Trưởng tộc Lingon
Chương 1: Tôi có một gia đình như thế
\”Tay phải nâng lên 3cm.\”
\”Chưa đủ lực, làm lại!\”
Giọng nói quyền uy của ông bố thỉnh thoảng lại vang lên một lần, đứa con gái sau khi bị nhắc nhở đến lần thứ n thì vô lực nằm vật ra đất.
\”Ba ơi… Con cũng biết mệt mà…\”
\”Đừng viện cớ lười biếng, con còn có thể đấm bao vải thêm 1 ngàn cái.\”
\”Bắt con đấm 2 ngàn cái cũng được! Nhưng sao lại dạy bài quyền cước khó học như thế ~ Dạy bài mới phải chọn lúc tinh thần sảng khoái khí huyết tràn trề chứ, ba xem, con đã luyện tập 2 tiếng rồi, lại bắt con học tiệt gì đó đạo…\”
Ông bố ngồi trên ghế kiên nhẫn nghe con gái nhỏ không ngừng lải nhải. Hắn biết nó vẫn có thể tiếp tục, chỉ là đang lên cơn lười mà thôi.
Hắn hạ đôi mắt đỏ rực xuống, bắt đầu tìm cho cô con gái nhỏ chút động lực để tiếp tục luyện tập.
\”Tiệt quyền đạo là môn võ cực kì thực dụng trong chiến đấu, điểm nhấn của nó là vừa phòng thủ vừa tấn công, âm dương hết hợp, cắt đứt quyền cước của đối phương, không phụ thuộc vào bất kì nguyên tắc nào…\”
Lưu Minh Thiên, cũng là cô bé được nhắc bên trên, vò đầu bứt tóc:
\”Con chỉ là đứa con gái thôn quê bình thường, cần biết cái gì mà đối thủ với chiến đấu chứ…!! Nói cái gì mà tự vệ, ngay cả Taekwondo và Karate con đều thuộc nằm lòng đến mức ngủ mớ cũng có thể đánh ra được, vung tay một phát đập vỡ ván gỗ dày 2cm, đi khắp cái thị trấn Diệp Thu này có đứa nào dưới 15 tuổi mà thắng được con không?\”
Nó nói không ngoa, với khả năng của nó bây giờ thì những đứa trẻ thuộc khoảng 15 tuổi trở xuống không có cửa đấu với nó. Nó chỉ mới 6 tuổi, đang học mẫu giáo, nhưng ba mẹ luôn bắt nó luyện võ với cường độ không giống người.
Ông bố Lưu Ẩn âm thầm thở dài nhìn con gái, hắn rất muốn nói cho nó biết nhà họ không phải gia đình bình thường, nó cũng không phải đứa con gái thôn quê bình thường. Nhưng mở miệng thế nào bây giờ?
Ngay lúc đó cửa phòng tập mở ra, mẹ Lưu Minh Thiên bước vào, trên tay là một ly nước cam.
Mẹ Lưu Minh Thiên rất đẹp, mái tóc đen tuyền thẳng mượt trượt dài trên vai, xõa xuống tận thắt lưng, đong đưa theo mỗi bước chân. Cô đang 29 tuổi nhưng nhìn trẻ hơn nhiều. Khuôn mặt trái xoan nhu nhược hiền lành với cánh mũi thanh tú và đôi mắt đen huyền được trang trí bởi hàng mi dài cong vút, đôi môi hồng nhuận thường mang theo một nụ cười dịu dàng, tất cả nổi bật trên nước da trắng hồng hơi có chút vàng – đặc trưng nổi bật của người phương đông.
Được rồi, làm ơn đừng để vẻ nhu nhược của mẹ nó đánh lừa, người phụ nữ này tên Lưu Ly Tâm, chính là ví dụ tiêu biểu cho câu \’mật ngọt chết ruồi\’, cô cực kì nghiêm khắc và và gần như có thể đánh ngang tay với ông chồng Lưu Ẩn của mình.
Bố của Lưu Minh Thiên, đồng thời là ông chồng soái ca của Lưu Ly Tâm, họ Lưu tên Ẩn. Hắn lớn hơn Lưu Ly Tâm 3 tuổi, nhưng nhìn ở góc độ nào cũng chỉ giống thanh niên 25 -26. Hắn có gương mặt thanh tú thư sinh của người phương đông, nhưng màu da trắng thuộc về phương tây chính góc, nổi bật nhất là đôi mắt đỏ sắc bén, một màu đỏ tươi thuần khiết mà quyến rũ kinh người. Ba của Lưu Minh Thiên thực sự rất đẹp trai, cực kỳ cực kỳ đẹp trai!
Lưu Minh Thiên vẫn thầm tự hào về vẻ đẹp của hai đấng sinh thành, bởi vì cả thị trấn Diệp Thu lẫn những nghệ sỹ đình đám trên ti vi chẳng có ai sánh bằng họ cả.
Lưu Minh Thiên còn nhỏ, mang dáng vẻ khả ái của một đứa trẻ, nó thừa hưởng khuôn mặt giống ba, kể cả đôi mắt, còn nước da thì giống hệt mẹ. Vì vậy, ngoài đôi mắt đỏ kì lạ thì nó hoàn toàn giống người phương đông.
Mẹ nó nói ông nội nó là người phương Tây, vì thế nó có một phần tư huyết thống phương Tây. Có lẽ điều đó thể hiện qua màu mắt.
Lưu Ly Tâm đưa ly nước cam cho đứa con gái, tay kia dùng khăn lau bớt mồ hôi trên mặt và cổ nó.
Lưu Minh Thiên nhận lấy ly nước và nốc một hơi, hương vị chua chua ngọt ngọt và sự mát lạnh của nước cam làm nó dễ chịu lên không ít. Nó lấy hơi lên án ba nó một câu.
\”Ước gì ba chu đáo với con bằng một góc của mẹ.\”
Ba nó thực ra cũng có vài dây thần kinh ga lăng, nhưng toàn dành cho mẹ nó.
\”Có mẹ chu đáo với con rồi, cần gì đến ba nữa…\”
\”Kingcoong….!! Kingcoong…!!\”
Tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên cắt ngang lời Lưu Ẩn.
\”Để em đi xem.\” Lưu Ly Tâm bước ra ngoài.
Còn lại hai bố con, Lưu Minh Thiên ngóc cổ lên, cười hì hì với ông bố đẹp trai:
\”Ba đoán xem là ai?\”
\”Bạn con?\”
\”Không đâu, trễ như vậy thì đứa nào dám đến đây chứ.\”
\”Cô hàng xóm.\”
\”Ây… Cũng có thể là cô giáo con.\”
Lưu Ẩn nhướng mày, hắn biết đứa con gái tinh quái này của hắn cố dẫn dắt để nhắc tới vị cô giáo này.
\”Con phạm lỗi gì rồi? Đánh nhau?\”
\”Không đâu, con dạo này ngoan lắm! Thật ra con đoán thế vì mấy hôm trước cô thăm dò địa chỉ nhà mình. Ba! Cô giáo thích ba đó!\”
\”Nhãi con, đừng hòng giở trò ly gián ba mẹ.\”
\”Con vô tội! Đó là sự thật.\”
\”Cái gì sự thật?\” Lưu Ly Tâm trở lại, tiện miệng hỏi một câu.
Lưu Minh Thiên luống cuống, rõ ràng là có tật giật mình.
\”Không có gì… Ý con là… Nước cam thật sự rất ngon!\”
Lưu Ẩn hỏi vợ:
\”Ai thế?\”
Sắc mặt Lưu Ly Tâm hơi đổi, nhẹ giọng nói:
\”Người quen cũ, anh ra gặp một chút.\”
Lưu Ẩn trầm mặc, rồi cũng bước ra ngoài. Lưu Ly Tâm đi theo sau, không quên yêu cầu đứa con gái đấm bao vải hai ngàn cái.
Lưu Minh Thiên lập tức bật dậy và lao vào đấm đá điên cuồng, ý nghĩ không phải học thứ quyền cước khó nhằn kia làm nó tìm lại một chút khí thế và sự chăm chỉ.
Ngoài phòng khách, có một người đàn ông đang đứng cạnh sofa, dù đã được Lưu Ly Tâm mời ngồi từ trước nhưng vẫn không dám đặt mông xuống trước khi chào vị gia chủ Lưu Ẩn một tiếng. Tất cả những thứ hắn đang mặc trên người đều màu đen, từ bộ vest tao nhã, kính râm, giày da, đến chiếc mũ fedora trên đầu cũng màu đen nốt. Hắn hơi hồi hộp khi nghĩ đến nhiệm vụ đang phải thực hiện, lấy cặp kính râm bỏ vào túi áo vest, để lộ đôi mắt xanh.
Vừa nhìn thấy Lưu Ẩn lững thững tiến vào phòng khách, hắn lập tức lấy mũ xuống và thực hiện động tác chào hết sức cung kính:
\”Đại ca!\”
\”Cậu là ai? Đại ca gì? Tôi chỉ là giáo viên cấp ba bình thường, không phải đại ca giang hồ.\”
Người đàn ông áo đen thật sự muốn khóc.
Đại ca! Tiết tháo của anh đâu?! Anh phủ nhận quan hệ như thế mà xem được à?!!
\”Đại ca, anh đừng đùa nữa…\”
Lưu Ly Tâm không muốn làm khó người em nhà chồng, chỉ tay về phía sofa.
\”Ngồi đi Nizar, em nói tiếng Việt ngày càng thạo đấy.\”
Nói xong cũng kéo Lưu Ẩn cùng ngồi xuống.
Người đàn ông, bây giờ là Nizar, bày tỏ sự cảm kích với Lưu Ly Tâm, sau đó ngồi ở một góc sofa, thái độ thu liễm hết mức có thể.
\”Vâng, em đã cố học để được nói chuyện với bé Thiên.\”
Lưu Ẩn lạnh lùng hỏi:
\”Cậu đến đây làm gì?\”
\”Đại ca, anh còn nhớ ước hẹn bảy năm trước không?\”
À, cái ước hẹn đó… Muốn quên lắm mà quên không nổi.
Ngày đó cục diện giới hắc đạo rối ren, hắn buộc phải mang Lưu Ly Tâm rời đi, nhưng điều đó đồng nghĩa phủi bỏ trách nhiệm với gia tộc. Cuối cùng cũng chỉ có thể hứa hẹn sẽ để đứa con của hắn trở về nhà chính tiếp nhận cái vị trí kia…
Cho dù lúc đó không rời đi thì con cái của hắn cũng sẽ phải chấp nhận nó, chỉ là muộn hơn nhiều thôi.
Thấy Lưu Ẩn trầm ngâm, Nizar âm thầm đổ mồ hôi. Nếu vị đại ca này của hắn không muốn thì hắn cũng không có cách nào ép hắn ta thực hiện lời hứa đó. Mà lần này nếu trở về tay không, tộc trưởng nhất định sẽ đục lên người Nizar 100 cái lỗ!
Lưu Ảnh nheo mắt nhìn thằng em họ đang cực kì căng thẳng, để lộ uy áp và sát khí bức người, biểu thị tâm tình hắn đang rất không tốt.
\”Cậu lo lắng cái gì, anh đương nhiên vẫn có ý thức trách nhiệm với gia tộc, đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.\”
Nizar vừa căng thẳng vừa mừng rỡ:
\”Như vậy… Em có thể đưa bé Thiên đi không?\”
\”Chưa thể, con bé này có nhiều vấn đề lắm\” Lưu Ẩn trầm ngầm \”Nó vẫn luôn sống ở bên ngoài, căn bản không biết chút gì về gia tộc, sẽ không có ý thức trách nhiệm với gia tộc. Nó cũng không có đam mê quyền lực, lấy động lực ở đâu để nó tiếp nhận huấn luyện địa ngục rồi ngồi ở cái vị trí đầy sự bó buộc kia đây?\”
\”Đúng thế\” Lưu Ly Tâm bổ sung thêm \”Nếu nó thật sự không muốn thì ngay cả đại ca của em cũng không bắt nó làm cái này cái kia được.\”
Trên thực tế là vì Lưu Minh Thiên rất xem trọng ba mẹ nó thôi, còn phương pháp thị uy hay cứng rắn ép buộc hoàn toàn không thể dùng với nó.
Ngay cả đại ca? Nizar giật mình. Vị đại ca một thời hô phong hoán vũ khuynh đảo cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo của hắn cũng không thể bắt con bé hoàn toàn nghe theo được? Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, chuyện này không có gì vô lý cả, Lưu Minh Thiên là con gái của đại ca và đại tẩu, tất nhiên tính cách sẽ không thua kém, chỉ là được nuôi dưỡng ở bên ngoài, lớn lên cùng những đứa trẻ bình thường nên loại tính cách này không biểu hiện quá mức rõ ràng thôi.
Nhưng bây giờ không phải lúc ngồi bình luận hay cảm thán, vấn đề là làm cách nào để Lưu Minh Thiên tự nguyện… Chưa kể con bé còn rất nhỏ…
Một lúc sau, giọng nói đầy bất đắc dĩ của Lưu Ẩn vang lên:
\”Không được cũng phải được.\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!