Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 90
Trọng Hoa đưa tay dịu dàng sờ sờ đầu của nàng, nhìn nàng bắt đầu rơi nước mắt vui mừng, nhẹ nhàng nói một câu: \”Như vậy, từ hôm nay trở đi, cấm ăn mặn một tháng.\”
\”Nhưng. . . . . .\” Thiên Âm vùng vẫy giãy chết, Trọng Hoa lại mở miệng: \”Hai tháng.\”
\”Sư. . . . . .\”
\”Ba tháng.\”
\”. . . . . .\”
\”Bốn tháng.\”
Trong lòng Thiên Âm đau khổ xót xa, trong mắt chứa đầy uất ức: \”Con không có ý định tranh cãi nữa rồi!\”
Trọng Hoa liếc nàng một cái, gió thổi qua bên mặt hắn, mái tóc dài che môi khẽ nhếch lên: \”Thêm một tháng nữa không?\”
Thiên Âm như cha mẹ chết, tức giận vung tay áo, đi đến bên cạnh Ngũ Trưởng Lão, mắt như phun lửa nhìn hai người, tay đoạt lại sách Đông cung, cũng không quay đầu lại, bay đến bên cạnh trên thân kiếm cực kỳ lớn của Huyền Tề.
Huyền Tề cố nén cười làm ra một dáng vẻ đồng tình thương hại, giang hai tay ra, Thiên Âm bĩu môi, cũng giang hai tay ra. . . . . .
\”Tuyết Tuyết!\” Trong lòng Huyền Tề đang mong đợi, lòng tràn đầy hạnh phúc chờ nàng ôm ấp yêu thương thì nàng lướt qua hắn, ôm lấy Thiên Tuyết sau lưng hắn.
Một thú trong mắt hắn, chỉ biết ăn ngủ lười biếng!
Hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ đen như mực.
\”Ô. . . . . . Tuyết Tuyết, không có thịt ăn rồi! Cuộc sống sau này sống như thế nào đây!\” Giọng Thiên Âm oang oang lớn tiếng truyền thật xa, phía trước Trọng Hoa lảo đảo một cái, nhíu mày lại, bên cạnh Hồng Trang vừa thấy, vội vàng nói lời sâu xa với Thiên Âm: \”Thiên Âm sư muội, ngươi còn nhỏ, những bộ sách dâm uế này đối với thể xác và tinh thần của ngươi không tốt. Lỡ như một ngày nào đó, ngươi bộc phát thú tính, làm bẩn đệ tử Tiên môn, như thế thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải là làm cho Tiên Tôn mất hết thể diện?\”
Huyền Tề nguy hiểm nheo lại mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Trang, nhìn thế nào cũng ghét.
Thiên Âm tức giận quay đầu trừng mắt nhìn nàng: \”Ai cần ngươi lo!\”
Hồng Trang lã chã chực khóc, cẩn thận ngắm nhìn Trọng Hoa, trong nháy mắt, Hoa Tần và Thiên Ngô giận tái mặt, Thiên Ngô càng thêm không khách khí: \”Không biết cái gì! Hành vi hạ lưu của ngươi thật là bại hoại phong thái của tiên môn ta.\” Chấp tay nhìn về phía Trọng Hoa: \”Tiên Tôn, lão phu đề nghị, liệt đồ như thế nên sớm vứt bỏ sẽ tốt hơn. Bùn lầy, cuối cùng cũng không thể đỡ được tường.\”
Thiên Âm ngạc nhiên, cẩn thận nhìn Thiên Ngô mấy lần, dứt tiếng nói: \”Tam Trưởng Lão gia gia, vật mới vừa rồi kia, là Đại Đồ Đệ của ngài, Nguyên Gia sư huynh cho con! Cái gọi là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, thời điểm ngài trục xuất con ra khỏi sư môn thì nhớ đừng quên gọi Nguyên Gia sư huynh đi theo con làm bạn.\”
Trọng Hoa nghiêng mặt sang bên cạnh liếc xéo nhìn nàng, trong mắt có dung túng có yêu thương.
Thiên Ngô bị tức nghẹn lời, nhưng lại biết rõ tính cách Đại đệ tử đó của mình, trong ngày thường chỉ thích nhìn người trong thoại bản, ở trong đó cũng không thiếu được mấy bản đông cung sách các loại.
Mắt thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn nổi giận quát lên: \”Không thể nào!\”
Trọng Hoa còn chưa lên tiếng, Huyền Tề chậm rãi nói: \”Tam Trưởng Lão, chuyện này có ta làm chứng. Vật trong tay Thiên Thiên, chắc chắn là Nguyên Gia sư huynh đưa, nói là để cho Thiên Âm hiểu rõ về Âm Dương học.\”
Thiên Âm sáng suốt mà nhanh chóng thối lui qua một bên, xem cuộc chiến.
Bởi vì nàng tin tưởng, có Huyền Tề ra tay, giải quyết một Tam Trưởng Lão
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!