Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 26: Lòng Tin Của Thiên Âm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 26: Lòng Tin Của Thiên Âm



Thiên Âm há hốc mồm ngạc nhiên, có chút không thể tin được.

Lưu Cẩn nói tiếp: “Vì vậy bổn tọa nói sư phụ con bảo vệ tiên giới, con cũng không biết, tiên giới hùng mạnh mới có thể bảo đảm sự cân bằng của Lục giới, để đề phòng Ma tộc làm việc xấu gây hại cho bá tánh.”

Thấy Thiên Âm vẫn đang trợn tròn mắt, vẻ mặt thoáng kinh sợ, bèn lắc đầu: “Kể những chuyện này cho con chưa chắc con sẽ hiểu, chờ con lớn lên một chút, tự nhiên sẽ hiểu. Bổn tọa muốn cho con biết, sư phụ Trọng Hoa của con, là một người rất giỏi, điều ngài ấy quan tâm nhất là muôn dân lục giới. Nếu con muốn làm ngài ấy vui mừng thì cố gắng tu hành, làm một đồ đệ giỏi, một đồ đệ tốt có thể san sẻ giúp ngài ấy.”

Dung mạo Trọng Hoa hiện ra trước mặt, bởi lẽ vì lời nói của Lưu Cẩn mà lúc này, một hạt mầm đã gieo xuống trong đáy lòng nho nhỏ của Thiên Âm.

Sư phụ che chở bá tánh, còn ta muốn bảo vệ sư phụ!

“Con không hiểu lời nói của bản tọa cũng không sao, nhưng con phải nhớ thật kỹ. Sau này, tự nhiên con sẽ hiểu.”

Thiên Âm lại nghiêm túc nói: “Chưởng môn đại nhân, con hiểu rồi! Chắc chắn con sẽ tu hành thật tốt, mai sau bảo vệ sư phụ, che chở bá tánh lục giới mà sư phụ phải bảo hộ.”

Lưu Cẩn sửng sốt với lời nói trưởng thành sớm của nàng, nhưng cũng hơi nhẹ lòng.

Có một số thứ, phải khắc sâu vào tận tâm trí từ lúc nhỏ, như vậy, mới càng thấm thía sâu sắc!

*****

Trong những ngày tiếp theo, Lưu Cẩn lại cực kỳ hối hận lúc trước đã nói mấy lời khéo ‘địa bàn của con thì nghe lời con’ đó với Thiên Âm.

Ngày đầu tiên: Chưởng môn, đồ đệ của tiên tôn nhổ hết lông chim khổng tước của ta rồi!

Ngày thứ hai: Chưởng môn, Thiên Âm cướp sạch những thứ phát sáng trên người đồ đệ ta rồi!

Ngày thứ ba: Chưởng môn, tiên hạc của ta bị Thiên Âm nấu canh rồi!

Ngày thứ tư:…..

Từ đó nửa tháng sau, bên cạnh Lưu Cẩn không có ngày nào thanh tịnh.

Mỗi ngày đều có người cáo trạng nói Thiên Âm vừa chơi đùa vừa bắt nướng tọa kỵ (thú cưỡi) của ai ăn, vừa đánh rơi đồ đệ của ai bay trên không…. Tóm lại, đến cuối cùng, trong đầu Lưu Cẩn, bóng dáng của Thiên Âm, dần dần chồng lên cùng bóng dáng của Lưu Quang, chồng lên nữa……

Vì vậy, vào một buổi chiều đầy nắng, Trọng Hoa xuất quan, Lưu Cẩn yên tâm rồi.

Lúc Trọng Hoa rời khỏi Cửu Trọng điện, bất luận trái tim hắn lãnh ngạo không còn xúc động gần nghìn năm cũng không khỏi bị run rẩy dữ dội bởi tình trạng trước cửa điện!“Tôn thượng!”

“Tôn thượng xuất quan rồi!”

“Huhu….. Ngay hiện giờ, tôn thượng ngài tựa như ánh sáng cực kỳ rực rỡ của vầng thái dương trên bầu trời đó!”

“………………”

Vẻ mặt Trọng Hoa kinh hoảng, Cửu Trọng điện của mình trở nên náo nhiệt như thế từ bao giờ vậy?

Liếc mắt nhìn qua một cái, đám người ồn ào yên tĩnh lại một lúc, hai mắt mọi người rưng rưng u ám đau đớn nhìn hắn.

“Tụ họp ở đây có chuyện gì thế? Chẳng lẽ là Ma Tộc xâm phạm tiên môn ta nữa sao?”

Mọi người đang muốn lên tiếng, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa không trung, mọi người yên lặng đau khổ.

Một tiên hạc bị đánh rơi nữa! Lại một đứa trẻ xui xẻo nữa!

Vừa nhìn qua lần nữa, mọi người vừa kinh sợ, thiếu nữ trên người tiên hạc không ngờ lại là đệ tử có tu vi còn thấp vừa mới bái nhập vào môn hạ của chưởng môn – đệ tử thứ mười ba Hồng Trang.

Nếu như là mấy người của mình, ngược lại không hề gì, mọi người đều ngự kiếm cưỡi mây điều khiển sương mù, cho dù tọa kỵ bị người ta đánh rớt, cũng có thể bảo vệ mình, hơn nữa tránh tọa kỵ bị ngã chết. BachAnHy#LQD

Nhưng lần này thì khác, không ngờ Hồng Trang lại tới đây!

Vốn Hồng Trang cũng biết một ít thuật bay trên không đơn giản, nhưng mà đột nhiên lần này tiên hạc lại bị thương quá nặng, nàng ta hoảng sợ luống cuống, lại quên tự thoát ra, chỉ bất lực thét chói tai, hay tay hay chân quơ loạn trên không trung.

Vì vậy mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ run rẩy rơi từ trên không xuống, chưa kịp phản ứng, làn gió mát vút nhẹ qua, nhìn kỹ lại, Trọng Hoa đang vững vàng ôm Hồng Trang vào trong ngực, hai mắt lạnh lùng nhìn tới một phía, mơ hồ nuốt giận.

“Hỏng rồi! Tuyết Tuyết! Là sư phụ kìa!”

Một tiếng hô ngạc nhiên rất nhỏ vang lên trong góc, nhưng làm sao có thể giấu được lỗ tay của mọi người, trong khoảnh khắc, đám người rất có hiệu suất cao mà dọn ra một khe hở.

Cuối cùng, phía sau cây cột.

Vẻ mặt Thiên Âm như tro tàn nhìn Trọng Hoa, cả người phát run.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN