Tổng Tài Thâm Tình và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 5: Cậu chuẩn bị về nhà ư! (Phần 1)
Thấy vậy Tiêu Khả Hân cũng bắt tay cười nói: \”Còn mình là Tiêu Khả Hân học nghành thiết kế thời trang, rất vui được biết các bạn.\”
Tiêu Khả Hân đang bắt tay với Du Thanh Tân, thì cô bạn học khi nãy bỏ chạy giờ chạy đến còn dẫn theo thầy Mã Nhất Đồng là chủ nhiệm, của Tiêu Khả Hân nữa chứ.
Thầy Mã: Các em đang làm gì thế hả? Giờ này không vào lớp mà lại tụ tập ở đây, mau vào lớp học đi!\”
Nghe thế cả bọn \”Dạ\” rồi định chạy về lớp học thì bất chợt thầy Mã nói tiếp.
\”Các cô cậu, cuối giờ học lên phòng hiệu trưởng gặp tôi\” Rồi nhìn sang cô gái hồi nãy bị bắt nạt hỏi.
\”Mà em tên gì thế nhỉ?\”
Nghe thầy Mã hỏi Ôn Nhu Dạ liền trả lời: \”Thưa thầy em tên Ôn Nhu Dạ ạ!\” Nghe thế thầy Mã gật đầu liền nói.
\”Ờ, lát nữa cuối giờ học em cũng lên gặp tôi luôn nghe chưa!\” Nói xong thầy Mã liền đi chổ khác, Tiêu Khả Hân với mấy người còn lại tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi có cùng suy nghĩ: \”Thôi rồi, thế nào cũng chết chắc\”. Lúc này Ôn Nhu Dạ gãi gãi đầu nói:
Ôn Nhu Dạ: \”Hình như mình đưa thầy đên đây hơi sai thì phải\” Vừa nói xong liền bị những ánh mắt của Tiêu Khả Hân, với những người còn lại liếc nhìn như muốn nói: \”Chứ còn gì nữa\” Xong rồi Du Thanh Tân nói với Tiêu Khả Hân.
Du Thanh Tân: \”Thôi bọn mình vào lớp học đây, mà cậu học thiết kế thời trang học dãy nào thế?\” Nghe xong Tiêu Khả Hân liền cười nói.
Tiêu Khả Hân: \”Mình học ở dãy C phòng học 21A\”
Nghe Tiêu Khả Hân nói xong cả bọn người Du Thanh Tân liền cười nói: \”Chà, thì ra cậu là học sinh lúc nào, cũng được nhận học bổng của trường và thành tích lúc nào cũng xuất sất đây sao\”. Nghe những người đó nói vậy Tiêu Khả Hân hơi ngượng chỉ cười rồi nói.
\”Ha… Ha… Thôi bọn mình vào lớp đi nếu không là chết chắc đó, thôi mình đi trước nha\” Nói xong liền chạy đi Ôn Nhu Dạ thấy vậy cũng chạy theo không dám ở lại đây, những người Du Thanh Tân cũng thế chạy về lớp học.
Vào đến phòng học thì cô Lâm Thu Phỉ tuyệt duyệt sư thái chủ nhiệm cũng vừa vào, bởi vì bà cô này có một gương mặt hơi hóp vào, mắt bị cận lúc nào cũng phải mang kiến môi thâm đen, bận đồ chỉ có hai màu độc nhất là nâu và xám, quang trọng là lúc nào cau có nên mới bị những người trong lớp học của Tiêu Khả Hân đặc cho một biệt danh đó.
Phòng học của Tiêu Khả Hân nói trắng, bàn học thì ghế nối dài ra có thể ngồi được năm người được, chia làm ba hàng một hàng có khoảng mười bàn ngồi học như thế, tuyệt duyệt sư thái nhìn sơ lớp học rồi cất giọng the thé nói.
Cô Lâm: \”Các em ngày mai mai đã đến hạn nộp bài dự thi thiết kế, và tôi mong là các em sẽ không làm tôi thất vọng.\”
Nói xong rồi liền kết nối máy tính của mình với máy chiếu, để chiếu lên màn hình lớn để tiện cho việc giảng dạy, cách làm thế nào để phát thảo định dạng một bộ đồ, rồi làm sao chọn vãi phù hợp với tác phẩm của mình, nói đến đâu cô Lâm liền chỉ từng chổ một trên màn hình lớn, cuối cùng cũng đến giờ về.
Tiêu Khả Hân liền bỏ máy tính xách và những đồ của mình vào túi sách, rồi định đi về liền nhớ ra phải đến phòng của hiệu trưởng, liền thở dài \”Haizzzz… Đi thôi\”
Đến phòng hiệu trưởng phải đi qua một hành lang dài mới tới đến, cuối cùng cũng đến nơi đứng trước cửa phòng, Tiêu Khả Hân liền gỏ cửa \”Cốc… Cốc.\” Gỏ xong liền nghe tiếng của thầy Mã.
\”Vào đi\” Nghe vậy cô liền đẩy cửa đi vào, thì trong phòng hiện giờ đã có đầy đủ tất cả, những người mà thầy Mã kêu lên đây khi nãy Du Thanh Tân với Hách Miên thấy Tiêu Khả Hân đến, thì liền giơ tay lên tính chào thì thầy Mã thấy vậy liền làm bộ ho rồi nói.
\”Khụ… Khụ… bây giờ đã đủ hết rồi sẳng đây tôi nói cho các em biết luôn, các em đó nghĩ mình đang làm gì hả? Muốn bị đình chỉ học à các em nên nhớ bây giờ chỉ còn gần 1 tháng nữa! Là thi lấy bằng chứng chỉ rồi mà không lo học tập, mà lại tụ tập với nhau để ăn hiếp bạn, tôi sẽ điện về cho người nhà của các em, để hỏi thăm xem ở nhà các em có hay như thế không?\” Nghe vậy Tiêu Khả Hân nghĩ: \”Thầy à, thầy nói chơi thôi phải không! Thầy mà điện là em chết chắc đó thầy\”.
Đám người của Du Thanh Tân dường như không để ý cho lắm, với những lời của thầy Mã vì bọn họ biết chắc là ông ta không bao giờ, giám gọi cho cha mẹ của bọn họ vì học được ở trường này, toàn là thiếu gia tiểu thư con nhà giàu không à, duy chỉ có Tiêu Khả Hân là một trường hợp đặc biệt mà thôi.
Ôn Nhu Dạ nghe vậy liền nói: \”Thầy ơi em là người bị hại mà! Xin thầy đừng nói cho mẹ em biết được không thầy\” Nghe thế thầy mã liền nhìn một lượt Tiêu Khả Hân với bọn người Du Thanh Tân rồi nói.
Thầy Mã: \”Rất… Tiếc nhưng thầy vẫn phải điện cho cha mẹ các em biết, rồi bây giờ thì tất cả về đi, nhớ nếu còn có lần sau nữa là sẽ bị đình chỉ học tập đó biết chưa\” Nói rồi liền phất phất tay kêu tất cả đi về
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!