Những Truyện Ngắn Của Sứ - Bồ Công Anh Sẽ Bên Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Bồ Công Anh Sẽ Bên Anh


Một vườn hoa bồ công anh màu trắng thanh thiết với bầu trời xanh mây trắng, phong cảnh ấy dễ dàng khiến người khác mộng mơ, mơ về một cuộc sống bình yên với người mà mình yêu thương. Nhất là người không cha không mẹ như anh.
Anh – Hải Duy 20 tuổi người chăm sóc vườn hoa bồ công anh ấy.
Những tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua mái tóc đen của Hải Duy và những hạt bồ công anh nhỏ bé bay vây quanh anh như đang đùa giỡn với anh.
\”Hôm nay không khí trong lành quá\”
anh ngước mặt lên nhắm mắt lại và mỉm cười rồi khẽ bước đi. Anh đang đi thì bị vấp ngã vì một vật gì đó ! Anh cố ngồi dậy quay lại thì anh liền kinh ngạc. Vì trước mặt Hải Duy là một cô gái xinh đẹp đang ngất tỉnh. Hải Duy hoảng hốt đỡ cô gái ấy lên và hỏi
\”Này ! Cô sao vậy, tỉnh lại đi\”
Hải Duy dù có làm gì cô gái ấy vẫn nằm yên trong vòng tay anh. Vẻ mặt cô gái ấy rất xanh xao giống như chẳng còn chút máu nào nhưng may là vẫn còn hơi thở. Hải Duy nhìn xưng quanh xem có ai ở đó hay không mà chẳng thấy một ai. Hải Duy thấy không còn cách nào khác nên đành bế cô gái ấy về nhà mình.
Khi cô gái ấy tỉnh lại thì trời đã tối.
\”Đây…là đâu..\”
trước mắt cô mọi thứ đều mờ ảo, khoảng một lúc sau cô nhìn thấy rõ.
Cô gái ấy – Tiểu Liên 18 tuổi, là con gái của gia đình giàu có nhưng cô chỉ là con của vợ bé thôi nên chẳng được ai yêu thương.
Tiểu Liên thấy mình đang ở trong một ngôi nhà cây và những vật dụng trong nhà đều rất cũ kỷ.
\”Cô tỉnh rồi hả\”
Hải Duy từ ngoài bước vào và hỏi khẽ. Tiểu Liên quay qua nhìn thấy Hải Duy thì liền sợ hãi hỏi
\”Anh là ai, muốn làm gì tôi\”
Hải Duy nhẹ lắc đầu và vội nói
\”Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu, hồi sáng tôi thấy cô ngất tỉnh ở vườn hoa bồ công anh nên tôi mới đưa cô về đây thôi\”
Tiểu Liên thở ra nhẹ nhõm và khẽ nói
\”Tôi xin lỗi tôi tưởng anh là người xấu…\”
Hải Duy đưa chén cháo trên tay mình cho Tiểu Liên và cười mỉm
\”Không sao ! Tôi tên Hải Duy, ở đây là Đà Lạt. Còn cô, tên gì và sao lại bị ngất xỉu ở vườn hoa bồ công anh vậy\”
Tiểu Liên thở đài và rưng rưng nước mắt
\”Tôi tên Tiểu Liên…còn lí do tại sao tôi lại bị ngất xỉu thì…là cha tôi bảo người bắt và bỏ tôi trên đây…\”
Hải Duy hoảng hốt hỏi
\”Tại sao cha cô lại làm thế\”
Tiểu Liên khẽ rơi nước mắt
\”Tôi chỉ là đứa con hoang không được ai yêu thương…hơn nữa bây giờ tôi còn sắp chết nữa…\”
Hải Duy không hiểu tại sao nghe Tiểu Liên nói thì trong lòng anh thật xót xa, anh vội hỏi
\”Sắp chết là sao?\”
Tiểu Liên cố cười và nói khẽ
\”Tôi mắc bệnh máu trắng…\”
Hải Duy nghe câu đó như sét đánh ngang tai, anh thấy thương cô gái yếu đuối ở trước mặt, sao lại có người đáng thương hơn anh thế này. Tiểu Liên lau khô nước mắt và khẽ cười
\”Cha tôi cho tôi được chết trong vườn hoa bồ công anh thì đã tốt lắm\”
Hải Duy nhìn và hỏi khẽ
\”Cô thích bồ công anh lắm sao ?\”
Tiểu Liên nhẹ gật đầu …

—–Sáng Hôm Sau——
Tiểu Liên thức dậy bước ra thì thấy một vườn hoa bồ công anh màu trắng thanh thiết và các chú bướm có đôi cánh xinh đẹp đang bay khắp nơi với những tia nắng ấm của buổi sáng, phong cảnh tuyệt vời ấy khiến cô nàng Tiểu Liên vô thức chạy ra nhảy mùa. Lúc này Hải Duy mới vừa đi đâu về và vô tình nhìn một cảnh tuyệt đẹp tưởng như thiên đường, truớc mặt anh bấy giờ là một cô gái xinh đẹp đang đùa giỡn với những hạt bồ công anh, mái tóc đang bay nhẹ trong gió. Tiểu Liên cứ vui vẻ xoay vòng với những hạt bồ công anh nhỏ bé đang bay trong gió chẳng hề hay có một ánh mắt say mê đang nhìn phía mình.
Đột nhiên những giọt máu đỏ tươi khẽ rơi xuống đầu môi ai đó và rồi Tiểu Liên ngã xuống.
\”Tiểu Liên\”
Hải Duy hỏang hốt thét lớn lên và rút mấy túi đồ trên tay xuống đất rồi chạy đến đỡ Tiểu Liên dậy, anh hơi hoảng sợ khi nhìn thấy Tiểu Liên đang chảy máu mũi, anh hỏi giọng lo lắng
\”Cô có sao không ?\”
Tiểu Liên nằm trong vòng tay Hải Duy nhẹ lắc đầu
\”Không sao…tôi chỉ hơi chóng mặt chút thôi\”
Hải Duy lấy tay lau nhẹ vết máu trên mũi Tiểu Liên và nói khẽ
\”Để tôi đưa cô xuống núi…bệnh máu trắng có thể chữa khỏi mà\”
Tiểu Liên xô nhẹ Hải Duy ra và vội nói
\”Không ? tôi không muốn thời gian cuối cùng của mình phải đau đớn trong bệnh viện\”
\”Nhưng mà…\”
\”Tôi xin anh đó nếu anh tội nghiệp tôi thì hãy để tôi ở lại đây đi\”
Tiểu Liên nói giọng năn nỉ. Hải Duy nhìn ánh mắt của cô lúc này trông thật yếu đuối…

Anh và cô ngồi tựa lưng vào nhau ngắm nhìn những hạt bồ công anh đang đùa giỡn với gió. Tiểu Liên mỉm cười và giơ tay đón lấy hạt bồ công anh đang rơi xuống.
\”Nếu tôi chết rồi trở thành hoa bồ công anh thì tốt quá\”
Hải Duy nhẹ lắc đầu
\”Cô đừng nói bậy mà\”
Tiểu Liên bật cười và hỏi khẽ
\”À phải rồi sao anh lại ở một nơi vắng người như thế\”
ánh mắt Hải Duy lúc này chợt buồn, anh nói khẽ
\”Thật ra tôi ở thành phố cha mẹ tôi đã mất vì tai nạn lúc tôi còn nhỏ, từ đó tôi sống chung cậu mợ nhưng họ chẳng hề ưa gì tôi họ suốt ngày la đánh tôi nên hai năm trước tôi đã trốn trên đây. Ở đây trồng ít rau quả rồi bể mang xuống núi bán lấy tiền, cuộc sống này với tôi thật bình yên\”
đột nhiên đôi mắt của Tiểu Liên cay cay và nói khẽ
\”Sao chúng ta lại đáng thương thế này chứ ?\”
Hải Duy quay lại nhìn thì đã thấy Tiểu Liên đang rung rung nước mắt. Trong giây phút ấy không hiểu tại sao trong lòng anh lại muốn được che chở cô cả đời này, anh khẽ ôm lấy cô vào lòng và nói khẽ
\”Cô… em đừng khóc nữa cuộc sống này còn có nhiều tốt đẹp lắm\”

Chẳng biết là định mệnh hay là trời cao thích trêu chọc người mà để anh với cô gặp nhau và để họ yêu nhau nhưng lại không để họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Hải Duy và Tiểu Liên đã có những ngày tháng bình yên vui vẻ ở vườn hoa bồ công anh xinh đẹp ấy. Họ thật mong bánh xe thời gian có thể ngừng lại giây phút bình yên ấy mãi mãi nhưng làm sao có thể chứ ? Người ta hay nói là thời gian nhanh như cái chớp mắt mà. Rồi ngày đau khổ nhất cuối cùng đến…
Tiểu Liên đang trong vòng tay của Hải Duy với hơi thở yếu ớt. Hải Duy khẽ nói
\”Hôm nay trời đẹp thật\”
Tiểu Liên tựa lưng vào ngực Hải Duy và đưa tay chạm nhẹ những hoa bồ công anh xinh xắn ở trước mặt rồi cười mỉm
\”Em sắp trở thành hoa bồ công anh rồi, đúng không anh…\”
Hải Duy vội lắc đầu và nghẹn ngào nói
\”Không ? Anh không muốn như thế đầu Tiểu Liên\”
Tiểu Liên nắm tay Hải Duy và cố cười, một nụ cười thật buồn, trong lòng cô chẳng muốn rời xa bầu trời xanh mây trắng kia, chẳng muốn rời xa vườn hoa bồ công anh xinh đẹp ấy và chẳng hề muốn rời xa anh, Hải Duy. Nhưng biết phải làm sao khi thần chết đã muốn đưa cô rời khỏi cuộc đời này đây. Dù thế nào đi nữa cô cũng muốn cảm ơn trời cao vì đã đưa anh chàng ngốc nghếch Hải Duy này đến bên cô, nhờ có anh mà cô biết niềm vui là thế nào và biết tình yêu là gì ?
thật ra Hải Duy cũng vậy, anh biết ơn trời cao vì mang một người con gái xinh đẹp và hiền lành như thiên thần đến bên anh để anh cảm nhận được sự quan tâm và hạnh phúc mà anh đã mong muốn từ lâu nhưng anh cũng trách trời cao là tại sao không để cho tình yêu này trọn vẹn. Hải Duy bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Liên thật chặt và nghẹn ngào nói
\”Tiểu Liên, đừng rời xa anh được không ?\”
Tiểu Liên cười nhẹ và nói
\”Anh đừng vậy mà, đời người ai mà chẳng phải chết chứ\”
Hải Duy lắc đầu và nghẹn ngào nói
\”Anh không muốn…anh không muốn lại một mình như xưa …\”
Tiểu Liên khẽ rơi nước mắt và lấy tay vuốt ve mặt Hải Duy một cách dịu dàng
\”Bồ công anh sẽ thay em bên anh mà\”
rồi cô hôn nhẹ trên môi anh
\”Em..yêu…anh…anh hãy…sống thật…tốt nhé\”
cô nở một cười thật hạnh phúc và đó là nụ cười cuối cùng của cô. Những hạt bồ công anh đang bay vây quanh hai người họ, hình như chúng biết cô sắp rời xa khu vườn này nên cứ rơi xuống người cô mãi. Tiểu Liên khẽ nhắm mắt lai và bàn tay đang vuốt ve mặt Hải Duy từ từ rớt xuống. Hải Duy đau khổ thét lớn lên
\”KHÔNG TIỂU LIÊN, EM ĐỪNG BỎ ANH MÀ\”
anh và cô đều yêu thương nhau nhưng tình yêu này mãi mãi chẳng thể trọn vẹn được, có lẽ duyên phận của anh và cô chỉ đến đây mà thôi… Nước mắt của Hải Duy rơi không ngừng, anh cảm thấy như có ai đó cầm dao đâm thẳng vào trái tim mình khiến anh vô cùng đau đớn…
…….

Hải Duy đã chốt Tiểu Liên gần vườn hoa bồ công anh ấy để cô được ngắm nhìn những hạt bồ công anh nhẹ nhàng trong gió mỗi ngày… Hải Duy đang quỳ trước mộ của Tiểu Liên và cười mỉm rồi nói khẽ
\”Tiểu Liên, em cứ yên tâm anh sẽ ở đây với em mãi mãi…anh yêu em\”
anh bỗng ngước mặt nhìn thì thấy có một hạt bồ công anh đang bay bay trước mặt mình, trong khoảnh khắc ấy anh đã nhìn thấy Tiểu Liên đang cười tươi với anh…
nước mắt cay đắng lại nhẹ nhàng lăn đài khuôn mặt của người con trai ấy
**************Hết****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN