Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh! - Chương 23: Phát điên và hậu quả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!


Chương 23: Phát điên và hậu quả


Một lát sau…..

-Hì hì! Cảm ơn Lê Dương nha!

Ai đó còn đang khóc ròng vì số tiền đã ra đi của mình.

-Arê…arê…. Tớ cứ tưởng phát cuối đó trúng rồi cơ đấy! Mặt trông nghiêm trọng vậy mà! Cuối cùng thì phải chơi hơn mười mấy lần mới thắng!_Bảo Yết nhìn khuôn mặt mất hồn của Lê Dương mà không nhịn được trêu trọc

-T…iề….n ơi………_Lê Dương thều thào

-Thôi! Đồng chí cứ cố gắng vượt qua!

Hàn Tử vì rất vui vẻ nên không để ý đến hai con người đang an ủi nhau ở đằng sau. Đang đi thì tự nhiên có một người chạy ngược chiều với cô làm Hàn Tử ngã lăn ra đường

-Ê! Tên nào chạy mà không để ý đường vậy?????

Vừa hét lên thì có mấy người cũng chạy đến đuổi theo tên đó hô hào

-Cướp! Bớ người ta có cướp! Mau bắt lại tên đó!

Tên cướp đó bị người dân bao vây xung quanh. Bí quá hắn bắt đầu cầm dao đe dọa, mọi người thấy vậy cũng hơi sợ lùi ra xa nhưng vẫn cố không cho hắn chạy thoát. Liều mình tên cướp đâm đầu chạy, vung dao lung tung và…….. “Rẹt”

Con dao sắc bén lướt qua và làm đứt một sợi lông trên tai mèo của Bảo Yết. Sợi lông chậm rãi rơi trước con mắt kinh hoàng của Lê Dương và Hàn Tử. Mọi thứ bây giờ gần như đang đóng băng. Chết rồi! Tiêu thật rồi!. Họ càng hoảng sợ hơn khi bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô cùng gương mặt càng ngày càng lạnh. Tên cướp thấy vậy cũng không hiểu sao lại cảm thấy có dự cảm không lành

-Hề….hề…….hề……._Bảo Yết vừa cười vừa tiến lại gần chỗ tên cướp

-Yết nhi! Cậu làm ơn bình tĩnh lại đi!!!

-Ngươi……ngươi…..đừng….lạ…i…….đây!!!!_Tên cướp sợ hãi nói

Nhưng vô ích, cô vẫn cứ cười, vừa cười vừa tiến lại gần hắn. Trông Bảo Yết lúc này rất giống Thần Chết chuẩn bị đoạt mạng người vậy! Thực sự rất đáng sợ!

-AAAAAAAAAAAA!!!!!

Tên cướp làm liều vung dao về phía Bảo Yết nhưng bị cô chặn lại. Cổ tay hắn bị cô giữ chặt mà không thể rút ra được. Vứt con dao đi, Bảo Yết tung chân đá bay tên cướp ra xa. Hắn đang nằm trên đất rên rỉ vì đau đớn thì bị cô ngồi lên người, tay giờ lên và liên tục đấm vào mặt. Chính giờ phút này Bảo Yết mới thực sự bùng nổ.

-NGƯƠI CÓ BIẾT MỘT SỢI LÔNG TRÊN SILVER KNIGHT ĐẮT NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?

-NGƯƠI CÓ BIẾT ĐỂ GẮN CHÚNG LÊN KHÓ KHĂN NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?

-NGƯỜI CÓ BIẾT DƯỠNG ĐÁM LÔNG NHÂN TẠO NÀY KHÓ KHĂN LẮM KHÔNG?

-NGƯƠI CÓ BIẾT LÀ NGƯƠI VỪA LÀM TA TỔN THẤT THÊM BAO NHIÊU KHÔNG?

-NGƯƠI BIẾT KHÔNG? BIẾT KHÔNG HẢ?

-CHẾT ĐI! CHẾT ĐI! ĐỒ KHỐN!!!!

-CHẾT ĐI……..

Mỗi một câu nói thốt ra là một cú đấm vào người mặt tên cướp.Nhìn Bảo Yết phát điên như vậy không chỉ có Hàn Tử và Lê Dương tất cả những người dân xung quanh đều thấy. Bọn họ đều rất hoảng sợ trước biểu tình này của cô. Không ngờ cô gái xinh đẹp trông có vẻ điềm tĩnh này lại dữ dằn như vậy (mỗ tui: chị ý đúng là điềm thật nhưng một khi đã cáu đừng hỏi bố cháu là ai. Vậy nên hãy R.I.P tên cướp:3)

-N….à……y! Lê…..Dư…ơ…ng! Chúng…ta….mau ngăn……….cậu ấy lại….! Án…..mạng…….. Có án…..mạng mất!

-Tớ……k….h..ô….ng…..dám…..đâu! Cậu lên đi…..!

-Tớ…… là.. con…………. gái….. cậu lên đi!

-Không! Cậu………. thân…. với….. cậu……. ấy……. hơn! Cậu lên!

-Cậu lên!

-Không!

Trong lúc hai người đang run sợ đùn đẩy nhau lên thì có một bóng người chạy qua. Một người đàn ông dám đến bên chỗ cô gái đang phát điên giữ cô lại không cho tiếp tục đánh người nữa. Bảo Yết bị người khác làm phiền thì vô cùng tức giận

-THẢ RA! THẢ TÔI RA! TÔI PHẢI GIẾT CHẾT HẮN! THẢ TÔI RA! THẢ RA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Người đàn ông đó mặc kệ cô gào thét xách cô rời khỏi chỗ đó. Hàn Tử, Lê Dương sau khi hoàn hồn thì vội đuổi theo. Tên cướp thì bị đánh cho bầm dập không còn nhìn thấy hình dạng cũ, mọi người vội vàng lôi hắn đi. Bên tai họ vẫn còn là tiếng kêu la của Bảo Yết! Thật đáng sợ!!!!

—————————————————————————————————-

Trong một quán cà phê, mọi người đang yên tĩnh thưởng thức đồ uống cùng âm nhạc du dương trong quán thì….

-RẦM!!!!!!

-Khốn kiếp! Sao anh lại cản tôi xử hắn! Anh là cái thá gì chứ!

Bảo Yết đạp cửa quán rồi hậm hực bước vào, miệng thì không ngừng mắng mỏ Nhật Nữ. Vâng! Giải đáp thắc mắc của mấy bạn là người đàn ông đó là ai? Và mỗ tui xin trả lời đó Mạc Nhật Nữ.

Hôm nay hắn đi tiếp một đối tác làm ăn trong một nhà hàng của TTTM Pearl Center gần đó. Vừa ra khỏi TTTM thấy thời gian vẫn còn dư dả không cần về công ty gấp nên quyết định đi dạo. Đang đi thì thấy mọi người tập trung rất đông, tò mò đến nhìn thử thì gặp cảnh một cô gái đang đánh người. Nghe loáng thoáng thì hình như là một tên cướp, mà ngạc nhiên hơn khi nhìn kĩ cô gái đó thì hóa ra đó là Bảo Yết! Nhìn cô mà hắn cũng đơ người luôn. Bảo Yết luôn là người có biểu tình lạnh nhạt với mọi chuyện nhưng hôm nay là lần đâu tiên thấy cô phát điên như vậy. Thấy tình hình không ổn nên hắn mới tiến lên cản cô lại.

Nghe cô nói hắn chẳng là cái gì của cô không hiểu sao Nhật Nữ lại ẩn ẩn khó chịu.

-Tôi đúng không là cái gì của em thật nhưng mà em thử nghĩ xem! Nếu tôi không cản em lại em có tin ngày mai có thể báo chí sẽ đăng tin tiểu thư Nam Cung gia phát điên đánh người giữa đường không?

-Tôi…….tôi……..

Đang định phản bác thì Hàn Tử kéo tay cô lại, nhỏ giọng nói:

-Anh ấy nói đúng đấy! Đừng quên là bọn mình đang trốn ra ngoài, nếu cậu bị báo chí đưa tin chắc chắn họ sẽ biết việc này đấy!

-Xí!

Nhật Nữ thấy Bảo Yết chịu thua trong lòng cũng có chút thành tựu. Đương nhiên là câu nói đã hạ thấp volum của Hàn Tử vẫn bị hắn nghe thấy. Trốn khỏi nhà sao? Thú vị đấy! Nghĩ đến cái gì, Nhật Nữ lên tiếng:

-Nói gì thì nói! Cũng đã là tôi đã giúp em một lần! Tại sao đến một câu cảm ơn cũng không có vậy?

-Cảm ơn!_Bảo Yết không cam lòng nói

-Cảm ơn vậy thì chưa đủ! Em cần phải báo đáp tôi!

-Cái gì? Anh còn muốn gì nữa? Đừng có được voi đòi tiên! Tôi không đồng ý!

-Vậy thì Nam Cung chủ tịch cùng phu nhân chắc sẽ rất vui khi biết con gái bọn họ trốn khỏi nhà rồi đi đánh nhau ngoài đường nhỉ?

-ANH……….

-Lần sau muốn tôi không nghe được thì bảo cô bạn em nói nhỏ thêm chút nữa! Nói vậy vẫn hơi to!

Nghe vậy Bảo Yết liền đem ánh mắt hình viên đạn quay sang nhìn Hàn Tử. Hàn Tử sợ hãi khóc ròng trong lòng. Mình không cố ý mà!!!!

-Nói đi! Anh muốn gì?_Bảo Yết đành chịu thỏa hiệp nói

-Cái này hãy để ngày mai tôi nói đi! Sáng mai em hãy tới Mạc thị tìm tôi. Nghe nói em nghỉ việc làm trợ giảng rồi đúng không? Vậy nên sẽ rảnh rỗi, đừng tới muộn! Thế nhé! Giờ tôi có việc xin phép đi trước!

Nói xong Nhật Nữ cũng bỏ đi luôn. Bảo Yết ở lại nhìn bóng lưng hắn rời đi liền lại lên cơn, dậm chân trút giận lên sàn nhà (mỗ tui: “Tội nghiệp cái sàn nhà!”)

Hàn Tử cùng Lê Dương xem một màn như vậy liền quay sang nhìn nhau cười trừ. Xem ra cuối cùng cũng có người trị được tiểu Yết (mỗ tui: người trị được chỉ còn nhiều lắm! cứ chờ mà xem!”)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN