Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 169
Thiên Tuyết nhìn thấy Trọng Hoa, cũng không phơi nắng nữa, lập tức nhảy vào trong ngực hắn, y y nha nha không ngừng.
Trọng Hoa mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về nó: \”Ngươi nhớ Thiên Âm rồi hả ?\”
\”Bì bõm!\” Thiên Tuyết nặng nề gật đầu, đầu con thú nhỏ kia làm động tác này có vẻ vừa vụng về vừa đáng yêu.
\”Vậy thì nhìn nàng một chút thôi.\” Trọng Hoa ngớ ra, sau đó chớp mắt một cái, ôm nó trở về phòng, nhẹ nhàng phất tay về phía Hư Không Kính một cái, trên mặt kính lập tức xuất hiện bóng dáng của Thiên Âm.
Bão táp trong mây đen, nàng một mình đứng ở không trung, cười lạnh nhìn chằm chằm một người đối diện: \”Muốn giết ta? Nàng chưa chết, tại sao ta có thể chết !\”
Vẻ mặt kia, âm thanh kia, làm Trọng Hoa giật mình.
Trong mắt hắn, trong trí nhớ của hắn, Thiên Âm là một người khéo léo giống như mèo con biết ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng tinh quái nghịch ngợm gây sự một chút. Nhưng lúc này, trong kính kia xuất hiện một thiếu nữ lạnh lùng mà không ai bì nổi, thật là tiểu đệ tử thường thường làm sai chuyện, uất ức nắm tay áo của mình giả bộ nhu mì yếu đuối sao?
Đứng ở ngoài quan sát như vậy, hắn đột nhiên có mấy phần buồn bã. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó, lời nói của nàng tựa như cười giỡn: \”Sư phụ, con đã là nữ nhân!\”
Tiểu đệ tử, đúng là lớn rồi.
Thiên Tuyết đột nhiên sợ hãi kêu, phun tiếng người: \”Không được! Thiên Âm tỷ tỷ muốn nhập ma rồi !\”
Quả nhiên, ở bên trong Hư Không Kính này, Thiên Âm bị buộc đến đường cùng, tóc dài như mạng nhện ở phía sau tung bay, đôi mắt dần dần nhuộm thành huyết sắc, quanh thân ánh sáng cũng đã bắt đầu thay đồi thành màu đen.
\”Thiên Tuyết, mang ta đến bên cạnh nàng!\” Giọng nói của Trọng Hoa vội vàng, hoàn toàn không có bình tĩnh trong ngày thường này. Trừ phi Thiên Âm bị đe dọa tới tính mạng, nếu không hắn không thể nào vượt qua lộ trình mấy vạn dặm trong chớp mắt mà đến bên người nàng khi không biết nàng ở phương trời nào, chỉ có Thiên Tuyết là có thể.
Thiên Tuyết cũng biết chuyện nghiêm trọng, dựa vào mình có thể cảm ứng được vị trí của nàng, sử dụng thuấn di thuật.
***
Mưa, vẫn xuống.
Thiên Âm nhìn đối diện người từng bước từng bước nhiều chiêu thức mà ép sát mình, trong đáy lòng lệ khí* xảy ra, nháy mắt chiếm cứ lý trí.
Lệ khí*: tàn ác, độc ác, tàn bạo.
Đó là chó cùng rứt giậu, sinh ra tuyệt vọng không cách nào át chế được điên cuồng!
Trong tay nàng, cung Nguyệt Thần phát ra ánh sáng tràn đầy, xen lẫn sát khí lạnh thấu xương ở bên trong, có vẻ yếu ớt khác thường.
Người đối diện rõ ràng cảm nhận được nàng hơi thở biến hóa, kinh hãi: \”Ngươi lại có thể nhập ma? !\”
Sẽ ra tay hung dữ hơn.
Mắt thấy Thiên Âm sẽ phải bỏ mạng, Thanh Đại không rảnh bận tâm, Thanh Huyền tự lo không xong, thanh trường kiếm kia tựa như lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi tiến tới gần Thiên Âm.
\”Hừ!\”
Hừ lạnh một tiếng, tựa như ở ngoài bầu trời mà đến, ngay sau đó người trước mặt Thiên Âm đột nhiên nổ tung, huyết nhục tán lạc, theo giọt mưa rơi xuống đất.
Thiên Âm ngẩn ra, lệ khí bên trong cơ thể bởi vì một tiếng này mà giống như bị nước cuốn trôi theo, biến mất.
Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, mây đen bay xuống, trong mưa phùn, Mặc Tử Tụ một thân áo bào lửa hồng ung dung mà tới.
Hắn vẫn như cũ phong hoa vạn trượng, khiến cho người nhìn mất hết hồn phách.
Thiên Âm vừa thấy cứu tinh bay xuống, tất nhiên vui mừng: \”Mặc ca ca, ngươi thật là tới đúng lúc!\”
Hắn đi tới trước người của nàng, đưa tay là có thể chạm được nàng.
Vậy mà lúc này, giọng nói của Trọng Hoa vội vàng truyền đến: \”Buông nàng ra!\”
Thiên Âm nghe được âm thanh của Trọng Hoa, còn chưa tới kịp nhảy cẫng hoan hô, liền đã bị một lực vô hình đẩy ra, nhìn lại, Trọng Hoa đã giao thủ với Mặc Tử Tụ.
Thiên Tuyết chạy đến trên vai nàng, có vẻ hết sức vui mừng.
Nhưng phần vui mừng này chỉ lưu lại trong nháy mắt, liền có rất nhiều ma chúng tới, khiến cho mọi người cảnh giác.
Thanh Đại nhìn thấy Mặc Tử Tụ xuất hiện , trong nháy mắt tâm như tro tàn.
Thần Tàng, hắn không có cơ hội.
Trái lại mệnh lệnh của chủ tử, Thần Tàng lại từ đầu ngón tay chạy đi. Thanh Đại vô cùng bực tức tuyệt vọng, thấy Trọng Hoa, trong mắt lại sáng rực!
Nếu như có thể giết Trọng Hoa, như vậy mình cũng coi như là lập công chuộc tội, có thể trốn qua một kiếp!
Hắn vừa mới suy nghĩ, Bạch Hà đã cầm đầu Ma tộc giết tới đây.
Một bên có mấy trăm tinh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!