Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 2: CÓ NAM THƯƠNG CHỊ
Tôi nhớ, tuổi thơ của tôi là luôn luôn dắt theo một cậu em trai đi chơi khắp làng trên xóm dưới. Nam rất nghe lời, tôi bảo ngồi im, cậu ấy sẽ ngồi một chỗ, tôi cho cậu ấy chơi cùng, cậu ấy sẽ rụt rè bám theo tôi.
Trong đám nhóc hồi ấy, có tôi, có Nam, có thằng Phong và có nhỏ Ngọc, bốn đứa chúng tôi là thân nhau nhất. Và trong ba đứa còn lại bao gồm cả tôi, Nam thân tôi nhất.
Nam bé tí, đứng với tôi trông cứ như đứa em bé nhỏ, lại còn rất nhát, mà đám con nít chúng tôi thì luôn bày ra những phi vụ nghịch ngợm động trời, thành ra những trò ấy Nam không thể tham gia, chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Nhưng cậu ấy không hề kêu ca gì hết, rất ngoan ngoãn đợi tôi chơi xong sẽ nắm tay tôi dung dăng dung dẻ đi về.
Hồi ấy chúng tôi năm tuổi, Nam rất thích chơi trò dung dăng dung dẻ.
“Dung dăng dung dẻ
Dắt trẻ đi chơi
Đến cổng nhà trời
Lạy cậu lạy mợ
Cho cháu về quê
Cho dê đi học
Cho cóc ở nhà
Cho gà bới bếp
Xì xì xì xụp
Ngồi thụp xuống đây.”
Cái trò trẻ con ấy, nhưng Nam lại rất thích, chỉ cần cùng cậu ấy chơi trò này thì cậu ấy sẽ rất vui. Cho nên ngày nào đi chơi tôi cũng dắt tay cậu ấy rồi lẩm nhẩm bài đồng dao ấy, và mỗi lần như vậy thì Nam sẽ cười khanh khách.
Tôi thích nhìn Nam cười, rất thích! Cũng rất thích cảm giác ta đây người lớn mỗi khi Nam níu bàn tay tôi và gọi chị, không biết từ khi nào, tôi thực sự cho rằng Nam là em tôi, một cậu em trai cần tôi, cần tôi bao bọc, chăm sóc và thương yêu.
Nam sống trong căn nhà rất to nằm cạnh nhà tôi, nhưng ba mẹ cậu ấy không hòa hợp lắm thì phải. Tôi chỉ thấy Nam và mẹ cậu ấy ở nhà, còn ba cậu ấy, chú ấy đi làm ở đâu đó, cả năm mới về một lần. Mãi đến năm bảy tuổi tôi mới gặp chú ấy lần đầu tiên.
Tối hôm ấy tôi ngồi trong phòng thì nghe tiếng Nam gọi.
Tôi mở cửa sổ, cái cửa sổ phòng tôi rất to, đủ để trèo từ bên trong sang ban công phòng của Nam. Cậu ấy bảy tuổi rồi mà vẫn bé, vẫn thấp hơn tôi hẳn một cái đầu.
Nam loay hoay một lúc rồi trèo sang phòng tôi, sang được rồi thì ôm tôi khóc nức nở. Tôi hoảng, hỏi han loạn xạ:
– Làm sao đấy? Bị ngã à? Hay là ai mắng mày? Ai bắt nạt mày đúng không?
Giọng Nam nức nở đến tội nghiệp, sụt sùi mãi rồi cậu ấy mới kể:
– Ba mẹ Nam cãi nhau chị ạ. Ba không thương Nam, ba về mà không bế Nam, không nói chuyện với Nam.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như thế này. Ba mẹ tôi xưa nay đều rất hòa thuận, có đôi khi to tiếng với nhau, họ sẽ lập tức xin lỗi tôi và nhanh chóng làm hòa. Tôi dù gì cũng là đứa trẻ hạnh phúc, ba mẹ tôi yêu thương tôi rất nhiều. Cho nên bây giờ tôi không biết phải an ủi Nam thế nào hết.
– Ngoan nào, ba không bế Nam, không nói chuyện với Nam là tại vì ba mới đi làm về, đang còn mệt. Đợi ba hết mệt thì ba sẽ yêu thương Nam cho mà xem. Còn nữa, không phải ba mẹ Nam đang cãi nhau đâu, họ chỉ là đang tranh luận thôi.
Tôi nói đại như thế, giống như dùng những lời ngọt ngào dụ dỗ con nít, thực tế, tôi biết ba mẹ Nam đang xảy ra cãi vã, lời mà người lớn nói với con nít về những vấn đề xảy ra xung quanh họ bao giờ cũng khác xa sự thật. Trước đây tôi không thích những lời ấy chút nào, nhưng bây giờ thì tôi bắt buộc phải dùng đến những lời tương tự như thế để dỗ dành cậu em đang khóc nhè của tôi. Những lời người lớn nói với con nít, có đôi khi là những lời nói dối, phải, những lời nói dối rất trắng trợn. Nhưng những lời nói dối ấy lại góp phần xây dựng một tuổi thơ tươi đẹp cho bọn nhóc, để chúng được sống trong một cuộc sống đầy màu hồng, để chúng không phải đối mặt với những sự thật rất đỗi phũ phàng như ba mẹ chúng không thương yêu chúng, hay là gia đình chúng đang ở trên bờ vực tan vỡ mà không có cách nào cứu vãn. Tôi nhận thức được điều này từ khi bảy tuổi, bởi lẽ tôi có một đứa em trai cần được bao bọc, bởi tôi có một đứa em rất cần tôi.
Nam tin tôi, và cậu ấy nín khóc.
Tôi dắt Nam xuống nhà, hôm ấy Nam ở lại nhà tôi.
Ba mẹ tôi rất thích con nít, thấy Nam bé bé dễ thương lại càng thương. Tối hôm ấy mẹ tôi làm rất nhiều món, còn đặc biệt chuẩn bị cho Nam mấy món cậu ấy thích.
Còn ba tôi, ba tôi lấy ra bộ đồ chơi xếp hình mới cứng từ trong ngăn kéo, rất vui vẻ cùng Nam ngồi chơi.
– Ba bảo bộ đó khi nào con lớn mới chơi được mà, sao Nam bé hơn con mà ba lại cho chơi?
– Tại vì thằng nhóc này thông mình. Con thấy không? Nhanh như vậy đã xếp xong nửa bức tranh rồi, đến ba còn không làm được như nó.
Tôi cau có nhìn ba và em mình vui vẻ, hậm hực đi vào trong bếp bám chân mẹ.
– Mẹ, sao món nào cũng có nhiều cà rốt vậy ạ? Con không thích ăn cà rốt đâu.
– Nhưng mà Nam thích.
Tôi tức, tôi giận. Tại sao Nam lại được ba mẹ tôi yêu quý như vậy, là tại vì cậu ấy bé sao?
Ăn tối, ba mẹ tôi thi nhau gắp đồ ăn vào bát của Nam. Nam rất thích ăn cà rốt, được ăn nhiều như vậy thì rất vui, cười không ngừng.
– Ăn đi con, ăn cho mau lớn!
Câu này bình thường là ba nói với tôi, nhưng mà hôm nay ba lại nói với Nam, thậm chí mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng gật đầu hưởng ứng rất nhiệt tình.
Tôi có chút bực bội, là một đứa trẻ, khi mọi sự chú ý mọi người dành cho mình bỗng nhiên bị cướp đi bởi một thứ gì khác thì tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái. Tôi cũng vậy.
Tôi đặt đôi đũa lên bàn, thở dài một hơi.
– Mọi người đúng là hết thương con rồi!
Ba mẹ tôi nhìn tôi, có lẽ lúc này tôi rất giống một bà cụ non, dáng vẻ não nề, chống cằm than thở. Ba mẹ tôi không nói gì, chính xác hơn là không biết nên nói gì, chỉ cười thành tiếng.
Mặt tôi ỉu xìu, bĩu môi tội nghiệp, không hiểu Nam ngồi bên cạnh thấy thế nào, cậu ấy cũng bỏ đũa xuống, nắm cánh tay tôi lắc lắc.
– Chị, có Nam thương chị mà!
Suýt chút nữa thì tôi đã khóc. Khuôn mặt Nam khi nói với tôi câu đó trong rất chân thành, rất đáng thương.
Tôi muốn khóc, một phần là vì cảm động bởi câu nói của Nam, một phần còn lại là bởi vì…tôi cảm thấy bản thân mình thật tệ.
So với tôi, Nam thiệt thòi hơn nhiều. Mặc dù nhà cậu ấy khá giả hơn nhà tôi, nhưng tiền có thể mua được tình cảm con người không? Ba của Nam cả năm đi biền biệt, đến khi về cũng không thèm đoái hoài đến sự xuất hiện của đứa con trai dễ thương này. Nam là đứa trẻ cần có tình thương, phải, cần rất nhiều tình thương bởi vì cậu ấy thiếu thốn tình cảm. Còn tôi, tôi lại có thừa thứ gọi là tình thương, tình cảm. Ba mẹ tôi yêu tôi không để đâu cho hết, trong khi tôi thừa, Nam thiếu, vậy mà chỉ vì ba mẹ tôi quan tâm Nam một chút tôi liền thấy khó chịu. Tôi thật là tệ!
Ba mẹ tôi yêu thương Nam thì có sao? Cậu ấy đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, chút tình thương cậu ấy cần tôi cũng không thể sẻ chia, vậy làm sao tôi làm chị cậu ấy được đây?
Trong khi tôi hậm hực vì cảm giác mình không được quan tâm, thì Nam vẫn đối với tôi chân thành như vậy. Khi tôi khó chịu vì ba mẹ yêu thương Nam quá nhiều, thì Nam vẫn một mực nói cậu ấy thương tôi.
Ừ, chị cũng thương mày lắm, Nam ạ! Cho dù không ai thương mày, thì vẫn có chị ở đây…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!