Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng - Chương 95: Hồi Ức Của Mặc Uyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng


Chương 95: Hồi Ức Của Mặc Uyên



Hiện nay giới yêu ma đã ẩn náu ở trong tam giới, trước kia Túc Ly Mị ngủ say, cũng dùng hết chút pháp lực cuối cùng để bố trí kết giới, cho nên bây giờ phải tìm được giới yêu ma, thật không phải chuyện dễ dàng.

Mặc Uyên một lòng muốn tìm Túc Ly Mị báo thù, nhưng qua nhiều năm như vậy tìm khắp nơi không thấy. Trước kia bởi vì Túc Ly Mị bị trọng thương mà lâm vào ngủ say, một chút tin tức cũng không có, về sau Đế Tị lại nói, năm đó hắn bị thương nặng như vậy tám phần là chết, nếu sự thật may mắn như vậy, Túc Ly Mị chết rồi, vậy hắn cũng không có nỗi lo về sau.

Trước kia cả ngày hắn lo lắng Túc Ly Mị sẽ đến trả thù, nhưng ngàn năm đã qua, giới yêu ma ẩn nấp, Túc Ly Mị cũng không có bất kỳ tin tức gì, về sau Mặc Uyên biết được chuyện này, hắn lại nghĩ nếu như Túc Ly Mị thật sự giết tới đây, có thể lợi dụng Mặc Uyên đi đối phó hắn, nhưng nếu hắn vẫn không có tin tức, nói không chừng thật sự chết rồi, vậy hắn cũng không cần lo lắng gì nữa.

Bây giờ phải làm chính là trấn an được Mẫu Đơn, đừng để cho nàng nói chuyện không nên nói ở trước mặt Mặc Uyên, đó là kết quả tốt nhất.

Vị Ương Cung ở chỗ xa tiên giới, tuy thuộc về tiên giới nhưng lại thoát khỏi bàn tay của tiên giới, chỉ vì chủ nhân của Vị Ương Cung là Mặc Uyên tôn thượng, tiên đế ở trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng.

Vị Ương Cung cực kỳ yên lặng, bởi vì Mặc Uyên thích yên tĩnh, luôn thanh tâm quả dục, không hỏi việc đời, càng không thích có người quấy rầy, cho nên cung điện to như vậy chỉ có hắn và một tên là đồng tử Tuyết Nhung, quanh năm yên lặng giống như chết.

Cho đến năm ấy hắn hạ phàm gặp được đóa hoa Tử Vi đang độ kiếp này, nó hấp thu năng lực tinh túy của nhật nguyệt, rất nhanh có thể tu luyện thành tinh, về sau nếu có cơ hội, có lẽ có thể thành tiên, dĩ nhiên nếu nó không cách nào độ kiếp thành công, vậy có thể sẽ nguy hiểm đến sinh mạng, không biết thế nào Mặc Uyên tôn thượng luôn thanh tâm quả dục lại cũng xen vào việc của người khác.

Hắn thi triển pháp lực giúp nàng thuận lợi độ kiếp, cũng dẫn nàng lên trời, lần đầu tiên Vị Ương Cung trở nên không yên tĩnh nữa.

Sau khi đợi nó tu luyện thành hình người, là một thiếu nữ phấn điêu ngọc trác, hắn cảm giác với nàng như tận mắt nhìn con của mình, nhưng mà thời điểm bắt đầu, phần cảm tình này bắt đầu phát sinh biến hóa?

Mặc Uyên nhớ tới những nặng nề ngày xưa, trên mặt thường ngày lạnh nhạt cao quý, lại hiện ra một nụ cười khổ, Tử Huyên ta vẫn vây ngươi ở Vị Ương Cung này, biết rõ tính cách của ngươi là thuần khiết linh động như vậy, có phải ngươi vẫn rất hận ta hay không, cho nên ngươi mới có thể tàn nhẫn rời đi, gây cho ta loại trừng phạt khổ sở.

Mà hung thủ hại chết ngươi, ta vẫn không thể tìm được, không thể giúp ngươi tự mình báo thù.

Túc Ly Mị!!

Nghĩ tới ba chữ này, trong ánh mắt của hắn tràn ngập ngọn lửa tức giận, siết chặt hai nắm tay, bóng dáng thần tiên xuất sắc lại tràn ngập sát khí mãnh liệt xung quanh, vả lại khí thế bức người, làm cho không người nào có thể đến gần.

Đột nhiên, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới, mặc trên người áo lông màu trắng, kết hợp với hắn là thân thể nho nhỏ, như một viên cầu tuyết đang chạy băng băng.

\”Tôn thượng, tôn thượng, không xong rồi.\”

Suy nghĩ của Mặc Uyên dần bị đánh loạn, hắn vừa quay đầu lại, đã thấy viên cầu tuyết nho nhỏ chạy đến trước người.

Hắn thu lại vẻ mặt tốt chính mình, trong nháy mắt lại biến trở về vẻ lạnh nhạt cao quý, hơi khẽ cau mày: \”Chuyện gì kinh hoảng?\”

\”Tôn thượng, mây tím phía đông hiện ra, chỉ sợ là có yêu ma ra đời, hoặc là vị cao nhân nào đột phá cảnh giới, có phái người đi dò xét đến cùng hay không?\”

Nếu như là trước kia, vì bảo vệ nhân gian và tiên giới bình an, hắn tự nhiên là muốn đi dò xét đến cùng, nhưng bây giờ…… A, ngay cả người bên cạnh quan trọng nhất hắn đều không bảo vệ được, còn đi bảo vệ thiên hạ? Đây tất cả có quan hệ gì với hắn chứ?

Nếu như không phải là bởi vì trách nhiệm và sứ mạng, có lẽ hắn cũng sẽ không mất đi Tử Huyên.

\”Không cần.\”

Hai mắt thật to của Tuyết Nhung tràn đầy bối rối, khi cậu nhìn thấy một chậu hoa nho nhỏ trước mặt Mặc Uyên, nhất thời hiểu rõ, tôn thượng lại đang thấy vật nhớ người.

Năm đó, Tử Huyên chính là từ trong chậu hoa này biến ảo thành hình người, sau khi tôn thượng mang nàng trở về, mỗi ngày hết lòng vun trồng, tưới nước, thậm chí còn tự mình truyền thụ pháp lực, rất nhanh hoa Tử Vi có sức sống, cuối cùng một ngày kia đợi nàng hóa thành hình người, hắn rốt cuộc thấy tôn thượng lạnh nhạt lãnh bạc không hỏi chuyện thế sự, trên mặt lại có thể bắt được ý tứ tình cảm xúc động. Ở nơi thế gian này, rốt cuộc có chuyện gì sẽ làm tâm tình hắn hứng thú? Đó chính là Tử Huyên không thể nghi ngờ.

Tôn thượng tự mình gọi nàng là Tử Huyên, hết lòng vun trồng, nhìn nàng từ một tiểu cô nương từ từ trưởng thành thiếu nữ đoan trang, tôn thượng nhận nàng làm đồ đệ, lại không tỉ mỉ dạy tiên thuật cho nàng, hắn nói có hắn ở bên người bảo vệ thì đã đủ rồi.

Tuyết Nhung nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mặc Uyên quét qua đau thương, lập tức quỳ trên mặt đất: \”Là Tuyết Nhung làm việc không tốt, không coi chừng Tử Huyên tỷ tỷ, tạo thành tiếc nuối hôm nay, xin tôn thượng trách phạt.\”

Mặc Uyên quay đầu lại liếc mắt nhìn thân thể nho nhỏ của Tuyết Nhung: \”Lúc đầu Tử Huyên gặp chuyện không may, ngươi đã nói lời này vô số lần.\”

\”Nhưng mà tôn thượng vẫn không có trách tội Tuyết Nhung, trong lòng Tuyết Nhung càng thêm áy náy không chịu nổi.\”

\”Bổn tôn sẽ không trách ngươi, nếu Tử Huyên còn sống, nàng nhất định sẽ không đành lòng, chuyện này chính là lỗi của bổn tôn, là bổn tôn không có chăm sóc tốt cho nàng, là bổn tôn có lỗi với nàng, ngươi đứng lên đi.\”

Tuyết nhung cúi đầu, thân thể nho nhỏ không ngừng nức nở, cậu nghẹn ngào nói: \”Tử Huyên tỷ tỷ tốt như vậy, coi ta như đệ đệ của nàng, nhưng mà ta lại không thể chăm sóc tốt cho nàng, nếu như mà ta có thể canh giữ ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.\”

Nhưng ván đã đóng thuyền, tất cả đã không cách nào quay đầu lại, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì.

Chỉ có thể nói, tất cả đều là ý trời!

Hai tay Mặc Uyên dâng chậu hoa nho nhỏ, năm đó hắn chính là dùng cái chậu hoa này, dẫn Tử Huyên lên trời, nhưng bây giờ người đi nhà trống chỉ còn lại hắn coi chừng Vị Ương Cung to lớn vắng vẻ như thế này.

Trước kia, hắn đặc biệt hưởng thụ yên tĩnh như vậy, ghét ồn ào náo nhiệt, nhưng từ sau khi Tử Huyên tới nơi này, nàng là một phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.

Chỉ tiếc, tất cả đều đã không còn kịp rồi.

……

Thương Mặc Tuyết mang Quý Phi Nhi tới Hàn Trì, thiếu chút nữa để cho nàng mất mạng nhỏ, nhưng Túc Ly Mị giận tím mặt.

Túc Ly Mị và Thương Mặc Tuyết là huynh đệ tốt, mặc kệ Thương Mặc Tuyết làm sai chuyện gì hắn đều có thể chịu đựng, hơn nữa hắn cũng vì chuyện của Thương Mặc Tuyết mà bất chấp tất cả, nhưng chỉ có một việc trở thành cấm kỵ tuyệt đối với hắn, đó chính là Quý Phi Nhi.

Ngay cả hắn không có bảo vệ tốt Quý Phi Nhi, để cho nàng chịu một chút vết thương nhỏ hắn đều tự trách muốn chết, chứ đừng nói chuyện quan trọng như vậy, cho nên lần này Túc Ly Mị hoàn toàn tức giận.

Thương Mặc Tuyết tự biết đuối lý, lúc ấy hắn chỉ nghĩ tới cứu Mẫu Đơn trước, ở dưới loại tình huống này bỏ lại Quý Phi Nhi, hắn có thể lý giải tâm tình của Túc Ly Mị, cho nên vội vàng tới cửa xin tội.

Sáng sớm Túc Ly Mị giao phó thủ vệ, nếu Lang vương tới tìm hắn, tuyệt đối không cho hắn đi vào.

Quý Phi Nhi từ trong miệng Mẫu Đơn mới biết được chuyện này, nàng đều không biết chuyện lại nghiêm trọng đến trình độ này, dù sao tình cảm của Túc Ly Mị và Thương Mặc Tuyết tốt như vậy, mà người khởi xướng là mình nàng đương nhiên là rất tự trách rồi.

Vì vậy, nàng cho người ta để Thương Mặc Tuyết vào.

Mặc dù ở giới yêu ma này, quyền lực của đế quân là lớn nhất, nhưng người nào không biết, đế hậu nương nương là tâm can bảo bối của đế quân, đế quân coi mạng của nàng còn quan trọng hơn sinh mạng của mình. Cho nên coi như cãi lời đế quân, cũng không thể đắc tội đế hậu.

Túc Ly Mị vừa nhìn thấy hắn, lập tức nhíu mày một: \”Ai cho ngươi tiến vào?\”

\”Là ta.\” Quý Phi Nhi vén rèm lên, đi ra từ phía sau với Mẫu Đơn.

Túc Ly Mị lập tức hiểu rõ, nhất định là Mẫu Đơn nói với nàng, cho nên nàng mới có thể biết được chuyện này, càng thêm ghét Mẫu Đơn hơn, hắn phát hiện, nàng có thể là loại người thêu dệt chuyện kia.

Quý Phi Nhi giận đùng đùng nhìn hắn: \”Tiểu Bạch, chuyện này ta không thể không nói chàng có lỗi, là ta tự mình yêu cầu đi Hàn Trì, Mặc Tuyết đã nhắc nhở qua ta, hơn nữa cũng đuổi không cho ta đi, làm sao chàng có thể giận dỗi với hắn chứ? Còn nữa, dưới loại tình huống đó, thật ra ta ngược lại hi vọng hắn có thể cứu Mẫu Đơn trước tiên, nếu như Mẫu Đơn xảy ra chuyện gì, vậy ta nhất định sẽ vô cùng áy náy, hắn chỉ có thể cứu một người trước, cũng không có lựa chọn khác, hắn cũng không có làm sai cái gì?\”

Bây giờ nàng lại giúp đỡ người khác tới chỉ trích hắn không tốt rồi, nhưng Túc Ly Mị lại không có nói, hắn giận lây sang Thương Mặc Tuyết, căn bản cũng không phải là bởi vì một chuyện này.

Mẫu Đơn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: \”Mị, đều là vì ta, cho dù ta chết cũng không muốn khiến Phi Nhi xảy ra chuyện, hơn nữa lúc ấy cũng là lỗi của ta, ta không ngăn cản Phi Nhi, ngươi muốn trách thì trách ta đi.\”

Túc Ly Mị cũng không chỉ trích vấn đề hắn ở thời khắc kia nên cứu người nào, mà là hắn không nên để Quý Phi Nhi đi tới đó, ngay cả người có pháp lực cao cường như bọn hắn đều không thể chịu được khí lạnh, hắn lại vẫn có thể mang nàng đi vào, cho dù Quý Phi Nhi mãnh liệt yêu cầu, đây chính là lý do sao? Thật ra thì lúc ấy cũng là bởi vì Thương Mặc Tuyết ở dưới bị Mẫu Đơn khích bác lòng bất mãn gây chuyện với Quý Phi Nhi, cho nên chấp nhận hành vi của nàng, không có ý định ngăn cản nào.

Cho nên hôm nay Thương Mặc Tuyết rất tự trách, hơn nữa không muốn vì mình giải thích gì.

\”Đừng nói nữa… Là lỗi của ta, ta cam nguyện chờ đợi xử trí.\”

Mặc dù hắn và Túc Ly Mị là huynh đệ tốt, nhưng hắn cũng không có quên cái gì gọi là lễ vua và quân thần, làm sai chính là làm sai, hắn thiếu chút nữa hại chết đế hậu, phạm phải sai lầm lớn.

Túc Ly Mị lạnh lùng nhìn hắn: \”Mặc Tuyết, một lần ta nói hết bí mật quý giá nhất cho ngươi, nhưng bây giờ ta còn có thể tin tưởng ngươi nữa sao?\”

Hắn nói tin Tử Huyên trở về cho hắn biết, hơn nữa dặn đi dặn lại ngàn vạn lần không thể nói cho bất luận kẻ nào, nhưng trong nháy mắt hắn lại nói cho Mẫu Đơn. Hắn giao tính mạng của quý Phi nhi vào trong tay hắn bảo vệ, nhưng nữ nhân hắn yêu thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ.

Hắn thật…… Còn có thể nữa tin tưởng hắn sao?

Thương Mặc Tuyết cũng đã biết hắn nói là chỉ chuyện gì, bây giờ Mị thật sự rất thất vọng với hắn sao?

Hắn đã đồng ý tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng hắn không nhịn được Mẫu Đơn năn nỉ, nên nói cho nàng chân tướng. Mặc dù Mẫu Đơn là nữ nhân hắn yêu mến, nhưng hắn vẫn không làm được cam kết đồng ý người khác, hơn nữa thiếu chút nữa nổi lên lòng hại chết Quý Phi Nhi, suy nghĩ một chút đều cảm thấy hoảng sợ. ((⊙﹏⊙), thiếu chút nữa bị Mẫu Đan tẩy não!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN