Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
Chương 12: Chương 12
Editor: Gà
Làm sao. . . . . . Hắn có thể dùng giọng điệu thoải mái như vậy để giúp nàng che giấu toàn bộ ‘tội danh’ chứ?
Vì Quý Phi Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng cá chết lưới rách [1] nên hết sức khiếp sợ, không biết nên nói gì cho phải, nàng biết, rõ ràng hắn cố ý.
[1]: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt
Người ta đã cho nàng một nấc thang rồi, nàng không thể làm gì khác hơn là bước xuống.
“Không có việc gì, vậy ăn cơm đi!” Hiện tại nếu muốn nàng nói ra chân tướng nàng lại thiếu chút dũng khí, tức giận ngồi xuống, vùi đầu dồn sức ăn.
Trải qua chuyện này, nàng phát hiện bản thân càng ngày càng không hiểu Túc Ly Mị rồi.
Nàng đã muốn hạ độc mưu hại hắn, tại sao chẳng những hắn không vạch trần, ngược lại còn giúp đỡ nàng che đậy, điều này hoàn toàn không cần thiết mà? Hắn không phải hận Hồ Tộc thấu xương sao, thừa dịp mượn cơ hội này diệt trừ chướng ngại lớn là nàng, trong lòng hắn, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Ăn có chút gấp, nên nghẹn, Quý Phi Nhi ho kịch liệt.
Đột nhiên, một chén nước đưa đến trước mặt nàng, nàng liều mạng ôm chén nước uống ừng ực, một bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, giọng nói cưng chìu quả thật có thể hòa tan người khác.
“Ăn một bữa cơm cũng có thể như vậy, không ai giành với nàng đâu, đồ ngốc.”
Quý Phi Nhi chỉ biết, giờ khắc này, cả đời này chỉ sợ nàng không thể quên. Thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, nàng không khống chế được bản thân, không bao giờ có thể xuống tay tổn thương hắn được nữa.
. . . . . .
Đại điện Vân Tiêu xanh vàng rực rỡ, tường vân tụ tập, tiên khí lượn lờ, vốn là nơi trang nghiêm, nhưng từ bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh hoang đường không tương xứng.
“Bệ hạ, người thật hư, không. . . . . . Đừng á!”
“Tiểu yêu tinh, vừa nãy không phải nàng chủ động đến quyến rũ Bản quân, hiện tại phải tiếp nhận trừng phạt của Bản quân.” Nam nhân tà tà cười một tiếng, một tay trực tiếp khoác lên khuôn ngực đầy đặn của nữ nhân, cúi đầu gặm hôn trên làn da trắng tuyết mềm mại hồi lâu, hắn ta thích thô lỗ, như vậy mới có khoái cảm chinh phục, còn nữ nhân dưới thân, vẻ mặt say mê thâm tình, thật khiến người ta hận không được hung hăng chà đạp nàng ta.
“A. . . . . . Bệ hạ, người ta. . . . . . Người ta nào có á…, ta chỉ muốn nhắc nhở người một chút về chuyện tình của Tử Huyên, ai biết bệ hạ người thế nhưng. . . . . .”
“Năm đó Tử Huyên không biết điều, Bản quân cho nàng vị trí Tiên hậu mà nàng không cần, vẫn dám yêu Túc Ly Mị, đáng đời nàng chết không có chỗ chôn, xem nàng khéo léo nghe lời như vậy, mới thích hợp làm nữ nhân của Bản quân nhất, hầu hạ bên cạnh Bản quân.” Đế Tị nở nụ cười bỉ ổi, tay bắt đầu không an phận sờ loạn dưới thân nữ tử.
Con mồi tự động đưa đến cửa, lý nào lại không cần?
“Bệ hạ nói chuyện thật là? Nếu bệ hạ thật lòng với Mẫu Đan, Mẫu Đan nguyện ý thề chết theo bệ hạ.”
“A. . . . . . Thành ý của nàng Bản quân đã sớm biết, năm đó nếu không phải nàng mật báo cho Bản quân về chuyện tình của Tử Huyên và Túc Ly Mị, chỉ sợ bây giờ Bản quân vẫn chẳng hay biết gì đâu. Tử Huyên kia, thật không biết điều, Bản quân coi trọng nàng muốn phong nàng làm phi tử là vinh hạnh của nàng, nàng không mang ơn thì thôi, còn dám cùng yêu ma làm bạn, không tiếc sa đọa, coi như Bản quân không chiếm được, tuyệt đối cũng sẽ khiến Túc Ly Mị hắn không có được.” Nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tử Huyên, trong lòng hắn vẫn nhịn không được cảm thán, tất cả tiên tử trên Tiên giới gộp lên đều không bằng một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, có nàng ở đây, Mẫu Đan là cái thá gì? Lúc ấy hắn đã muốn chiếm nàng làm của riêng, bắt đầu tìm mọi cách lấy lòng nàng, thậm chí đồng ý cho nàng tùy ý ra vào Tiên giới, nhưng nàng chẳng thèm nhìn đến, sau đó hắn mất kiên nhẫn liều lĩnh phái người bắt nàng, áp giải lên giường muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng không ngờ Tử Huyên thề sống chết không theo.
“Bệ hạ, tuy thiếp và Tử Huyên là hảo tỷ muội, cho dù như thế, khi biết nàng xem thường tiên ban, cả gan làm loạn tư thông với yêu ma, nghĩa vô phản cố [2] quyết định vạch trần nàng, đều nói tất cả cho bệ hạ, Mẫu Đan luôn trung thành và tận tâm đối với bệ hạ.” Nữ nhân mà, ngoài gương mặt và vóc người, nói và làm như thế nào rất quan trọng, mà nàng ta đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh [3].
[2]: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước
[3]: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!