Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 143
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 143



Lúc chạng vạng tối, trời chiều nghiêng vào, như tô son nhiễm lên bầu trời, đỏ hồng làm say lòng người.

Thiên Âm đi tới Điện Chấp Pháp, đi tới gian phòng của Phương Diệc Nhiên, đang muốn giẫm chận tại chỗ mà bước, bên trong truyền đến tiếng quát buồn bực của Phương Diệc Nhiên.

\”Ngươi đã không phải là đứa bé, không cần luôn là cho là tất cả mọi người đều vây quanh ngươi! Ngươi không sợ chết, cho nên ngươi nghĩa vô phản cố* tới tìm ta. Nhưng ta sợ sẽ chết! Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, sáng sớm ngày mai, ngươi phải đi về nhà cho ta!\”

Nghĩa vô phản cố*: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

Bạch Dao miễn cưỡng nói về: \”Ta không.\”

\”Ngươi. . . . . .\”

Ngoài cửa Thiên Âm thậm chí có thể tưởng tượng đến lúc này dáng vẻ của Phương Diệc Nhiên mặt đỏ tới mang tai vừa tức vừa hận cắn răng nghiến lợi. Nàng âm thầm lắc đầu một cái, gõ cửa mà vào.

Bên trong nhà hai người vừa đứng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, không hẹn mà dừng lại một tiếng, thấy là Thiên Âm, lại trợn mắt nhìn nhau, rất có tư thế sắp sửa quyết định một trận thắng bại.

Từ trước đến nay Phương Diệc Nhiên đều mặt lạnh nhiệt tình, lúc này tranh cãi đến mặt đỏ cổ to dáng vẻ thật hiếm thấy, Thiên Âm không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Chính là chỗ nhìn nhiều mấy lần này, lại rước lấy bất mãn của Bạch Dao: \”Ngươi nhìn phu quân ta làm cái gì? Ngươi nhìn nữa hắn cũng là của ta, ngươi giành không được!\”

\”Ách. . . . . . ?\” Thiên Âm thấy buồn cười, gương mặt tuấn tú Phương Diệc Nhiên đỏ hơn trời chiều bên kia. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Dao một hồi lâu, xuất ra một câu: \”Ngươi…ngươi không biết thẹn thùng!\”

Bạch Dao trợn trắng mắt cực kỳ phỉ nhổ nói: \”Xấu hổ là vật gì ta từ nhỏ không phụ không mẫu ca ca ta đã không dạy ta. Còn nữa, nếu ta biết thẹn thùng, ngươi Phương Diệc Nhiên tảng đá này ta mài thế nào rồi hả ?\”

\”Dao nhi!\”

Bạch Dao tự nhiên đáp: \”Thê tử ngươi ở chỗ này đây.\”

Thiên Âm rốt cuộc buồn cười, cười đến thân thể như nhũn ra tê liệt ngã xuống ở trên ghế, một hồi lâu mới dừng cười lại, giả bộ nâng khuôn mặt nghiêm túc, nói: \”Dao Dao, ngươi chính là nghe lời nói của Phương sư huynh, về Ma tộc trước thôi.\”

Bạch Dao nổi lên bướng bỉnh lại vẫn là câu nói kia: \”Nếu không dẫn hắn đi, ta sẽ không trở về.\”

\”Cái người cứng đầu này! !\” Phương Diệc Nhiên một chưởng vỗ ở mặt bàn, ấn ra năm dấu ngón tay thật sâu, Thiên Âm hơi ngạc nhiên, Bạch Dao làm như tập mãi thành thói quen, nhàn nhạt liếc bàn kia một cái, , âm âm u u mở miệng: \”Cái bàn hư ngược lại không là gì, cũng đừng làm cho tay ngọc thon thon của phu quân thân ái ta bị thương.\”

Phương Diệc Nhiên: \”. . . . . .\”

Thiên Âm: \”. . . . . .\”

Thiên Âm tự đánh giá chốc lát, quyết định lấy tình để cảm động dùng lý lẽ nói rõ: \”Dao Dao, ngươi ở lại Thái A tất nhiên là ý muốn. Nhưng Phương Diệc Nhiên vì ngươi mà lúc nào trong lòng cũng hoảng hốt không yên giống như con chó, cả người cũng gầy đi trông thấy. . . . . .\”

Bạch Dao cẩn thận nhìn Phương Diệc Nhiên mấy lần: \”Ta làm sao cảm thấy hắn ngược lại mập lên rất nhiều?\”

\”Khụ, ảo giác, tất nhiên là ảo giác. Ta nói ngươi đừng đổi chủ đề.\” Thiên Âm nhớ tới Xích Hỏa, nhớ tới Lục Nhiên, nhớ tới lời nói lành lạnh lại tàn khốc của sư phụ Trọng Hoa này, thần thái nghiêm túc chút: \”Phương sư huynh chỉ là một đệ tử ở Thái A cũng không có thể sánh vai với Chưởng môn, lại không thể giống ngươi tự do tự tại hành động tùy ý như vậy, hắn còn ở trong quy định cứng nhắc Tiên giới này. Ngươi có thể không thèm sống chết, thế nhưng hắn lại không thể. Sẽ không không biết, hắn vội vã đuổi ngươi đi, cũng chỉ là đang bảo vệ ngươi, cũng không phải là thật sự có hi vọng ngươi rời khỏi hắn.\”

Bạch Dao lẳng lặng lắng nghe, tầm mắt thủy chung giằng co ở trên người Phương Diệc Nhiên, người sau quay mặt sang, nhìn ngoài cửa. Dáng vẻ tựa như điêu khắc ở bên trong nắng chiều chiếu xuống, lại có vẻ mấy phần nhu hòa.

Bạch Dao nhẹ giọng nói: \”Ta hiểu biết rõ.\”

\”Ngươi đã biết nói, liền tự nhiên biết, ngày trước Ma tộc thừa dịp ngũ đại tiên sơn bao vây Thái A muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, nham hiểm tiêu diệt Thái A ta. Thù này sâu nặng, Thái A từ Tiên Tôn cho tới đệ tử, cũng thật sâu ghi nhớ trong lòng sẽ không quên. Ngươi là Ma tộc, một khi thân phận bại lộ, ngươi là muốn lôi kéo Phương sư huynh xuống Địa ngục từ đó vạn kiếp bất phục? Hay là cam tâm chết ở Tiên giới, cõi lòng đầy hi vọng mà đến nhưng cuối cùng cái gì cũng không chiếm được vô ích lại liên lụy một mạng?\”

Bạch Dao trầm mặc.

Hồi lâu, âm thanh của nàng như nhẹ nhàng mềm mại mà lại lành lạnh, lộ ra đạo lí vô cùng kiên định: \”Ta là Ma Nữ, thiên tính ích kỷ. Nếu ta muốn chết, ta sẽ lôi kéo chết chung với phu quân, quyết sẽ không có ý định xuống tay lưu tình đối với hắn!\”

Một câu nói, cắt đứt tất cả ngôn ngữ tất cả đường lui.

Nàng chỉ muốn đi vọt tới trước, ở trong khó khăn chưa từng có từ trước đến nay mà chạy trốn, cho dù không thấy được mục tiêu không thấy được hi vọng, cho dù nhất định tương lai sẽ máu tươi đầm đìa, nàng cũng là không quay đầu lại không buông tha, ôm quyết tâm đánh đến cùng, chỉ muốn cuộc đời này với người mình yêu thương gần nhau đến già.

Thật ra thì, giấc mộng của nàng, vô cùng nhỏ bé.

Chỉ là nàng là ma, mà hắn là tiên.

Phương Diệc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN