Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 91
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 91



Thiên Ngô suy nghĩ vòng vo một lúc, âm thầm chịu đựng cơn tức giận, khuôn mặt căng lên, nói giọng khàn khàn: \”Chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền đến Thượng tiên Lưu Quang, không phải là chỉ xem một chút thoại bản thôi sao, người trẻ tuổi. . . . . . Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi.\”

Sau khi nói những lời này, rốt cuộc hai đại trưởng lão trầm mặc.

Ngay lúc này, trong không trung chỉ còn lại tiếng gió.

Huyền Tề đi tới trước mắt Thiên Âm, giống như nhàm chán nhận Thiên Tuyết từ trong tay nàng mà xoa xoa nó, lại âm thầm truyền âm nói: \”Nhìn ca ca ta có uy phong không?\”

Thiên Âm nhìn thẳng, cũng lấy thần thức truyền âm: \”Uy phong!\”

\”Tất nhiên!\” Không nhịn được nhíu mày: \”Lại nói muội thật ác độc, tự mình xem sách này cũng không sao, còn nghĩ tới phải kéo đệ tử Nguyên Gia mà Tam Trưởng Lão đắc ý nhất xuống nước, thật là phúc hắc.\”

\”Ai kêu thời điểm muội đang nướng Tiên Hac thì Nguyên Gia sư huynh đoạt đi một chân chứ.\”Thiên Âm không thay đổi sắc mặt: \”Ừ, huynh cũng không tệ, cong cong quẹo quẹo nói một đống đạo lí sâu xa như vậy, còn không bằng một cái danh hào của Lưu Quang.\”

\”. . . . . .\” Huyền Tề âm thầm buồn bực, lặng lẽ nhìn nàng mấy lần, lông mi thon dài rậm rạp trên da thịt tuyết trắng giống như một đôi Hắc Điệp trên giấy Tuyên Thành, hắn không nhịn được ác độc nói: \”Ngày sau không cho ta xem loại sách này!\”

\”. . . . . .\”

Hắn trừng mắt: \”Có nghe hay không!\”

Thiên Âm nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt sâu kín nhìn hắn. Hắn bị nhìn đến chột dạ, há miệng đột nhiên có gió thổi vào, khiến hắn sặc đến sắc mặt đỏ bừng.

Thiên Âm vươn tay vuốt vuốt lưng thay hắn, không có gì háo hức nói: \”Huyền Tề ca ca, muội nghe Nguyên Gia sư huynh nói, nếu một nam tử thích một nữ tử, sẽ nghĩ cách đoạt lấy mọi thứ thuộc về nàng, ngay cả nàng ta làm gì cũng muốn nắm trong tay. Huynh. . . . . . Có phải yêu thích muội hay không?\”

\”Khụ khụ khụ!\” Bị đâm trúng tâm sự, sắc mặt Huyền Tề như trái cà chua chín muồi, một hơi cũng không thuận, liền trực tiếp ho khan.

Thiên Âm thấy hắn bị sặc lợi hại như vậy, dùng sức vỗ lưng hắn, ảo não mà nhỏ giọng nói: \”Huynh không phải là phải thích tẩu tẩu tương lai sao? Tẩu tẩu nhất định vẫn còn đang ở một nơi trông mong ngóng chờ huynh trải mười dặm hoa đỏ, nghênh đón nữ tử người ta xuất giá, nhưng huynh chưa tìm được nàng, lại muốn phụ lòng người ta sao! Tại sao?\”

Phá vỡ quy luật!!

Huyền Tề tức giận đến mặt trắng bệch, muốn nói ta căn bản không động lòng, lấy đâu phụ lòng! Nhưng Thiên Âm khinh bỉ nhìn hắn một cái, tựa như ghét bỏ hắn, sau đó ôm Thiên Tuyết bay đến bên cạnh Trọng Hoa.

Huyền Tề lập tức sững sờ.

Mối tình đầu của hắn vừa mới nảy sinh, tại sao lại bị phụ lòng rồi hả ??

Tại sao trong mắt nàng, hắn thành người phụ lòng người ta rồi?

Tẩu tẩu tương lai?

Đầu óc nàng không thông suốt, có thể không cần vì hắn tưởng tượng ra một người căn bản không tồn tại hay không? Chẳng lẽ nàng không biết tương lai là thứ gì đó rất xa xôi sao? Chẳng lẽ nàng cũng không biết, hắn. . . . . . Thích nàng sao?

Nhìn Thiên Âm cẩn thận rồi lại cực kỳ mong đợi kêu một tiếng “sư phụ”,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN