Có cả thiên hạ nhưng mất một người... - Chương 3: Tôi là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh ấy!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Có cả thiên hạ nhưng mất một người...


Chương 3: Tôi là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh ấy!


\”Mau ra đi! Tôi không thích bị người ta nhìn trộm đâu!\”

Sau lời nói của cô, từ trong bụi cây, một bóng người bước ra. Vô Thường quay lại, nhìn người đó và mỉm cười \”Chào cô, Kỳ Nhi!\”

\”Chị biết tôi đi theo chị?\” Kỳ Nhi nhìn Vô Thường với ánh mắt dòi xét

\”Biết!\” cô ngồi xuống thảm cỏ, bình thản trả lời \”Và tôi đang thắc mắc tại sao người yêu của anh hùng lại bám theo tôi đấy!\”

\”Chị là Linh Miêu?!\”

\”Hửm?\” Vô Thường hơi ngước lên nhìn Kỳ Nhi đang lấm lét, mỉm cười thích thú \”Sao cô lại hỏi tôi như vậy?\”

\”Chị trả lời đi!\”

\”Chẳng phải tôi đã nói rồi sao! Tôi là Hoa Vô Thường!\”

\”Chị đừng nói dối nữa!\” Kỳ Nhi thét lên khiến nụ cười của Vô Thường trùng xuống \”Tôi biết chị chính là Linh Miêu! Vì trong đôi mắt chị… chứa đầy tình yêu dành cho anh ấy!\”

Không gian như dừng lại vài giây, Vô Thường nhìn Kỳ Nhi không rời mắt. Bộ dạng của cô như sắp khóc đến nơi vậy, Vô Thường bật cười rồi quay đi \”Đúng là tình yêu của tuổi trẻ!\”

\”Được rồi! Cô không cần phải hét lên như vậy đâu, sẽ làm kinh động đến bọn trẻ đấy!\” dừng một chút, cô tiếp lời \”Nếu đúng thì sao? Cô định làm gì tôi?\”

\”T..tôi…\” ngạc nhiên trước phản ứng của Vô Thường, Kỳ Nhi có chút bối rối \”Anh hùng rất yêu chị, nên tôi nghĩ chị nên… nên…\”

\”Hửm? Cô muốn tôi làm gì?\” đã hiểu được phần nào ý của Kỳ Nhi nhưng Vô Thường vẫn cố ý hỏi cô. Khuôn mặt rõ ràng đã bi thương đến méo mó như vậy, còn dám chạy theo cô, định tặng cô người mình yêu nhất sao, thật là khiến muốn trêu chọc

\”Tôi muốn chị… quay lại với anh ấy!\” câu nói tiếp theo của Kỳ Nhi đã hoàn toàn khẳng định được nghi vấn của Vô Thường, cô khẽ nhếch môi, mặt khác lại giả bộ ngạc nhiên

\”Quay lại?! Vậy còn cô thì sao?\”

\”Tôi…\” Kỳ Nhi cúi đầu, suy nghĩ gì đó một lúc rồi mới khẽ nói \”Chỉ cần anh ấy hạnh phúc… tôi… tôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi!\”

\”Hahaha…\” Vô Thường bật cười trước sự ngây ngô của Kỳ Nhi. Còn Kỳ Nhi thì nhìn cô với một chút ngạc nhiên pha lẫn khó chịu. Thật không hay chút nào khi coi sự thật lòng của người khác là một trò đùa! Nhưng Kỳ Nhi lại không hề biết rằng, cái mà Vô Thường cười không chỉ là lời nói của cô, mà còn là đang tự mỉa mai bản thân mình cũng đã từng nghĩ như vậy với một người.

Cố kìm mình khỏi cái cảm giác đang nhói lên trong tim, Vô Thường ngừng cười, cô nhìn Kỳ Nhi với một ánh nhìn ma mị \”Hừm, cô có dám chắc rằng, nếu tôi và anh ấy quay về với nhau, cô sẽ hạnh phúc chứ?\”

Kỳ Nhi giật thót, Vô Thường đã nói trúng tim đen của cô… và câu nói đó cũng đã phần nào khiến Kỳ Nhi tủi thẹn. Vì từ đầu đến giờ, dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Vô Thường nhưng người bị động lại hoàn toàn là cô.

Cảm giác như đôi mắt sắc bén kia bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm can người khác, còn cô… cô chẳng biết gì cả. Đứng cạnh Vô Thường, Kỳ Nhi thấy mình thật nhỏ bé. Quả là cô ấy hợp với anh hùng hơn cô nhiều…

\”Tôi… chắc chắn\” Kỳ Nhi lí nhí. Nhìn cô, Vô Thường cảm thấy tội nghiệp cho cô gái còn quá tinh khôi trong cái thế giới tràn ngập sự âm u, thối nát này. Khẽ thở dài, cô nhìn ra xa xăm, nơi lũ trẻ đang chơi đùa, con sông lấp lánh phản chiếu ánh hồng của mặt trời thật đẹp đẽ

\”Cô gái bé nhỏ của tôi à, trên đời vốn chẳng ai muốn nhường người mình yêu cho một người khác đâu. Chỉ cần nhìn người ta hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc ư? Ha… Đó thực sự là lời nói dối tệ nhất mà tôi đã từng nghe đấy. Cái cảm giác khi đứng từ xa nhìn hai người họ tay trong tay mà vẫn phải mỉm cười hạnh phúc, nếu nói là tiếc nuối… không phải, nhưng nếu nói nó không đau… điều đó hoàn toàn sai!\”

Nhìn dáng điệu trầm ngâm của Vô Thường, lần đầu Kỳ Nhi cảm thấy mình hiểu được những gì cô ấy nghĩ… là đồng cảm sao?

Đ..Đồng cảm?! Đôi mắt cô mở to nhìn người trước mặt. Đó phải chăng là những gì Vô Thường đã phải trải qua? Cô ấy đã phải nhìn anh hạnh phúc bên một cô gái khác… và cô gái ấy có phải hay không… chính là cô…

\”Chị… chị có hận tôi không?\” Kỳ Nhi khẽ nói, bàn tay cô run lên nhè nhẹ… cô đang sợ hãi điều gì?

\”Hửm? Hận cô? Không! Cô chỉ là một người đến sau hoàn toàn vô tội. Đừng nghĩ tôi là loại người nhỏ nhen như vậy chứ!\”

\”Vậy… là chị hận anh hùng sao?\”

\”Điều này lại càng không! Như cô đã nói đấy, trong ánh mắt tôi nhìn anh ấy, đều là yêu thương. Tôi yêu anh ấy còn không hết, tại sao lại phải hận anh ấy chứ?\” Vô Thường nhún vai, cô vốn không phải là loại người hay hận thù nhưng có vẻ cô gái trước mặt cô lại nghĩ vậy, quả là thú vị thật!

\”Vì anh ấy đã không cứu được chị…\” giọng Kỳ Nhi nhỏ dần. A, hình như cô lại lỡ nói điều không nên rồi…

Vô Thường im lặng một chút khiến Kỳ Nhi càng thêm phần lo lắng. Nhưng rồi cô cũng cất lời \”Chẳng phải tôi cũng đã từng nói rồi sao. Tôi không hận anh ấy, tôi chỉ buồn vì người mà anh ấy đã chọn không phải tôi!\”

Đến lúc này, Kỳ Nhi mới chợt nhận ra… thì ra, câu nói lúc ấy không phải là của Hoa Vô Thường, mà là từ Linh Miêu của ba năm trước dành đến anh! Đó là lý do tại sao anh suy sụp đến vậy sau khi cô ấy rời đi. Vì anh đã biết, dù cô ấy nói cô ấy là Hoa Vô Thường, nhưng anh vẫn biết, cô ấy chính là người đó, người anh từng rất yêu và đánh mất. Còn Linh Miêu thì sao? Cô ấy cũng biết rằng, không cần dài dòng giải thích, nhưng lời ấy, anh chắc chắn sẽ hiểu… Chỉ có mình cô, mình Kỳ Nhi này là không hiểu gì cả!

Ra vậy, cuối cùng thì cô vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài trong câu chuyện tình yêu của anh, là một kẻ thứ ba đáng lẽ không nên xuất hiện. Đúng là ngốc nghếch mà…

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Kỳ Nhi từ lúc nào không hay, đúng như Vô Thường đã nói… cảm giác này dù cô đã tự nhủ mình sẽ chấp nhận nó nhưng không hiểu sao vẫn đau đớn đến lạ thường!

\”Linh Miêu, chị là người duy nhất anh ấy yêu. Và tôi nghĩ chị cũng yêu anh ấy rất nhiều, phải không? Hai người thực sự sinh ra là để dành cho nhau…\”

\”Cô nghĩ vậy sao?\” cảm nhận được nỗi buồn lan tỏa trong giọng nói của Kỳ Nhi, Vô Thường đứng dậy, từng bước đi đến bên, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi hàng lệ đang ướt đẫm trên mắt cô gái \”Nếu vậy, sao cô lại khóc?\”

\”Tôi… tôi cũng không biết nữa! Chỉ là… nó… thực sự rất đau!\” sự dịu dàng của Vô Thường càng làm Kỳ Nhi muốn òa lên khóc như một đứa trẻ

Mỉm cười đầy trìu mến, Vô Thường ôm Kỳ Nhi vào lòng, để mặc cho cô ấy vùi mặt vào vai cô mà khóc \”Tình yêu là thế đấy cô gái à, đó là một điều kì diệu của cuộc sống mà chẳng ai có thể giải thích được! Cứ khóc đi, khóc cho đến khi nỗi đau tan biến hết!\”

\”Linh Miêu… chị thật tốt! Nếu một người như chị ở bên anh hùng, tôi cũng chẳng còn gì để hối tiếc nữa…\” Kỳ Nhi lí nhí, nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng lập tức, cô bị Vô Thường đẩy ra một cách mạnh bạo

\”Ngốc nghếch! Cô vẫn không hiểu sao?\” Vô Thường nhíu mày \”Người mà anh ấy yêu bây giờ là cô! Không phải là Linh Miêu đã chết ba năm trước, cũng chẳng phải Vô Thường đang đứng ở nơi đây! Mà là Kỳ Nhi! Kỳ Nhi! Cô có hiểu không?!\”

\”Tôi… nhưng…\” Kỳ Nhi thật sự lúng túng. Cô hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, cho dù đã rõ ràng là cả hai rất yêu nhau, nhưng tại sao cô ấy lại nhất mực chối bỏ?!

\”Hãy quay về đi, bây giờ anh ấy đang rất cần cô ở bên.\” Vô Thường quay lưng bước đi, vừa đi cô vừa cất tiếng \”Muốn yêu người khác trước tiên phải yêu bản thân mình, hãy học cách sống thật với trái tim mình, cô gái à.\”
.
.
.
Linh Miêu trở về khi mặt trăng đã lên cao, cô rón rén bước đi như thể sợ làm ai kia thức giấc…

\”Linh Miêu!\” một giọng nam trầm ấm cất lên khiến cô giật mình \”Em về rồi à!\”

Linh Miêu thở dài, cô nhẹ nhàng quay về nơi phát ra tiếng nói… Từ trong bóng tối, một nam nhân bước đến bên cô, và dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối, hiện ra là một khuôn mặt vô cùng điển trai đang mỉm cười

\”Mừng em đã về!\”

\”Lâm Minh, anh vẫn chưa ngủ sao?\” Linh Miêu nhìn anh với ánh mắt thật buồn

\”Anh chờ em về mà!\” Lâm Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, bước tới ôm lấy cô. Vô tình anh chạm vào vết thương trên lưng khiến cô khẽ kêu lên. Nghe tiếng cô đau đớn, anh vội vàng thả cô ra \”Linh Miêu, em lại bị thương sao?\”

\”À… chỉ là vết thương nhỏ thôi. Không sao đâu!\” cô cố nở nụ cười nhìn vẻ mặt hốt hoảng của anh. Anh lúc nào cũng vậy, luôn quan tâm đến cô

\”Không sao là không sao thế nào! Em lúc nào cũng bất cẩn để bản thân bị thương như vậy hết, anh lo lắng lắm đấy biết không! Mau lại đây để anh bôi thuốc cho!\”

Lâm Minh cầm tay cô kéo đi, để cô ngồi xuống một cái ghế dài mềm mại, anh bắt đầu bôi thuốc cho cô. Bàn tay nam nhi đầy thô ráp cố gắng nhẹ nhàng xoa lên từng vết thâm thím trên lưng cô. Linh Miêu ngồi yên đó, mặt vô biểu tình mặc cho anh xót xa làn da trắng ngọc giờ đây bầm dập đến nhói lòng, bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.

Đời thực sự là một chuỗi không tưởng, không thể ngờ rằng hôm nay cô lại gặp hai người đó, và cũng chẳng thể ngờ là có một ngày anh và cô nói chuyện như hai người xa lạ.

Những kí ức tưởng rằng đã quên, nay lại sống dậy rõ nét hơn bao giờ hết. Cô bật cười chế nhạo chính bản thân mình

\”Linh Miêu…\” Lâm Minh đã im lặng dõi theo hành động của cô từ nãy đến giờ, cho đến lúc này anh mới thở dài cất tiếng \”Anh nghe nói hôm nay anh hùng đã đến sông Ngân Hà… có phải em đã gặp anh ta không?\”

Câu nói của anh kéo giật cô ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn, im lặng một chút cô trả lời \”Phải!\”

\”Em thấy buồn sao?\”

\”Không…\”

\”Vậy thì sao?\”

\”Thật ra anh muốn hỏi gì vậy, Lâm Minh?\” Linh Miêu quay lại, mặt đối mặt với anh. Đôi mắt cô không hề dao động, nhìn thẳng vào mắt anh.

Lâm Minh bỗng mỉm cười, một nụ cười buồn… Trước ánh mắt kiên quyết của Linh Miêu, anh luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối biết bao. Vì anh biết rằng, mỗi câu hỏi của anh cô sẽ đều trả lời một cách thành thật không chút dè dặt… và anh cũng biết rằng… những câu trả lời đó sẽ làm cả hai cùng đau khổ. Một nỗi đau mà đến anh cũng chẳng thể chịu đựng nổi, vậy nhưng cô ấy lại chưa một lần tránh né chúng. Linh Miêu thực sự là một cô gái mạnh mẽ, phải không?

\”Em… vẫn còn yêu anh ta đúng không?\”

\”…\”

\”Phải!\”

\”Vậy, em có muốn trở về bên anh ta không?\”

\”Không!\”

\”Tại sao?\”

\”Điều đó còn phải hỏi sao?\” cô khẽ cười, thầm nhủ sao hôm nay ai cũng hỏi cô chuyện này vậy không biết, lại nhìn Lâm Minh thắm đắm yêu thương cùng sầu bi \”Tất cả đã là quá khứ rồi. Giờ anh ấy đã có cuộc sống mới, em cũng vậy! Giờ cả hai chỉ giống như những đường thẳng song song, luôn song hành cùng nhau nhưng mãi mãi không thể cắt nhau được!\”

\”Anh ta và em là hai đường thẳng song song… vậy thì anh và em là gì?\”

Nói đến đây, cả hai cùng im lặng, nỗi buồn như bao phủ khắp không gian. Cô cảm thấy tim mình đau nhói và hẳn rằng, đó cũng là cảm giác trong tim anh. Ba năm trước, sau khi anh hùng bỏ đi, chính Lâm Minh là người đã cứu cô. Và cũng chính anh đã dạy võ cho cô để có thể tự bảo vệ mình. Cả cuộc đời này, cô nợ anh! Nhưng… dù biết được tình yêu anh dành cho cô nhiều đến bao nhiêu, cô vẫn không thể đáp lại. Vì trong trái tim cô đã trót dành cho một người con trai khác… người mà cô vừa yêu vừa hận…

\”Lâm Minh, em xin lỗi!\”

\”Không sao!\” anh gượng nở một nụ cười \”Đó vốn không phải lỗi của em, vì tình yêu vốn đâu thể gượng ép! Chỉ cần em cứ ở bên anh như vậy là được rồi… Muộn rồi. Em ngủ đi!\”

Biết có nói thêm cũng chẳng giúp được gì, Linh Miêu ngoan ngoãn nằm cạnh anh mà say ngủ. Anh cười buồn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đưa lên môi

\”Anh yêu em, Linh Miêu à…\”
.
.
.
Anh dạo bước trên những con đường bên sông, đôi mắt lo lắng đưa qua lại quan sát khắp xung quanh. Hiện giờ lòng anh như lửa đốt, vì tối qua, Kỳ Nhi không về. Cũng có thể cô bị lạc ở đâu đó, nhưng anh sợ nhất là cô gặp chuyện gì nguy hiểm. Anh đã bắt đầu đi tìm từ khi trời vừa rạng sáng nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy cô. Phải làm sao bây giờ?

Đang sắp sửa mất bình tĩnh, bỗng anh nhìn thấy bọn trẻ hôm qua đang chơi đùa gần bờ sông, có lẽ chúng biết gì đó chẳng. Vội vàng anh chạy đến gần chúng

\”Này các em!\” nghe tiếng anh gọi khiến chúng ngừng chơi đùa, nhưng thay vì sợ hãi nhưng hôm qua, bọn trẻ đưa ánh mắt hồn nhiên ra nhìn anh \”Từ sau lúc chia tay đến giờ, các em có nhìn thấy cô gái hôm qua đi cùng với anh không?\”

Lũ nhóc tròn mắt nhìn nhau rồi lắc đầu nguầy nguậy \”Dạ không thấy!\”

Câu trả lời làm anh hơi thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười cảm ơn bọn trẻ. Tuy nhiên khi anh vừa quay bước định đi thì có một giọng nói cất lên

\”Tôi có thấy!\” anh lập tức quay lại, chủ nhân của giọng nói đó đang ngồi trên một tảng đá cách đó không xa nhìn anh khó chịu, là cậu bé có cái tên Tiểu Quân \”Hôm qua tôi đã nhìn thấy cô ta\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN