Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 161
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 161



Thiên Âm được Trọng Hoa tự mình mang đến Huyễn Hải, đi theo có Lưu Quang, Phục Nguyên.

Huyễn Hải ở trên đỉnh Thái A, là tổ tiên sư Thái A mở ra một không gian đơn độc, mới đầu là vì để cho đệ tử ở chỗ trong này tu luyện tâm tính, về sau lại trở thành nơi để đệ tử suy nghĩ về những chuyện phạm sai lầm.

Mấy người bay lên đến đỉnh Thái A, trên đỉnh núi mây mù hòa làm một thể với thiên địa, làm cả ngọn núi có vẻ thâm thúy thần bí hơn.

Đứng ở một chỗ đỉnh núi, dưới chân là cây cối trùng điệp, đỉnh đầu gió nhẹ mây trôi.

Thiên Âm tìm một vòng, không thấy có hai chữ Huyễn Hải xuất hiện.

Lúc này, Phục Nguyên làm phép, trong không gian lập tức nứt ra một đường, chỉ thấy khe hở kia ở trên cát vàng, trời xanh mây trắng, mênh mông vô cùng.

Thiên Âm kinh ngạc vô cùng, nhưng vừa đến lần này đi là cô độc trăm năm, không nhịn được lui về sau một bước. Trọng Hoa đưa tay bắt được cánh tay của nàng, không nói một lời, nhưng chứa đầy ý muốn an ủi.

Lưu Quang ở một bên ghé đầu ngắm nhìn Huyễn Hải, cười nói: \” Thiên Âm, có lẽ ngươi sẽ an toàn trăm năm, không cần phải lo lắng lại có người cố ý gây hấn với ngươi.\” Thu tầm mắt, hắn nghiêm trang nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng, âm thanh lại vang ở trong đầu Thiên Âm: \”Trọng Hoa vì ngươi cầu được trăm năm an bình, phải quý trọng cho thật tốt, tu luyện thật tốt. Lấy tư cách ngươi có thần thể, nếu cố gắng gấp bội, sau trăm tuổi, phải có thành công. Đến lúc đó, người khác còn muốn tìm ngươi phiền toái, cũng phải rất cân nhắc suy nghĩ một chút.\”

Thiên Âm cổ quái nhìn hắn một cái, lai liếc mắt về phía sau, Lưu Quang trợn mắt nhìn tới: \”Lại cảm thấy bổn tọa cao lớn như phụ thân ngươi sao? !\”

\”. . . . . .\” Thiên Âm lặng yên chỉ chốc lát: \”Quả thật, người lại hiểu ta, Lưu Quang.\” Lại nói: \”Ta hiểu rõ sư phụ là tốt với ta, ta sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của ngài ấy.\”

Trọng Hoa làm như không nhận thấy được giữa hai người liếc mắt đưa tình một phen âm thầm trao đổi, vỗ vỗ vai Thiên Âm, hỏi: \”Có trách vi sư lòng dạ ác độc không?\”

\”Dĩ nhiên không.\” Thiên Âm đầu lắc như trống, giống như nghĩ đến cái gì, xúc động thở dài: \”Chỉ tiếc, chuyến đi này của con, lúc trở ra, đoán chừng hài nhi của sư phụ cũng đã lớn.\”

\”. . . . . .\” Khóe miệng Trọng Hoa run lên: \”Đệ tử Thiên Âm, bảo trọng.\”

Lần này đổi lại là Thiên Âm im lặng.

Phục Nguyên đứng ở một bên, chỉ đợi Thiên Âm bị nhốt vào, hắn mới có thể rời đi, lúc này nghe lời nói Trọng Hoa, chân mày nhíu lên, không khỏi nhìn sư đồ hai người nhiều thêm mấy lần.

Chính là chỗ mấy lần này, Thiên Âm nhìn sang.

Phục Nguyên thu hồi tầm mắt, lặng yên chỉ chốc lát, nói: \” Thiên Âm, người bảo vệ của ngươi cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời khỏi ngươi, muốn sống phải nhờ vào chính mình. Ngươi phải đủ mạnh mẽ, mới có thể độc lập với đất trời, mới có thể không để cho người bên cạnh vì ngươi mà lo lắng.\”

Trong lòng Thiên Âm kinh ngạc mà khiếp sợ, ngay sau đó lại bình thường trở lại.

Phương Diệc Nhiên thường nói sư phụ hắn trong nóng ngoài lạnh, mặc dù chấp pháp như núi, nghiêm nghị hà khắc, nhưng chuyện không phải của mình lại rõ ràng. Nàng vốn tưởng rằng Phương Diệc Nhiên rời đi, sẽ làm Phục Nguyên ghi hận mình, hôm nay nghĩ đến, tất cả chỉ là

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN