Trưởng tộc Lingon
Chương 4: Chương trình huấn luyện
Tòa thành được chia làm năm khu với năm cánh cổng, cổng lớn nhất dẫn thẳng vào lâu đài của gia tộc Lingon. Tòa lâu đài rất lớn nhưng không có nhiều người ở, đa số con cháu tộc Lingon đều phân tán khắp nơi trên thế giới để quản lý các hoạt động kinh doanh.
Lưu Minh Thiên được sắp xếp cho một căn phòng ở tầng hai dãy nhà chính, cửa sổ hướng ra một khu vườn rộng, có mái hiên và ban công, từ ban công có thể chạm tới một nhánh cây táo mọc ở sát bên. Không bị hắt nắng, đón gió Tây Nam, phong thủy rất tốt. Căn phòng rộng lớn với giường lớn, nhà tắm riêng lớn, bàn lớn, tủ quần áo lớn,… tóm lại, phong cách riêng của căn phòng này là cái gì cũng lớn.
Muốn có cái gì là có cái đó, cực kỳ tiện nghi.
Nizar dẫn tới cho Lưu Minh Thiên một cô hầu gái. Đó là một cô bé khoảng 10 tuổi, tuy còn nhỏ, nhưng lời nói và hành động đều thể hiện sự đoan trang điềm đạm, đặc biệt là nụ cười nhạt trên môi làm cô bé có vẻ dễ nói chuyện nhưng khó thân thiết.
Điều đặc biệt của cô hầu gái này là cô bé biết nói tiếng Việt!
\”Xin được ra mắt Soraya tiểu thư, tôi là Kathy Envelian, được đào tạo để trở thành người hầu riêng của người.\”
Bây giờ nó mới nhận ra một điều, gia tộc này đã dự định đưa nó về đây từ rất lâu.
Lưu Minh Thiên gật đầu:
\”Nhờ chị.\”
Thời gian sau đó, là một cuộc tập luyện điên cuồng.
Nizar đặt ra một số môn học mà các học sinh khác vẫn học ở trường từ lớp 1 đến lớp 12, yêu cầu nó phải học xong toàn bộ trong vòng 5 năm. Một số môn như giáo dục, địa lý, lịch sử, ngữ văn, công nghệ,… đều bị lược bỏ, thay vào đó, nó học về các địa danh trên thế giới và những khu vực tộc Lingon đang quản lý, cục diện của giới hắc bang ở thời điểm hiện tại, lịch sử và truyền thống của tộc Lingon, cách làm văn nghị luận, chính luận, thuyết minh,… cách thuyết phục người khác, nghệ thuật nói trước đám đông,… những môn còn lại cũng bị lược bỏ những bài học không cần thiết.
Các môn tự nhiên của Ý không nhiều lý thuyết cao siêu như ở Việt Nam, cộng với sự thông minh vốn có của Lưu Minh Thiên và sự chuyên nghiệp của năm gia sư đã được tuyển chọn và học tiếng Việt đang được sắp xếp để dạy nó, thì hoàn thành chương trình học đó trong 5 năm là không thành vấn đề.
Cứ như vậy, buổi sáng từ 6h30 đến 11h nó đều dùng để học. Từ 11h đến 1h trưa nó được nghỉ ngơi và học tiếng Ý với Kathy. Thời gian còn lại nó học những những thứ khác …
Đầu tiên Nizar tìm đến cho nó một tay súng.
Đó là một thiếu niên, tuổi chắc chắn chưa đến 20, anh ta có mái tóc màu trắng ngà và đôi mắt xanh, rất tuấn tú, là kiểu hot boy trường học điển hình.
Anh ta nói tên mình là Kevil, từ giờ sẽ đảm nhận nhiệm vụ là thầy dạy bắn súng của nó.
Những điều trên là Kathy phiên dịch lại, thời điểm này Lưu Minh Thiên vẫn chưa biết tiếng Ý. Kathy còn chú thích thêm Kevil là tay súng giỏi nhất ở tổ chức, không kể tộc và trưởng ba nó.
Súng lục là môn đầu tiên mà nó học:
Kevil dạy cho nó cách dùng súng và kỹ thuật bắn súng. Bắt đầu từ bài tập cơ bản nhất:
\”Mục tiêu đầu tiên là đối tượng đứng yên, cự ly 10m.\”
Cho đến những bài khó nhất:
\”Đối tượng chuyển động, cự ly 100m.\”
Kevil tuy còn rất trẻ nhưng lại rất nghiêm khắc, anh ta liên tục nâng cao các chỉ tiêu mà nó phải đạt được, nếu chưa đạt thì không được nghỉ ngơi, có lúc nó thức trắng để luyện tập mà sáng hôm sau vẫn phải học các môn toán lí hóa… thần kinh của nó luôn căng lên, luôn phải tập trung cao độ, dần dần phá vỡ các giới hạn của bản thân cả về thể lực và tinh thần.
Một lúc nào đó nó sẽ chảy máu cam, sẽ ho ra máu, hoặc gãy vài cái xương.
Nó nhận ra ba mẹ nó thật ra vẫn rất dễ dãi. Nhưng nó không than khổ, vẫn chăm chỉ luyện tập, nó cần phải mạnh hơn nữa.
May mắn lúc trước được ba mẹ dạy võ nên có thể chịu đựng được lịch học như vậy, nếu không có lẽ tay nó đã sớm tháo khớp vì tác động từ độ giật của súng, hoặc ngã qụy trong một đêm luyện tập nào đó rồi.
Từ súng lục chuyển sang súng trường, tiểu liên, bazooka, rồi tới dao găm, đoản kiếm, trường kiếm, lựu đạn,…
Nó còn học các môn võ thuật được chế biến và xào nấu lại bởi các võ sư trong tổ chức.
Sau tất cả những vất vả đó, thứ ám ảnh nó nhất chính là việc phải tắm trong dòng điện. Kevil ngoài kỹ năng dùng súng thần sầu thì còn là một nhà nghiên cứu, anh ta bắt Lưu Minh Thiên tiếp xúc với dòng điện, mỗi lần như thế, nó đều có cảm giác có hàng vạn cây kim đang đâm vào cơ thể. Đó là một quá trình dài, rất dài…
Khi đã đạt các tiêu chuẩn:
Thân thủ: hòan hảo.
Kỹ năng: chuyên nghiệp.
Sức mạnh: không kém các võ sư.
Cái nó thiếu bây giờ là thực chiến. Nizar liền không ngần ngại cho nó dẫn đầu một tốp mafia đi đâm chém nhau, nó còn tham gia một số vụ đánh bom, bảo kê trong các chuyến vận chuyển hàng hóa, biểu hiện đều không chê vào đâu được.
Có những lúc rãnh rỗi hiếm hoi, nó sẽ đọc một ít sách hoặc truyện tranh, cùng tộc trưởng chơi cờ và bàn về vấn đề nào đó, hoặc thơ thẩn lang thang trong lâu đài với cái đuôi là Kathy sẵn sàng làm theo bất cứ mệnh lệnh nào của nó.
Thấm thoát 5 năm trôi qua, ngoái đầu nhìn lại quãng thời gian điên cuồng đó, dài đằng đẵng, lại chỉ như cái chớp mắt.
Chớp mắt một cái, lại thấy ba mẹ đang ở đó, đốc thúc nó luyện võ.
Haha… lại ảo tưởng rồi.
Lưu Minh Thiên năm nay 11 tuổi, cao 1m43.
Nó có vẻ đẹp thanh tú của người phương đông, tóc đen dài viền quanh khuôn mặt trắng ngần, khuôn mặt vốn dĩ có nét đáng yêu, nay lại vì ánh mắt hờ hững và khóe môi lạnh lùng mà trở nên cao lãnh khó tiếp cận.
Kathy vẫn theo sau nó như cũ, vẫn treo trên môi một nụ cười đạm mạc như cũ. Chỉ để lộ ra sự nhiệt tình chân thật với duy nhất một người là Lưu Minh Thiên.
Kathy tôn sùng kẻ mạnh, vì thế chỉ những kẻ mạnh, kẻ được cô ngầm công nhận mới nhận được từ cô sự đối đãi chân thành.
Mà hiển nhiên, Lưu Minh Thiên đã được Kathy công nhận từ sớm. Kathy được nuôi dưỡng ở nhà Lingon với mục đích phục vụ Lưu Minh Thiên, nói cách khác, phục vụ Lưu Minh Thiên là ý nghĩa tồn tại của cô. Tộc Lingon đã tẩy não và tiêm nhiễm vào đầu Kathy những điều đó. Hiển nhiên Kathy cũng thật sự xem trọng Lưu Minh Thiên vì tài năng của nó, cả cách nó quan tâm cô dù cô chỉ là một người hầu nữa.
\”Tiểu thư, ngài Nizar mời cô đến văn phòng của ngài ấy.\” Kathy thông báo sau khi nghe điện thoại.
Chắc là có bài tập mới – Lưu Minh Thiên nghĩ thầm, nó giắt con dao lên thắt lưng và đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa phòng tập, nó nhìn thấy một đứa bé khoảng 10 tuổi đang đứng lấp ló nhìn nó, đó là một bé gái có vẻ ngoài đáng yêu, mặc bộ đầm hồng nhạt và buộc hai bím tóc hai bên. Nó đã cảm nhận được có người đang nhìn nó, nhưng không để ý lắm, không nghĩ lại là một đứa bé.
\”Ai đây?\” Lưu Minh Thiên lạnh nhạt hỏi.
Cô bé hơi hoảng, lắp bắp:
\”Em… em chào chị.\”
Kathy hơi cuối đầu với cô bé rồi nói:
\”Đó là tiểu thư Lucia, con gái của chú họ của ngài, cũng là cháu gái ngài Nizar.\”
Ra là họ hàng…
Tuy sống ở tòa lâu đài này đã lâu, nhưng nó cũng chỉ gặp hai họ hàng duy nhất là tộc trưởng và Nizar.
Nó nghe Nizar nói các cô chú cùng thế hệ đều rất xem trọng ba nó, tuy không thân thiết lắm nhưng quan hệ khá tốt. Như vậy nghĩa là ba mẹ cô bé này cũng là người quen của ba nó.
Nó hơi cuối người xoa đầu Lucia:
\”Đứng đây làm gì? Muốn tìm ai sao?\”
\”Em… nhìn chị luyện tập, rất ngầu.\”
Lucia vẫn hơi ngập ngừng, nó nhìn Lưu Minh Thiên bằng ánh mắt sùng bái, gò má đỏ lên. Nó đã nghe rất nhiều về người chị họ hàng này, người lớn đều cho rằng người chị đó là một thiên tài, nó vẫn luôn muốn nhìn thử một lần. Quả nhiên danh bất hư truyền. Động tác như thế, mạnh mẽ như thế, khí chất như thế, bây giờ lại còn nhẹ nhàng lịch sự như thế…
Em muốn chị này là anh trai em!
Ý nghĩ đó làm Lucia âm thầm lè lưỡi.
\”Bây giờ ta tới chỗ Nizar, muốn đi không?\”
\”A…? Đi ạ!\”
Lưu Minh Thiên băng qua khu vườn, đi đến phòng làm việc của Nizar.
Nizar vừa thấy nó liền cười tiếp đón \”Đến rồi, đại tiểu thư. A, Lucia, sao con lại đi cùng Soraya?\”
Lucia lon ton chạy đến cạnh Nizar:
\”Con nhìn chị Soraya luyện tập, chị ấy hỏi con có muốn gặp chú không, sau đó con theo chị Soraya đến đây.\”
\”Ngồi trên sofa nhé, chú đang có việc, một lát sẽ chơi cùng con.\”
\”Vâng.\”
Lưu Minh Thiên ngồi xuống ghế, hỏi:
\”Chú gọi con?\”
\”Ừ, có một bài huấn luyện đặc biệt, rất thú vị.\”
Lưu Minh Thiên bắt đầu nổi lên hứng thú:
\”Là cái gì ạ?\”
Nizar cười bí hiểm:
\”Game sinh tồn\”
\”A, là cái đó.\” Kathy kêu lên, có chút ngạc nhiên \”Ngài Nizar, nếu tôi nhớ không lầm thì theo thường lệ tộc nhân trên 16 tuổi mới phải nhận bài huấn luyện đó mà?\”
\”Nhưng bây giờ thực lực của Soraya nhà ta hoàn toàn đủ sức để vượt qua bài này thì cần gì đợi đến 16 tuổi.\”
\”Các người đừng tỏ vẻ thần bí nữa, nói rõ xem rốt cục con phải làm gì?\”
\”Con được phép chọn ba vật dụng và một bộ quần áo, sau đó ta sẽ đưa con đến rừng Amazon để con sinh tồn trong hai tuần lễ, tuần lễ thứ ba con phải dùng để tìm lối ra. Thời gian ba tuần lễ kết thúc ta sẽ đến bìa rừng đón con.\”
\”Thú vị đấy.\”
Nizar cười híp mắt:
\”Ta biết con sẽ thích mà.\”
\”Đợi đã… mọi người.\” Lucia kêu lên làm ba người đồng loạt quay sang nhìn nó, nó vội nói \”Cái đó rất nguy hiểm mà, chị con năm đã 16 tuổi, cũng vừa thử bài thi đó, kết quả thương tích đầy người phải bỏ cuộc giữa chừng…\”
Nó muốn nói là: rất nguy hiểm, chị Soraya không nên đi.
Nhưng Lưu Minh Thiên lại để ý một vấn đề khác:
\”Còn có thể bỏ cuộc giữa chừng?\”
\”Được chứ, con sẽ được cấp một quả pháo, khi không trụ được nữa thì bắn lên trời, sẽ có người đến cứu.\”
\”Độ thú vị giảm rồi.\”
\”Này… \” Nizar bất đắc dĩ rên lên một tiếng. \”Mục đích chính của qủa pháo đó là để thông báo hoàn thành huấn luyện sau khi con tới bìa rừng. Từ giờ tới mai con có thể nghỉ ngơi và chuẩn bị.\”
\”Vậy con đi đây.\”
\”Ừ, 7h sáng mai đợi ta ở sân trước nhé.\”
Lucia nhìn Kathy và Lưu Minh Thiên đi ra ngòai, trên mặt vẫn là một mảng ngơ ngác.
Nizar thấy vậy chỉ biết cười khổ:
\”Lucia, đại tiểu thư Soraya và chị con không giống nhau.\”
Lucia có một người chị ruột, chị ấy vẫn mơ ước cái ghế tộc trưởng. Cho dù chị ấy mắt xanh.
Người kế vị Kenneth Lingon rời đi không rõ tung tích, cho dù để lại một lời hứa hẹn cũng chưa chắc sẽ được thực hiện, chị ấy vẫn cố gắng thật nhiều, biểu hiện thật tốt trước mặt người lớn. Vì thế khi Soraya Lingon đột nhiên trở lại chị ấy rất không vui, cũng không phục, cho rằng một đứa trẻ sống ở bên ngoài sẽ không theo kịp mình nên vẫn chưa từ bỏ hi vọng. Nhưng bây giờ Lucia đã biết, chị gái của nó không có cửa so với người này! Cho dù chị ấy có mắt đỏ đi chăng nữa, cũng không thể đấu lại Soraya.
Nizar đã khẳng định như vậy, nó liền biết, cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!