Có cả thiên hạ nhưng mất một người... - Chương 1: Đã từng có một cô gái bên anh như vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Có cả thiên hạ nhưng mất một người...


Chương 1: Đã từng có một cô gái bên anh như vậy


\”Long Thiếu…\” một giọng nói như gần như xa vang vọng gọi tên anh.

Giọng nói này… đã rất lâu rồi anh chưa nghe thấy, cái tên này… đã lâu lắm rồi chưa có ai gọi. Nhưng đối với anh, sao nó vẫn thân thuộc đến như vậy…
Hoảng hốt tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, anh không kìm được niềm vui sướng khi nhìn thấy hình ảnh người con gái đang đứng đằng xa…

\”Linh Miêu?!\”

Với khuôn mặt rạng rỡ, cô gái ấy chạy đến rồi lao ngay vào vòng tay anh. Như một phản xạ tự nhiên, đôi cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy bóng hồng như thể sợ có một thế lực siêu nhiên nào đó sẽ cướp mất cô đi.

\”A… đã bao lâu rồi nhỉ?\”

Đã bao lâu rồi, anh mới lại được cảm nhận cái hơi ấm này?
Hẳn là phải rất lâu rồi! Lâu đến mức gần như anh đã quên đi… cô gái mà anh từng yêu… và từng đánh mất…

\”Long Thiếu!\” cô gái lại gọi tên anh một lần nữa, nhưng là với giọng điệu chứa đầy căm phẫn và bi thương. Điều đó khiến anh có chút giật mình, nhìn xuống cô gái bé nhỏ, anh thoảng thốt không nói nên lời. Đôi mắt cô gái vốn luôn chứa đầy hạnh phúc nay đã bị che kín bởi mái tóc dày, cánh môi anh đào khẽ cong lên, để lộ những chiếc răng trắng muốt đang cắn chặt vào nhau khẽ rít lên từng tiếng \”Tại sao?\”

Sợ hãi dâng trào, anh vội đẩy cô ra rồi lùi lại vài bước dè chừng. Đây là…

\”TẠI SAO ANH LẠI BỎ RƠI EM???\” khuôn mặt cúi gằm xuống đất không thấy rõ biểu tình, tiếng thét đầy giận dữ của người con gái một đường xé nát cả không gian ngập sắc màu. Mọi thứ xung quanh dần vỡ tan ra, sụp đổ, một nét màu bi thống, và anh, anh cứ vậy mà rơi vào vực sâu không đáy, ánh mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng vẫn chưa một giây rời khỏi bóng hình đang dần tan biến…


Anh bật dậy, mồ hôi tuôn ra như thể vừa trở về từ một cuộc chạy đua đầy mệt mỏi…

Tích tắc… tích tắc…

Đồng hồ điểm từng giây khiến bầu không khí càng trở nên trĩu nặng, những hơi thở vội vã dần biến mất và thay vào đó là sự tĩnh lặng đến não nề. Anh vẫn ngồi đó, yên lặng một lúc, đôi mắt trân trân nhìn vào khoảng không vô định rồi thả người xuống tấm nệm trắng muốt, gác tay lên trán suy nghĩ mông lung.

Đã rất lâu rồi… Tại sao hôm nay anh lại mơ thấy cô ấy?!
Phải chăng vì hôm nay chính là cái ngày mà… cách đây ba năm, anh đánh mất cô…

\”Linh Miêu à, em vẫn ko thể tha thứ cho anh sao?\”

\”Anh hùng, anh dậy rồi sao?\” một ánh sáng không báo trước chợt chiếu thẳng vào căn phòng tăm tối khiến anh khẽ nhíu mày, rồi từ trong sự chói lóa đó, một cô gái hớn hở chạy đến bên cạnh anh. Là Kỳ Nhi! \”Anh thấy đói chưa? Nhìn xem Kỳ Nhi đã làm đồ ăn sáng rồi này, anh mau ăn đi cho nóng!\”

Anh uể oải ngồi dậy. Kỳ Nhi là cô gái anh gặp một năm trước. Khi anh vẫn đang sống trong sự ám ảnh về cái chết của Linh Miêu, cô đã đến bên anh và ban cho anh một phép màu tái sinh.

\”Anh hùng, Kỳ Nhi rất thích anh! Kỳ Nhi mong anh có thể trở lại làm anh hùng một lần nữa, có được không?\”

Đó là điều cô đã nói khi gặp anh lần đầu tiên. Mặc dù anh đã từ chối, dù anh đã cố lơ cô đi, nhưng Kỳ Nhi vẫn nhất quyết không rời anh nửa bước. Cô chỉ cho anh thấy cuộc sống vẫn còn rất nhiều niềm vui, cô luôn mỉm cười với anh một cách vô điều kiện. Và tuy thi thoảng nhìn cô làm anh bất giác nhớ đến Linh Miêu nhưng lại không hề mang cho anh cảm giác lẫn lộn.

Cả hai đều rất ngây thơ, cùng một nụ cười khiến tim anh lệch nhịp. Nhưng khác với Linh Miêu là cô gái của mưa – mang một cái gì rất cô đơn và buồn bã, Kỳ Nhi giống như một trang giấy trắng tươi màu nắng, một đứa trẻ vẫn chưa bao giờ được biết đến những khổ đau trong cuộc đời này. Cô đến với anh rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ nồng thắm để dần thay thế vị trí của Linh Miêu trong lòng anh. Rồi thì anh cũng mở lòng mình đón nhận cô. Và hiện giờ Kỳ Nhi đang sống cùng anh với tư cách là người yêu.

Anh gượng nở một nụ cười, đối cô gái đang ngồi cạnh mà nói lời đa tạ \”Cảm ơn em, Kỳ Nhi\”

\”Anh hùng, anh sao vậy? Không khỏe sao?\” như nhìn ra sự khác thường trên nét mặt anh, cô lo lắng hỏi han

\”Hừm…\” chần chừ một chút, anh mỉm cười, khẽ lắc đầu \”Không, chỉ là anh gặp ác mộng thôi!\”

Kỳ Nhi nghe vậy ngẩn ra một chút, lại không nén nổi bật cười thành tiếng\”Haha, gì chứ? Anh hùng mà cũng gặp ác mộng sao?\”

Anh nhìn cô cười buồn. Ừ, đúng rồi nhỉ, anh là anh hùng mà. Từ khi sinh ra đã mang trong mình sức mạnh đặc biệt, anh có nhiệm vụ bảo vệ con người. Trở thành người hùng của cả thế giới, được bao người tôn sùng…

Anh là người hùng… của cả thế giới.

Cảm thấy mình đã lỡ lời, Kỳ Nhi vội lảng sang chuyện khác \”Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu vậy? Anh đã quyết định chưa?\”

\”Ừm, hôm nay chúng ta sẽ đến sông Ngân Hà. Nghe nói gần đây người của Ma vương hay đến đó quậy phá.\” Anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh bao Kỳ Nhi đưa cho, cố đè nén bi thương mà cất giọng đều đều

\”Sông Ngân Hà?\” sự phấn khích thể hiện rõ trên khuôn mặt Kỳ Nhi \”Oa, em nghe nói chỗ đó đẹp lắm. Anh hùng… nếu chúng ta xong việc sớm…. liệu có thể……ừm… có thể…\”

Tiếng nói bắt đầu nhỏ dần kèm theo là khuôn mặt đỏ như quả cà chua như đang tố cáo ý nghĩ của chủ nhân khiến anh bật cười. Nhẹ hẵng giọng một tiếng, thấy cô ngẩng mặt lên nhìn mình rồi, anh mới như có như không hỏi

\”Ừm… Cũng đã lâu rồi chúng ta không đi chơi nhỉ! Hôm nay khi hoàn thành công việc, em cố muốn hẹn hò với anh không?\”

Ngay lập tức, sự phấn khích hiện rõ lên trên khuôn mặt của Kỳ Nhi \”Oa!!! Tất nhiên là có rồi!!!\” cô nhoẻn miệng cười ngây ngô như một đứa trẻ rồi lao vào lòng anh \”Anh thật là tốt, anh hùng. Em mừng vì mình đã yêu anh!\”

Nụ cười trên môi anh bỗng trở nên cứng ngắc, lời nói của Kỳ Nhi một lần nữa như mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Trong một phút chốc, những ký ức chợt ùa về trước mắt…

\”Long thiếu, anh thật tốt. Em mừng là mình đã yêu anh!\”

\”Long Thiếu, trên đời này em chỉ có anh là người thân thôi!\”

\”Long Thiếu, anh giỏi thật! 100 điểm!!\”

\”Long Thiếu, ngày mai anh dành cho em một chút thời gian nhé, em có thứ này muốn cho anh xem. Đảm bảo anh sẽ thích!\”

\”Long Thiếu. Anh đến trễ!…\”

\”Long Thiếu, mấy ngày nay, anh đã ở đâu vậy?\”

\”Long Thiếu, em có chuyện muốn nói với anh…\”

\”Long Thiếu… chẳng lẽ anh cứ phải là anh hùng sao? Anh… thực sự không thể trở thành ai khác… không thể sống như một người bình thường được sao?\”

\”Long Thiếu… Đừng nói yêu em suốt kiếp, hãy chỉ nói anh yêu em ngay phút giây này!\”

\”Long Thiếu… cứu em!\”

Từng hình ảnh, từng hình ảnh một lướt qua trong tâm trí anh như một tước phim được cắt ghép cẩn thận. Rất nhanh… nhưng cũng thật rõ ràng. Thậm chí, anh có thể cảm nhận được trong đó là hạnh phúc của một người con gái mỗi khi cô nói yêu anh, là chút gì đó rất buồn khi cô cất tiếng trách móc anh và… cả cái gì đó thật đau đớn khi cô khó khăn đưa bàn tay về phía anh cầu cứu…

Nước mắt đột nhiên lăn dài trên khuôn mặt điển trai của vị anh hùng. Anh vòng tay ôm chặt lấy Kỳ Nhi, cất tiếng thì thầm đầy chua chát \”Kỳ Nhi, anh yêu em! Yêu đến suốt đời suốt kiếp!!!\”

Hơi ngạc nhiên trước hạnh động của anh nhưng Kỳ Nhi lại quá non nớt để có thể hiểu được nỗi đau ẩn sau chất giọng ấy. Một cách hồn nhiên, cô ôm anh chặt hơn, phồng má phụng phịu \”Anh chỉ yêu Kỳ Nhi đến hết kiếp thôi sao?? Kỳ Nhi thì yêu anh đến đời đời kiếp kiếp cơ! Kiếp sau nè, kiếp sau nữa nè, thậm chí là kiếp sau nữa nữa nữa nữaaaaaaaaa… Kỳ Nhi vẫn sẽ ở bên anh! Vậy nên, anh cũng nên yêu Kỳ Nhi như vậy đi, anh hùng!\”

Cách cô nói khiến anh bật cười, quả nhiên là không giống nhau! Lau nhanh nước mắt, anh hôn nhẹ lên mái tóc cô \”Ừ, anh cũng sẽ yêu Kỳ Nhi như vậy! Cảm ơn em đã đến bên anh, thiên thần của anh!\”

.
.
.
\”Oa, đẹp quá đi! Anh hùng, anh mau đến đây đi!!\” Kỳ Nhi từ đằng vẫy tay gọi anh. Nhìn cô bây giờ thật hạnh phúc, nụ cười tươi rói dường như lấn át cả ánh mặt trời

Đang quan sát xung quanh xem có điều gì bất thường không, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vẫy lại cô. Lúc nào Kỳ Nhi cũng tràn đầy năng lượng như vậy, hệt như một đứa trẻ luôn có muôn vàn câu hỏi dành cho thế giới này. Ở bên cô khiến anh thấy nhẹ nhàng hơn, dù đôi khi… nhìn cô khiến anh nhớ cô ấy!

\”Mau lên, mau lên! Anh chậm quá đi, anh hùng!\” như không thể chờ đợi thêm, Kỳ Nhi chạy nhanh lên phía trước

\”Từ từ nào Kỳ Nhi, anh đang đi đây mà! Đừng chạy, nguy hiểm lắm!\” anh lo lắng bước nhanh hơn, Kỳ Nhi vốn rất hậu đậu, không cẩn thận sẽ lại té cho coi

Như chẳng hề nghe thấy tiếng anh, Kỳ Nhi tiếp tục chạy với khuôn mặt đầy hạnh phúc, tiếng cười của cô vang vọng khắp trên con đường. Cả không gian được bao phủ bởi sự ấm áp. Những cơn gió thổi nhè nhẹ trên ngọn cây nghe xào xạc, những bông hoa đua nhau nở khiến mặt đất trở nên thật đẹp. Đằng xa là con sông lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, quả không hổ là sông Ngân Hà, lại có thể mang một vẻ đẹp thoát tục đến vậy!

Anh dừng bước, nhìn theo cô mỉm cười ôn nhu. Hít một hơi thật sâu, anh ngước lên nhìn bầu trời, tận hưởng cái mát lành của không khí nơi đây. Đã bao năm trôi qua, nhưng nơi này vẫn vậy. Vẫn đem lại cho anh cảm giác bình yên và nhẹ nhõm, vẫn là cái cảm giác của sự hạnh phúc lan tỏa khắp trong không gian, chỉ khác một điều, rằng người đi cùng anh là một cô gái khác…

\”A, anh hùng, anh hùng, mau nhìn kìa!\” đang suy nghĩ thì anh bị kéo ngược lại hiện thực bởi tiếng reo vui mừng của Kỳ Nhi. Đưa mắt theo hướng chỉ của Kỳ Nhi, anh nhìn thấy một đám trẻ tầm 6, 7 tuổi đang chơi đùa. Nhìn cách chúng cười rất vui vẻ, đáng yêu, khiến người ta gần như quên mất đây là vùng đất bị bọn Ma Vương quấy nhiễu thường xuyên. Ngay lập tức, Kỳ Nhi chạy đến, kéo tay anh đi \”Chúng ta cũng đến đó đi, anh hùng!\”

Dù vẫn chưa phát hiện được gì liên quan đến bọn Ma Vương, nhưng anh vẫn mỉm cười chiều theo cô. Biết đâu hỏi bọn trẻ có thể biết thêm gì đó cũng nên.

Do quá mải chơi đùa, nên đến tận lúc anh và cô đã gần sát, bọn trẻ mới nhận ra sự hiện diện của cả hai. Như một phản xạ tự nhiên, cả đám nhóc lập tức nấp đằng sau một cậu bé lớn nhất, trên mặt tỏ rõ sự sợ hãi, nghi ngờ

\”Hai người là ai?\” cậu nhóc kia cất tiếng hỏi. Nhìn cậu có vẻ khá gan góc so với những đứa trẻ còn lại. Đôi mắt gằm gằm nhìn hai người đầy dè chừng, giọng nói được đè xuống tạo nên chút không khí đe dọa

\”A, em đừng sợ. Bọn chị không làm hại em đâ…\” Kỳ Nhi nở nụ cười thân thiện tiến lại gần, nhưng phải khựng lại vì một cái lườm sắc lẹm cùng tiếng thét của tên nhóc kia

\”ĐỨNG ĐÓ! TÔI HỎI HAI NGƯỜI LÀ AI?\”

Anh đứng im lặng quan sát, Kỳ Nhi có vẻ sợ rồi! Kể ra thì cậu bé này cũng có chút bản lĩnh đấy. Hai cánh tay bé nhỏ tuy đang run lên bần bật nhưng vẫn luôn giữ tư thế dang ra che chắn cho những cô cậu bé đang nép đằng sau, ngây ngô đưa ánh nhìn đầy hiếu kì và sợ sệt. Sự dũng cảm này, quả là khiến cho người lớn cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho bản thân mình.

\”Được rồi! Được rồi!\” anh hạ thấp xuống để tầm mắt mình ngang với cậu bé, mỉm cười dịu dàng \”Đây là Kỳ Nhi, còn anh thì… mọi người vẫn gọi anh là anh hùng!\”

\”Anh hùng?\” cậu nhíu mày, hơi cúi đầu xuống nghĩ ngợi gì đó. Thái độ có vẻ đã dịu xuống bớt phần nào. Và anh thấy được tất cả những điều đó. Vẫn nụ cười ấy, anh cất tiếng hỏi

\”Còn em thì sao?\”

\”Hử?\” giọng nói của anh vang lên đột ngột làm cậu giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, lấy lại sự hùng hổ ban đầu, cậu tiếp tục hẵng giọng \”Tôi vẫn chưa hỏi xong! Các người đến đây làm gì?\”

\”Ừm…… bọn anh nghe nói dạo này người của Ma Vương thường hay đến đây quấy nhiễu nên đến xem thử xem thế nào…\”

\”Ý anh là… anh đến để giúp chúng tôi?\” cậu ném cho anh một cái nhìn hoài nghi pha lẫn một cảm giác mà nếu anh không nhầm, thì chính là sự mỉa mai! Không hề mất kiên nhẫn, anh vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng đáp lại

\”Không sai. Chính là như vậy!\”

\”Phụt… hahaha…\” đột nhiên đám trẻ bật cười. Thậm chí là cả những đứa mới nãy còn rụt rè sợ hãi, giờ cũng đang cười nghiêng ngả. Trước biểu hiện kì cục của chúng, anh đưa mắt sang nhìn Kỳ Nhi, cô cũng đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

\”Có gì đáng cười sao?\” không thể chờ đến khi lũ nhóc dừng cười, anh nhướng mày mở lời trước

\”Haha… ừ thì…\” như đang cố gắng nhịn cười, cậu bé lúc nãy nhìn thẳng vào anh, tiếu ý ngập đầy trong mắt \”Rất cảm ơn anh nhưng chúng tôi không cần người giúp!\”

\”Cái gì?\” Kỳ Nhi há hốc miệng thoảng thốt. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người từ chối sự giúp đỡ của anh hùng, lại còn chỉ là những đứa trẻ nữa chứ. Cô khẽ đưa mắt liếc sang anh. Nụ cười trên môi anh đã tắt, thay vào đó là một vẻ mặt rất lạnh lùng, nghiêm nghị. Anh luôn như vậy, rất nghiêm túc mỗi lần tập trung vào công việc, đến mức quên cả việc cười… Thực sự, cô đã nhiều lần tự hỏi, bộ mặt mà anh vẫn trưng ra… liệu có bao giờ là thật?!

Sau vài giây suy nghĩ, anh lại nở nụ cười nhìn cậu với đôi mắt dò xét\”Anh có thể hỏi lý do không?\”

\”Lý do à? Vì chúng tôi đã có Hoa tỷ rồi! CHÚNG TÔI KHÔNG CẦN BẤT KÌ AI KHÁC NỮA!!\” nhấn mạnh từng chữ một, nhóc ngang bướng kia nhìn anh với đôi mắt đầy thách thức

\”Hoa tỷ?\” anh nhíu mày \”Ai là Hoa…\”

Rầm…

Một tiếng động vang lên cắt ngang câu nói của anh. Mặt đất bắt đầu rung chuyển đôi chút khiến mọi người mất thăng bằng. Anh lập tức nhìn xung quanh, cố tìm ra nơi gây nên cơn dư chấn này. Và chẳng mất quá nhiều thời gian, anh phát hiện ra trên vách núi là một tốp những kẻ bịt mặt. Đôi đồng tử khép lại với một tia giận dữ làm người khác lạnh sống lưng

\”Kỳ Nhi, dẫn bọn trẻ đến nơi an toàn đi!\”

\”Vâng!\” Kỳ Nhi lập tức chạy đến gần bọn trẻ \”Ở đây nguy hiểm lắm, các em mau đi cùng chị…\”
Bàn tay cô vừa đưa ra, thằng nhóc kia đã không ngần ngại hất tay cô ra đi một cách thô bạo. Ánh mắt cậu tràn đầy là sự giận dữ và mỉa mai

\”Tôi đã nói là không cần sự giúp đỡ của các người!! Đi thôi!\”

Nói xong, cậu dẫn đám trẻ đi mất, để mặc cô đứng đó há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Thở dài một tiếng, anh thầm trách đứa nhỏ đó sao mà cứng đầu đến vậy

\”Vậy Kỳ Nhi, em đi đi\”

\”Vâng…\” nhìn cô buồn bã thấy rõ, nhưng vì không muốn cản trở anh, cô cũng nhanh chóng chạy đi

Anh đứng nhìn cho đến khi bóng Kỳ Nhi khuất hẳn mới quay lại, khẽ nhếch miệng lên cười
\”Được rồi! Đến đây đi!\”

Những kẻ trong bộ đồ đen lập tức lao đến chỗ anh với tốc độ khó tin. Chúng có một sức mạnh khá đáng gờm so với những người bình thường nhưng đối với anh thì đó không phải là vấn đề quá to tát. Một tên… hai tên… ba tên… rồi nhiều nữa, nhiều nữa những kẻ ác ôn nằm rạp dưới chân anh. Kỳ lạ, tại sao lại đông đến vậy? Anh cứ đánh ngã một tên, là ngay lập tức lại có hai tên khác xuất hiện. Nếu chỉ là một cuộc náo loạn bình thường, huy động lực lượng như vậy… thật có chút khác thường. Việc này… cứ như kiểu Ma Vương đã biết trước rằng anh sẽ đến đây vậy! Chẳng lẽ…

\”Aaaaaaaaa…\”

Một tiếng hét lớn khiến anh giật mình, là giọng của kỳ Nhi! Nguy rồi, ra đó mới là mục tiêu của Ma Vương. Anh thật ngốc khi để cô một mình. Nhưng làm sao hắn biết được hành tung của anh chứ?

\”KỲ NHI!!!!\” không dư thời gian suy nghĩ về việc đó, anh thét lên rồi lập tức lao đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN