Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 18: MƯA ??
– Nam sợ lắm! Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều làm Nam sợ lắm! Nếu như ba Nam thực sự không muốn Nam được sinh ra, nếu như mẹ cũng hối hận vì đã sinh ra Nam, và nếu như lúc nãy Nam không đến kịp, chị có chuyện gì…
Tôi nghe giọng Nam nghẹn lại, lại thấy vai cậu ấy hơi run lên.
– Chẳng phải chị đã nói là không sao rồi à?
– Nhưng mà…
– Nghe chị này! Ba mẹ mày yêu thương mày nhất, họ tất nhiên muốn sinh mày ra chứ, nếu không thì họ sẽ chẳng có được một đứa con giỏi như mày để mà tự hào rồi. Tin chị đi, thật đấy! Cả ba cả mẹ mày đều đang tìm mày kia kìa, họ lo lắm đấy! Với cả không phải mày vẫn đến kịp đấy à, chị mới bị ăn có ba cái tát chứ mấy, bọn nó yếu xìu, chả đau tí nào. Cho nên nghe lời chị, chúng ta về nhà!
– Chị, Nam xin lỗi!
Tôi xoa đầu Nam, tóc cậu ấy ướt hết rồi, cả tôi cũng vậy. Tôi có thể thấy mưa rơi trên vai tôi, trên vai Nam, lạnh buốt!
Nước mưa trên trời trút xuống, giọt bắn trên nền đất, giọt chảy dài trên khuôn mặt, theo tóc chúng tôi nhỏ xuống.
Mưa \”ào ào\” không ngớt, mưa xoá nhoà mọi thứ, kể cả nước mắt, át đi tiếng nức nở của tôi, và mưa bao phủ tất cả, bao gồm sự run rẩy của Nam nữa.
Có thể người ta thấy Nam yếu đuối, nhưng tôi thì không. Cậu nhóc của tôi mạnh mẽ lắm mà, khóc thì sao? Con người ta ai cũng có quyền khóc, và Nam đã chọn cách để nước mưa lau đi nước mắt của mình, không để nước mắt lưu lại quá lâu, Nam không cho tôi thấy khuôn mặt cậu ấy khi cậu ấy khóc, như vậy không phải mạnh mẽ lắm sao?
– Chị! Đừng bao giờ để Nam lo nữa, được không?
– Ừm!
…
Mưa, lạnh lắm!
Mưa, ướt át!
Mưa, ồn ào!
Mưa, nhiều kỉ niệm!
Mưa, chân thật!
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể cười, và mưa sẽ hoà vào nụ cười cùng với ta, khiến cho nụ cười của ta thêm ý nghĩa.
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể khóc, và mưa sẽ lau đi những giọt nước mắt cho ta, khiến ta không còn phiền lòng nữa
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể hét thật to, và mưa sẽ che chở cho âm thanh ấy, sẽ không để ai nghe, mưa giữ bí mật cho ta mà.
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể trao cho nhau những chiếc ôm thật chặt, ta sẽ cảm thấy vòng tay của người ta mến ấm áp như thế nào.
Tôi đang đứng dưới mưa, cùng Nam, và tôi vui vì điều đó.
Tôi đang đứng dưới mưa, khóc cùng Nam, và sẽ chẳng ai thấy chúng tôi đang yếu lòng.
Tôi đang đứng dưới mưa, ngân nga một câu hát, và sẽ chẳng ai biết được câu hát ấy nói về điều gì, chẳng ai biết tôi hát về Nam.
Tôi đang đứng dưới mưa, ôm Nam, và tôi có thể cảm nhận, vòng tay Nam sưởi ấm cho bờ vai ướt mưa của tôi.
Và, tôi thích cơn mưa này!
☔☔☔
P/s: Mình viết chap này vào một ngày trời mưa rất to, lại còn vừa viết vừa nghe bài \”You, clouds, rain\” của Heize nữa, cuối cùng quyết định cho hai nhân vật chính dầm mưa cho nó đúng tâm trạng!!!😂😂😂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!