Trưởng tộc Lingon - Chương 2: Trận hỏa hoạn ở trấn Diệp Thu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Trưởng tộc Lingon


Chương 2: Trận hỏa hoạn ở trấn Diệp Thu


\”Minh Thiên!!\”

Lời giảng của cô giáo bị cắt đứt đột ngột bởi một tiếng gọi giật.

Cả cô và đám học trò giật mình nhìn ra cửa, thấy một người phụ nữ mập mạp đang đứng thở dốc, một tay vịn cánh cửa.

Con bé được xướng tên ngơ ngác đứng dậy:

\”Cô Hoa….?\”

Nó muốn đi ra cửa nói chuyện, nhưng cô Hoa vội nói:

\”Nhà con đang cháy. Mau lên! Cô đưa con về!!\”

What…? Nhà cháy?!

Cả lớp bàng hoàng, Lưu Minh Thiên cũng giật mình gạt tay làm rơi cuốn tập. Cô bạn cùng bàn vội vàng nói:

\”Thiên về đi, tới sẽ dọn sách vở mang đến cho cậu sau!\”

Lưu Minh Thiên vội gật đầu chạy ra cửa, quên cả việc nói cảm ơn hay xin phép cô giáo.

Cô Hoa nắm tay nó chạy như bay trên sân trường, cô lấy xe đạp gửi ở phòng bảo vệ, dùng hết sức bình sinh để đạp xe với tốc độ nhanh nhất có thể.

\”Cô, ba mẹ con đâu?\” Giọng Lưu Minh Thiên run rẩy.

Cô Hoa ấp úng:

\”… Ba… Ba mẹ con… Còn kẹt trong nhà…\”

\”Không thể nào…\” Lưu Minh Thiên khóc lên.

\”Cô Hoa hơi hoảng, cố trấn an nó:

\”Con bình tĩnh, đội cứu hỏa đang làm việc, nhất định có thể đem họ ra sớm. Có khi chúng ta vừa về đến đã thấy ba mẹ con đang đứng đó rồi!\”

Lưu Minh Thiên nghe vậy cũng bắt đầu hi vọng, hung hăng lau nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt nhỏ.

Cô Hoa là hàng xóm của Lưu Minh Thiên, rất thân với mẹ nó. Cô có một người con trai đang học lớp năm, thành tích và tướng mạo đều tốt. Cô rất thích Lưu Minh Thiên, vẫn mong sau này có thể trở thành thông gia với Lưu Ly Tâm và Lưu Ẩn.

Lưu Ly Tâm xinh đẹp và hiền lành, biết cách đối nhân xử thế nên có quan hệ khá tốt với những người hàng xóm. Lưu Ẩn là giáo viên, một cái nghề lành mạnh và được xem trọng, hắn làm việc trong sạch quang minh lỗi lạc, chưa kể còn rất đẹp trai, không đúng, từ \’rất đẹp trai\’ căn bản không thể miêu tả được hắn. Nói chung người nhà họ Lưu khá được hàng xóm yêu quý, xảy ra vụ cháy lớn như vậy ai nấy đều khẩn trương.

Lưu Minh Thiên vừa thấy căn nhà đang cháy bập bùng lập tức nhảy xuống xe, lao đến cổng nhà.

Nhà Lưu Minh Thiên xem như là khá giả trong thị trấn, xây dựng rộng rãi thoáng mát, còn nối liền với phòng tập võ 150m2, tuyệt đối không thể xem là nhỏ. Nhưng bây giờ cả căn nhà bị ngọn lửa nuốt trọn, cây cối xung quanh đều bị liên lụy, nếu không xử lý tốt còn có khả năng cháy lan đến nhà hàng xóm.

Một ngọn lửa khủng khiếp, đủ để lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người chứng kiến.

Trừ lực lượng cứu hỏa đang làm việc, những người khác xóm khác cũng đang tất bật với thùng xô và đất cát hỗ trợ chữa cháy

Lưu Minh Thiên túm lấy ống quần bác Tùng:

\”Bác, ba mẹ con đâu??\”

Bác Tùng ái ngại trả lời:

\”Còn ở bên trong…\”

\”Không được, con phải vào cứu họ thôi!\”

Nó vừa nói vừa lao vào nhà.

Bác Tùng giật mình nắm tay nó kéo lại, Lưu Minh Thiên mất kiên nhẫn dùng lực vung tay lên thoát khỏi tay người đàn ông trung niên. Bác Tùng để vụt mất nó, hốt hoảng khi một đứa trẻ 6 tuổi lại có sức mạnh lớn như vậy.

Lưu Minh Thiên nhanh như một con sóc, trước khi mọi người kịp định thần lại nó đã cướp được xô nước của một người để dội lên mình, rồi phóng đến trước cửa nhà. Đội cứu hỏa la lối và lôi kéo nó ra khỏi đó. Họ nhấc bổng nó lên, kèm theo vài tiếng mắng.

Lưu Minh Thiên vùng vẫy dữ dội, nó hét lên:

\”Bỏ ra! Các người không cứu họ ra thì tôi sẽ cứu!!\”

Nhưng ngay lập tức một tiếng hét lớn hơn làm nó tỉnh táo lại:

\”Ngu ngốc! Đội cứu hỏa đã vào trong và chưa ra được, họ còn không có cách nào thì con có thể làm được cái gì chứ?!\”

Đúng thế, nó có thể làm được cái gì chứ? Ba mẹ nó thân thủ phi phàm như vậy còn bị kẹt bên trong, nó vào đó cũng chỉ để chết cháy.

Cô Hoa gần như phát khóc, ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ lưng nó:

\”Bình tĩnh đi con, nhất định sẽ không sao.\”

Nó chỉ biết lặng người đứng ở nơi đó, không nói nổi một lời.

Đều tại nó vô dụng mà thôi.

Khoảng 15\’ sau, đám cháy được tạm thời khống chế. Những người lính cứu hỏa chật vật chạy ra ngoài, không có ba mẹ nó.

Tim Lưu Minh Thiên trì trệ.

Ngay lập tức, đội cứu thương mang cáng tiến vào trong, lát sau khiêng ra hai người, đều trùm chăn kín đầu.

Này… Lưu Minh Thiên muốn gào lên, nhưng nó phát hiện nó không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Này… Các người trùm chăn kín người họ làm gì vậy?

Này…

Rồi nó nghe tiếng ai đó đang trao đổi với nhau:

\”Cả hai đều bị chết cháy, không rõ nhân dạng.\”

Lưu Minh Thiên nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng lớn, trực tiếp ngất đi.

Lưu Minh Thiên thấy mình đang đứng giữa màn đêm dày đặc, không có một tia sáng.

Xung quanh là âm thanh ngàn vạn loài côn trùng thi nhau rít gào.

Thứ âm thanh làm người ta muốn phát điên.

Bỗng một ngọn lửa nhỏ bùng lên, rồi nhiều ngọn lửa khác thi nhau thắp sáng. Đến khi nhận ra, nó đã bị lửa bao vây.

Nó chợt thấy ba mẹ nó đứng giữa biển lửa, ba ôm mẹ, bảo vệ mẹ khỏi lửa, bàn tay tay đầy những vết bỏng đáng sợ của ba không ngừng vỗ vào những đốm lửa bén lên người mẹ, ba đang cháy, mẹ cũng đang cháy.

Lửa liếm lên khuôn mặt xinh đẹp của họ, những gương mặt nó vẫn luôn yêu thương và rất thích ngắm nhìn. Ba mẹ nó đang thét lên, nhưng nó không thể nghe được, tai nó ù đi bởi tiếng rít gào của lũ côn trùng.

Nó muốn tiến đến chỗ họ nhưng không thể, nó tìm mọi cách, nhưng vẫn không dịch chuyển được dù chỉ một chút.

Bóng dáng ba mẹ nó ngày càng xa và đang dần tàn lụi.

Một bước thôi, làm ơn, tiến một bước thôi.

Cảm giác bất lực ập xuống và nhấn nó vào hố sâu tuyệt vọng. Mọi thứ đều biến mất, kể cả âm thanh của lũ côn trùng.

Nó giật mình tỉnh dậy, toàn thân đều tê dại vì sợ hãi.

Nó phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng màu trắng, cách bài trí giống bệnh viện.

Trong khi đang định thần lại, nó thấy một ông chú tiến vào từ bên ngoài, ông chú khoảng 30 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, da trắng, cằm hơi có chút râu, mặc bộ vest đen lịch lãm, với người sống chung với ông bố có dung mạo siêu cấp đẹp trai như Lưu Minh Thiên thì dáng vẻ ông chú này xem như thuận mắt, là kiểu người đàn ông mà phụ nữ phương Tây ưa thích.

Người đàn ông cầm một tập tài liệu, giở ra đọc:

\”Nạn nhân Lưu Ẩn chết vì trúng hai viên đạn ở vị trí phổi và bao tử. Nạn nhân Lưu Ly Tâm chết vì trúng một viên đạn ở giữa tim. Thi thể cả hai đều bị cháy đen, đã được xác nhận bằng phương pháp giám định ADN. Còn vụ cháy, nguyên nhân điều tra được là nổ bình gas, kết hợp với lửa từ xăng A92, dập lửa từ xăng không thể dùng nước, nó làm công tác chữa cháy gặp nhiều trở ngại…\” Trong tài liệu có rất nhiều thông tin chi tiết, nhưng người đàn ông chỉ nói những ý chính.

Đồng tử Lưu Minh Thiên co rút.

Ba mẹ nó… Là bị người ta giết chết!!

Không phải tai nạn! Đúng thế, ba mẹ nó làm sao có thể chết vì một vụ cháy?!

Cả người Lưu Minh Thiên căng thẳng cực độ, dường như có một con nhện độc đang bò trên lưng nó, cảm giác ghê rợn chậm rãi dâng lên ngấm vào linh hồ đang run rẩy, từng mạch máu đều trở nên căng thẳng.

Nó đang sợ hãi!

Và ý nghĩ này làm nó chán ghét bản thân vô cùng.

Bởi vì nó có nhận thức mãnh liệt rằng nó nhỏ bé bao nhiêu.

Nó sợ hãi người đã giết chết ba mẹ nó… Không, không chỉ ba mẹ nó, trong bụng mẹ nó, còn có một đứa trẻ chưa được hai tháng tuổi…

Khi biết sắp được làm chị, nó đã vui mừng bao nhiêu. Một cuộc sống êm đềm tốt đẹp với nếp sinh hoạt lành mạnh và phong phú, ba mẹ đáng tự hào, luôn nghiêm khắc bắt nó tiếp thu nhiều thứ kì lạ, nhưng họ đều yêu thương nó.

Tưởng tượng cảnh về sau không được nhìn thấy những gương mặt đó, giọng nói đó, sự quan tâm và được quan tâm. Nó cảm thấy cả người như muốn nứt ra.

Vậy mà… Cái kẻ tước đoạt mọi thứ của nó đang ở một nơi nào đó hả hê vì đã thành công hạ sát ba mẹ nó, còn nó chỉ biết ở đây một mình lạc lõng, kẻ thù là ai cũng không biết.

Nó biết nó không thể làm gì cả.

Nhưng cứ như vậy nhịn xuống, nó phải làm gì với những cảm xúc này đây?!!

Người đàn ông nhìn những biểu cảm khủng hoảng, bất lực, tràn đầy thù hận dày xéo trên gương mặt Lưu Minh Thiên. Tay không nhịn được đưa lên ngực trái xoa xoa trái tim hơi nhói.

Đau đấy.

Hắn nhanh chóng khôi phục trạng thái thường ngày.

\”Ta có thể giúp con trả thù.\”

Ánh mắt Lưu Minh Thiên đột ngột thay đổi, nhưng nó vẫn không mất cảnh giác nhìn qua.

\”Ông là ai?\”

\”Ta tên Nizar Lingon, là em họ của ba con.\”

Em họ của ba? Trước giờ nó chưa từng nghe ba mẹ kể về gia đình nội ngoại, chỉ biết nhà nội ở phương Tây. Hôm nay đột ngột nhảy ra một ông chú họ, cũng là người phương Tây, nhưng vẫn chưa đáng tin lắm. Bất quá bây giờ không cần phải để ý những chuyện đó, chỉ cần có hi vọng trả được thù nó tình nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì.

Dù sao thì bây giờ nó cũng chẳng còn gì để mất.

Nizar đưa cho nó một tờ giấy khổ A4, văn bản trên đó có hình thức của một bản giao dịch, nhưng chỉ nêu ra đối tượng và mục đích, giống như chỉ để Lưu Minh Thiên đọc và tìm hiểu, không có chút giá trị pháp lý.

\”Biết đọc không? Nếu không ta đọc cho con nghe?\” Theo kiến thức của Nizar thì tuổi Lưu Minh Thiên vẫn đang học a, b, c. Chưa kể văn bản có chút phức tạp lại hơi dài dòng, đọc được sợ cũng không hiểu.

Nhưng hắn không biết, mẹ nó vì muốn nó tăng khả năng chấp nhận sự việc và tính tư duy logic nên đã bắt nó đọc không ít truyện trinh thám từ truyện tranh đến tiểu thuyết. Mấy tờ giấy vớ vẩn này thì là cộng rơm gì?

Nó không đáp, chỉ chăm chú đọc.

\”Các người sẽ cho tôi tham gia một khóa huấn luyện, khi hoành thành sẽ được tiết lộ về kẻ thù. Điều kiện là tôi phải chấp nhận vị trí tộc trưởng tộc Lingon khi 24 tuổi?\”

Cái gia tộc này thiếu người sao? Bình tĩnh… Người này là họ hàng của ba nó, vì tộc Lingon mà ra mặt, ông ta là tộc nhân Lingon? Như vậy, nó nhất định không tránh khỏi liên quan đến cái gia tộc này rồi.

Lưu Minh Thiên chỉ biết một ít về hệ thống gia tộc ở nước ngoài, nó không biết được cái chức vụ \’tộc trưởng\’ đó có ý nghĩa lớn đến mức nào. Chỉ là dù có biết, nó vẫn sẽ chấp nhận.

Nizar gật đầu đồng ý với cách hiểu của nó, lại nói:

\”Con nghe qua tộc Lingon bao giờ chưa?\”

\”Chưa.\”

Nizar hơi nhíu mày, đoán chắc đại ca và chị dâu của hắn không nói gì với con bé, bắt đầu giải thích sơ qua:

\”Tộc Lingon là gia tộc đứng thứ hai thế giới, cũng là thế lực điều hành Mafia Ý. Ông nội con là tộc trưởng đương nhiệm.\”

Gia tộc Mafia? Còn là đứng thứ hai thế giới? Xem ra mọi thứ phức tạp hơn nó nghĩ.

\”Như vậy, chấp nhận giao dịch?\”

\”Chấp nhận.\”

Hai hôm sau Nizar tự tay lo liệu tang lễ cho Lưu Ẩn và Lưu Ly Tâm, thi thể của họ được hỏa táng.

Suốt buổi tang lễ Lưu Minh Thiên ngồi một góc, ai đến hỏi han chia buồn nó cũng chỉ gật đầu hoặc cúi đầu tỏ ý cảm ơn, cả quá trình đều không nói một lời.

Ngày mai, Lưu Minh Thiên ôm tro cốt của ba mẹ lên máy bay bay tới nước Ý xa xôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN