Trưởng tộc Lingon
Chương 3: Gia tộc Lingon
Trực thăng đáp xuống sân bay Catania-Fontanarossa ở đảo Sicilia, sau khi vừa ra khỏi sân bay, nó nhìn thấy một hàng năm chiếc ôtô màu đen chạy đến. Người trong xe đều mặc vest đen, có lẽ đó là đồng phục. Bọn họ đồng loạt bước ra ngoài, nghiêng người cúi chào Nizar, hoặc nó nghĩ người họ đang chào là Nizar, họ đồng thanh kêu lên một câu tiếng Ý, Nizar cũng đáp lại một câu tiếng Ý.
Hàng ngũ chỉnh tề và rất có phong thái, thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh. Nhưng dường như đã quen, những đôi mắt sau cặp kính râm vẫn lạnh lẽo và vô tâm như vậy.
Sau đó Nizar đưa Lưu Minh Thiên lên chiếc xe ở giữa, một đội xe cứ như vậy rồng rắn chạy băng băng trên đường cao tốc.
Trên thực tế máy bay trực thăng có thể trực tiếp đáp xuống sân nhà chính của tộc Lingon nhưng Nizar vẫn chọn cách thức này.
Hành động vừa rồi xem như tuyên cáo cho cả thế giới ngầm biết, người thừa kế tộc Lingon đời tiếp theo chính thức được xác lập, gây ra một hồi tranh cãi không nhỏ.
Mất khoảng 1 tiếng, đoàn xe đến vùng ngoại ô, họ đi qua nhiều con đường vắng, chạy thẳng vào sân một tòa lâu đài cực lớn, sau khi chiếc xe cuối cùng vào sân, cánh cổng sắt nặng nề khép lại.
Tòa lâu đài màu có màu trắng và xanh đen là hai màu chủ đạo, lối kiến trúc đậm chất Gothich. Khuôn viên cực kì rộng lớn, được trang trí bởi nhiều loại cây, hoa và tượng đá, mỗi phần đều được sắp xếp một cách khéo léo và đầy nghệ thuật.
Lối vào được lát đá thẳng tắp, ở hai bên là các bức tượng trắng muốt cách đều nhau, đài phun nước hoa lệ nằm ở giữa, tất cả đều sạch sẽ như mới.
Đón chào họ là hai hàng người nghiêm trang đứng hai bên, đều mặc vest đen. Lúc tiến sâu vào bên trong, nó mới phát hiện ngoài Mafia còn có hơn hai mươi hầu gái đứng chào bọn họ.
Những người kia vẫn dùng tiếng Ý để chào, Lưu Minh Thiên không hiểu, nó cũng chẳng để tâm, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng, mong cuộc huấn luyện có thể tiến hành nhanh một chút.
Chợt nó nghe Nizar nói:
\”Đừng hờ hững như vậy chứ Thiên, họ đang chào con đấy.\”
Lưu Minh Thiên nhíu mày nhìn hắn, hắn mỉm cười:
\”Chỉ có bổn gia mới có vinh dự được đón chào long trọng như thế.\”
\”Bổn gia là gì?\”
Nizar không trả lời, chỉ thần bí đáp lại:
\”Ta đưa con đi xem cái này.\”
Hắn nói rồi bước chân lên bậc tam cấp tiến vào bên trong lâu đài. Kiến trúc bên trong cực kì hoàn mỹ, xa hoa nhưng không tục, đồ vật bằng gỗ nguyên chất và gốm sứ theo phong cách âu cổ, những tấm phù điêu mạ vàng, cách bài trí, hoa văn trên tường đều được sắp xếp rất hợp lý.
\”Mafia mà cũng xem trọng nghệ thuật nhỉ.\”
\”Mafia, nhất là Mafia Ý không phải mấy thằng côn đồ cục súc ngoài đường, tuy công việc chính của họ là đánh chém và làm việc phi pháp, nhưng để phục vụ cho nhà Lingon thì đều được đào tạo rất tốt.\” Nizar định chỉnh sửa lại ấn tượng của Lưu Minh Thiên về Mafia, lại giải thích thêm \” Tòa lâu đài này là tổng hành dinh của tộc Lingon, để nhân tộc Lingon ở, mà nguồn gốc của tộc Lingon chính là quý tộc Ý.\”
Cái đầu nhỏ của Lưu Minh Thiên không thèm tiếp thu những ý sau, nó đeo đuổi câu \’làm việc phi pháp\’.
Ba nó là giáo viên, mẹ nó là nội trợ bình thường, thỉnh thoảng nhận thêu thùa hoặc vài việc làm tại nhà kiếm thêm thu nhập. Suốt những năm sống ở thị trấn Diệp Thu, nó luôn nghĩ bản thân rất bình thường, mỗi ngày chăm chỉ học tập, luyện võ, chơi với bạn bè, thỉnh thoảng giúp mẹ nó công việc nhà, lớn lên nó sẽ học đại học, làm một công việc bình thường. Nó muốn làm giáo viên như ba nó, đứng trên bục giảng, tất cả học sinh đều phải lễ phép với nó. Nó đã từng quan niệm bản thân rất bình thường, lớn lên sẽ là một công dân lương thiện.
Nhưng hiện tại, nó đang đứng ở nơi này – tổng hành dinh của tổ chức Mafia đứng thứ hai thế giới. Mà nó, tương lai sẽ lãnh đạo đội ngũ Mafia nơi này làm những chuyện phi pháp mang tầm thế giới.
\”Là nơi này.\” Nizar lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, hắn đứng trước một cánh cửa lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, nổi bật chính giữa là hình ảnh cách điệu một con phi ưng được mạ vàng, trên cổ phi ưng khắc hình thoi, bên trong hình thoi có hoa văn giống hình dấu hỏi nhưng tròn trịa và xoắn vào nhiều hơn, ở góc lệch khoảng 45° so với tâm xoắn còn có hai dấu chấm ngay phía ngoài dấu hỏi, hoa văn này có vẻ đơn giản nhưng lại ẩn chứa sự tao nhã thần bí. Nizar ra chìa khóa vào ổ, tiếng chìa và ổ khóa vang lên cạch cạch, hắn đẩy cửa, cánh cửa lớn mở ra kèm theo một âm thanh nặng nề.
Căn phòng được trang trí cực kì tao nhã, trần nhà có một chùm đèn hoa lệ đang chiếu sáng, trên tường gắn rất nhiều tranh ảnh chân dung, mỗi bức đều được đóng khung mạ vàng.
\”Đó là tộc trưởng các đời.\” Nizar giải thích, hắn tiến đến bức tường chính giữa được che lại bởi rèm nhung đỏ, kéo sợi dây bện xuống, tấm màn lập tức được kéo về hai bên, để lộ một cây gia phả vĩ đại.
Tên của tộc nhân được khắc trên những mảnh kim loại nhỏ hình chữ nhật, phía dưới có ghi năm sinh năm mất. Nhánh chính giữa thẳng một đường từ trên xuống gắn những mảnh bằng vàng, các nhánh phân chia ra gắn những mảnh bằng bạc.
Nhìn là thấy tòan bộ đều phát triển dựa vào nhánh lớn.
\”Đây là cây gia phả tộc Lingon, người ở trên cùng được tộc nhân gọi là thủy tổ, xuất thân từ một gia đình quý tộc Ý. Sau khi Ý chiếm được Sicilia, gia đình quý tộc này đã chuyển đến Sicilia để trốn tránh kẻ thù, thủy tổ tự lập nghiệp bằng cách lập ra một tổ chức đánh thuê trên đảo khi chính trị còn chưa ổn định, dần dần phát triển thành tổ chức bảo kê, cuối cùng trở thành Mafia như hôm nay. Về sau con sẽ được học chi tiết về lịch sử tộc Lingon.\”
\”Chính phủ Ý không đàn áp họ?\” Lưu Minh Thiên hỏi.
\”Vẫn có, nhưng vì chúng ta đóng vai trò rất lớn trên hòn đảo này nên khi Ý tiến hành đàn áp chính quyền địa phương đã phối hợp với chúng ta chống lại họ, phép vua thua lệ làng, việc đàn áp dù quy mô lớn hay nhỏ đều liên tiếp thất bại. Sau cùng khi nhận ra Mafia nhà Lingon đã đem lại nguồn thu nhập khổng lồ, họ đều ngầm đồng ý sự hiện diện của chúng ta, hiện tại chính phủ còn phải phụ thuộc vào chúng ta vài phần. Ừm… các nước khác trên thế giới cũng thế. Không nên xem thường tộc Lingon, tuy nói chúng ta đứng thứ hai thế giới, nhưng thật ra là ngang hàng với gia tộc Mafia Nga. Còn bạch đạo tại thời điểm này bị thất thế, bị chúng ta chèn ép hằng ngày mà không dám kêu, hoàn toàn không ai xếp trên chúng ta cả.\”
Tuy nói đứng thứ hai, nhưng thật ra chỉ là cách nói khiêm tốn, họ đứng thứ hai, ai dám đứng nhất đây?
\”Vì sao lại ngang hàng? Không phải nói một núi không thể có hai hổ, bọn họ không đánh nhau để dành vị trí thứ nhất ư?\”
Nizar nghe thế, cười cười nói:
\”Trong qúa khứ mafia Ý và mafia Nga đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng vì thế mà hắc đạo thất thế, để bạch đạo lên ngôi, cho đến tộc trưởng hai đời trước đã bắt tay nhau làm hòa, sau đó còn hợp tác trong làm ăn mới nâng vị thế của hắc đạo lên đỉnh cao. Đó mới chính là lợi ích thật sự, danh hiệu gì đó cũng chỉ là hư vinh phù phiếm mà thôi. Về sau con cũng nên giữ quan hệ tốt với tộc Ivankov, ý ta là gia tộc điều hành mafia Nga ấy, con trai lớn nhà đó cũng xấp xỉ tuổi con thôi.\”
Lưu Minh Thiên gật đầu.
\”Nhìn này\” Nizar chỉ vào cây gia phả \”Những cái tên được khắc trên vàng là tộc trưởng các đời.\”
Rồi hắn chỉ vào một cái tên ở kế cuối, khắc trên bạc nhưng được gắn trang trọng trên nhánh lớn:
\”Đây là ba con, tên thật của anh ấy là Kenneth Lingon, cái tên Ẩn chỉ là tự đặt ra trong khi đang sống ẩn dật ở trấn Diệp Thu, còn họ Lưu là lấy họ của mẹ con đấy. Lẽ ra anh ấy phải làm tộc trưởng…\”
Dường như nhiều năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, Nizar có vẻ không muốn nhắc đến nên Lưu Minh Thiên không hỏi, dù chuyện về ba mẹ khiến nó tò mò, nhưng về sau tìm hiểu cũng không muộn.
Nó nhìn thấy tên mẹ nó được khắc trên bạc nối với tên ba nó, bên dưới ba nó là một cái tên cũng được khắc trên bạc.
\”Đây là con\” Nizar chỉ vào cái tên cuối cùng, cũng là cái tên nó đang nhìn.\”Tên là Soraya Lingon, ông nội con đặt đấy. Ta sẽ giải thích một chút, bổn gia là con ruột của tộc trưởng, ví dụ như ông cố của con có hai người con, là ông nội con- tộc trưởng đương nhiệm và cha ta, cha ta và tộc trưởng thuộc bổn gia, nhưng ta không phải. Ba con vì là con trai của tộc trưởng nên cũng thuộc bổn gia, anh ấy là trường hợp đặc biệt, tuy không phải tộc trưởng nhưng con vẫn là người của bổn gia, được chỉ định là tộc trưởng đời tiếp theo. Những người còn lại là phân gia. Tóm lại, gia tộc chúng ta phát triển dựa vào tộc trưởng, người nào là tộc trưởng xem như con của người đó chính là bổn gia, được hưởng quyền lợi cao hơn phân gia. Tuy nhiên phân gia nếu đạt được điều kiện yêu cầu cũng có thể trở thành tộc trưởng, nhưng điều này chưa từng xảy ra trong quá khứ. Năng lực của người thừa kế được truyền lại một cách mạnh mẽ qua các đời, biểu hiện của nó là đôi mắt đỏ.\” Đón nhận ánh mắt khó hiểu của đứa cháu, Nizar lại giải thích \”Sự thật chứng minh những đứa trẻ mắt đỏ của tộc Lingon đều thừa hưởng năng lực vượt trội, mỗi thế hệ được sinh ra chỉ có một người mắt đỏ, người đó được ấn định sẽ là tộc trưởng. Chúng ta cũng không chia tài sản này nọ khi tộc trưởng qua đời, con cháu tộc Lingon lớn lên đều được chỉ định sẽ đảm nhận chức vụ nào hoặc vị trí nào trong tập đoàn mafia, còn tất cả những gì còn lại của tộc trưởng đều được chuyển nhượng cho tộc trưởng đời kế tiếp. Mà không cần tộc trưởng đương nhiệm qua đời mới thay người, chỉ cần tộc trưởng đương nhiệm muốn, và khả năng của tộc trưởng kế vị đạt yêu cầu, tùy lúc đều có thể thay người. Cựu tộc trưởng sẽ quay lại làm một tộc nhân bình thưởng, hưởng quyền lợi của bổn gia sống an nhàn đến hết đời. Cái này hơi bị rắc rối một chút, con nghe hiểu không?\”
\”…hiểu.\” điều này có hơi rắc rối thật, nhưng nhìn vào cây gia phả nó có thể hiểu được những gì Nizar nói.
Trong khi Nizar vẫn đang giảng thêm thông tin khác về tộc Lingon thì cánh cửa lớn lại được mở ra.
Bước vào trong là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đầu ông lấm tấm hoa râm, râu được tỉa theo kiểu ria mép cũng bắt đầu bạc, khóe mắt có một vết sẹo dài. Đặc biệt ông có đôi mắt đỏ rất sắc bén và uy nghiêm. Toàn thân toát ra khí chất cao quý bất khả xâm phạm.
Ông bước nhanh đến chỗ Lưu Minh Thiên, phẩy tay với Nizar đang cuối chào, khụy gối ngồi xuống để ngang bằng với nó:
\”Soraya.\”
Nó nghe ông ta nói như thế, nó biết ông ta đang gọi tên nó.
Sau đó là một dãy tiếng Ý…
Nizar lên tiếng như đang nhắc nhở gì đó, người đàn ông lầm bầm trách cứ một chút, khí thế ban nãy đã giảm nhiều, ông trở nên dễ gần hơn.
\”Đó là tộc trưởng, chào ngài đi Thiên.\”
Nó cũng ngầm đoán ra thân phận của ông ấy, như vậy, đây là ông nội nó?
Nó nghiêng người chào giống như Nizar đã làm, vừa đủ lễ phép như đang đối mặt với trưởng bối, không hơn không kém.
Tộc trưởng đối với điều này rất hài lòng, ông ôm vai nó, nói một câu gì đó.
Rồi Nizar bắt đầu đống vai trò phiên dịch:
\”Tộc trưởng nói: cuối cùng cũng gặp được con, ta rất vui. Có nhiều điều muốn nói nhưng bất đồng ngôn ngữ nên không thể nói nhiều với con được.\”
\”Ngài là ông nội của con, con cũng muốn gặp ngài.\”
Cho tới thời điểm hiện tại, ngoài Nizar là họ hàng, nó cũng chỉ có người ông này xem như là ruột thịt.
\”Con là một đứa trẻ hiểu chuyện… chuyện của ba mẹ con, ta rất tiếc, vốn dĩ đã cử Nizar đến đó đón họ về đây nhưng vẫn chậm một bước. Con muốn báo thù đúng không? Ta sẽ giúp con, để chính bàn tay con có thể trả được nợ máu cho họ.\”
\”Cảm ơn ngài.\”
Tộc trưởng nhìn Lưu Minh Thiên thật sâu, có vẻ tiếc hận, cũng có vẻ hài lòng. Ông vỗ vỗ vai nó, nói gì đó với Nizar, sau đó rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!