Những Truyện Ngắn Của Sứ - Yêu Là Đau. Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Yêu Là Đau. Chương 3


Sau buổi gặp gỡ tựa như định mệnh ở tiệm bánh ngọt ấy thì nó và Minh Long thường xuyên liên lạc qua điện thoại, đôi khi Minh Long đến nhà đưa nó ra ngoài chơi.
thì ừ có lẽ tình cảm của cả hai hơi nhanh nhưng không hiểu tại sao tình cảm này lại chân thành đến lạ thường, là định mệnh hay là một điều gì khác…

Từ khi gặp nó thì trong lòng Minh Long luôn muốn quan tâm nó, muốn được nhìn thấy nụ cười tươi của nó mỗi ngày, một ngày không trò chuyện với nó thì anh có cảm giác nhớ nhung, cứ muốn gọi điện thoại trò chuyện với nó mà thôi. Chính anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chắc có lẽ anh bị tương tư mất rồi.

Còn nó thì vẫn lạnh nhạt với mọi người bên cạnh nhưng với Minh Long lại cởi mở một cách lạ lùng.
nó không biết tại sao lại vậy và cũng chẳng muốn biết, nó đơn giản chỉ muốn thoải mái làm bạn với anh, có thể chuyện trò vui vẻ với anh, có thể cùng với anh sẻ chia vui buồn trong cuộc sống này, chỉ thế thôi.

Một hôm, trời rất trong lành, gió lại dịu dàng trêu chọc những đám mây trắng xinh xắn trên bầu trời đầy mơ mộng kia.

Minh Long đang đẩy nó đi dạo, những con đường ngày thường anh và nó vẫn đi ngang qua chằng thấy gì đẹp cả? Nhưng sao hôm nay lại trở nên tươi đẹp một cách kì lạ. Con đường mà luôn ngăn bánh xe nó đi chuyển, nay lại dễ dàng lướt qua. Cây lá mỗi bữa đều khô chết rồi, nay lại xanh tươi trở lại. Đúng là một việc khó hiểu, không ai giải thích được. Chắc do lòng người đang có ánh xuân nên nhìn gì cũng tươi đẹp hết đó mà.

Vừa thấy nơi mình sắp đến thì nó liền hoảng hốt quay đầu qua sau hỏi
    \”Long, cậu đưa tớ đến công viên này làm gì?\”
Minh Long nhẹ cúi đầu nhìn nó mà cười mỉm.
      \”Tớ chỉ muốn để cậu hít thở không khí trong lành thôi\”
nó khẽ nhíu mày lại nói
     \”Vậy chúng ta đến công viên khác đi\”
Minh Long không nói gì cứ đẩy xe lăn nó đến công viên phía trước.

Vừa đến công viên 23.9 thì ký ức đau buồn ngày xưa bất chợt ùa về, khiến nước mắt của nó muốn tuôn rơi, vẻ mặt nó tỏ vẻ rất xúc động và lắc đầu liền tục.
      \”Không, tớ không muốn ở lại đây\”
rồi nó vội dùng hai tay lăn xe muốn rời khỏi. Nhưng không ngờ Minh Long đã nhanh tay giữ xe nó lại.
         \”Hi Hi à\”
anh ngồi xổm xuống đối điện với nó và nói
        \”Tớ biết cậu sợ nhìn thấy công viên này vì mỗi khi đi ngang qua đây tớ đều để ý thấy cậu luôn nhắm mắt lại…\”

Bàn tay ấm áp anh khẽ cầm tay nó lên đặt vào trong bàn tay còn lại của mình và nói tiếp lời.
       \”Nhưng không lẽ cậu định trốn tránh cả đời này hay sao ? Hi Hi à, cậu hãy dũng cảm lên đối điện với quá khứ, tớ sẽ bên cậu mà\”

Nó rung rung nước mắt và nhẹ gật đầu, anh nói không sai, nó không thể trốn tránh cả đời này được, cái công viên 23.9 này ở gần nhà nó chẳng lẽ mỗi lần đi ngang qua đây nó phải nhắm mắt lại mãi sao, không thể ngắm nhìn nơi đây nữa, nơi mà nó đã từng rất thích.
thấy cái gật đầu của nó thì Minh Long liền vui mừng.
      
       \”Tớ đẩy cậu vào chòi bên kia nha\”
rồi anh đẩy xe lăn đưa nó vào cái chòi ở cuối công viên dành cho mọi người nghỉ ngơi.

Nó ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp trước mắt mình và thở dài.
      \”Trước đây tớ đã từng rất thích nơi này…\”
Minh Long ngồi bên cạnh nó giữ im lặng, anh muốn tập trung lắng nghe những gi nó sắp nói.
nó hình như hiểu ý anh nên bắt đầu câu chuyện của mình.
       \”Ba năm trước tớ cùng với mối tình đầu tớ đi chơi xa…ai ngờ lại gặp tai nạn…cả hai đều ngất đi… Khi tỉnh lại anh ấy chỉ bị thường nhẹ…còn tớ thì…mãi mãi mất tự do của mình…\”

Nói đến đây nước mắt nó bắt đầu rơi. Minh Long vội lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng đưa vào tay nó, anh dù trong lòng đã đau buồn nhưng vẫn giữ im lặng để nó kể hết.
hai tay nó nắm chặt miếng khăn giấy mà vừa nhận lấy từ tay Minh Long, nó nghẹn ngào kể tiếp.
        \”Khi anh ấy biết tớ không thể nào đi đứng được nữa thì bắt đầu lạnh nhạt với tớ…lúc đó tớ ngây thơ nghĩ là do anh ấy quá đau lòng cho tớ mới vậy… Thế nhưng không phải…sự thật là anh ấy chê tớ….anh ấy đã quen cô gái khác…\”

Nó ngước mặt lên nhìn xung quanh và rơi nước mắt.
       \”Cũng tại công viên này…anh ấy ung dung tay trong tay với cô gái đó bước tới trước mặt tớ…\”
đôi lồng mày tuấn tú của Minh Long khẽ nhíu lại, vẻ mặt anh đã có chút tức giận.
      \”Tớ đã níu giữ anh ấy và nói rất cần anh ấy…\”
nó vừa lắc đầu vừa nói
       \”Nhưng anh ấy đã lạnh lùng giật mạnh tay tớ…vì không cẩn thận từ xe lăn ngã xuống…anh ấy nhìn thấy rõ…mà vẫn quay lưng đi…bỏ mặt tớ có vủa khóc vừa gọi tên anh ấy thế nào…\”

Nói xong nó dùng hai tay ôm mặt, nước mắt không biết từ lúc nào đã đầy khuôn mặt xinh xắn ấy. Dù đã qua rất lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại nó vẫn thấy đau nhói trong lòng và khóc nức nỡ, sẽ không một ai có thể hiểu được cảm giác của nó, cả đời này không cách nào bước đi chính đôi chân mình,  ngồi xe lăn mãi mãi là cảm giác buồn tủi. Còn bị người yêu của mình vút bỏ như rác không chút thương tiếc, như vậy chẳng phải trái tim nó đã chịu dụng tổn thương quá nặng rồi sao, nó không tìm đến cái chết, vẫn can đảm sống đã là không phải một việc dễ dàng…

Minh Long sau khi nghe xong câu chuyện thì rất tức giận, anh thật không thể nào hiểu được sao trên đời này lại có loại người đáng ghét như người yêu của nó, hai tay anh bất giác nắm chặt lại thành quả đấm, anh thật muốn đánh con người đó một trận.

Nhưng nhìn nó khóc đau khổ như vậy thì trong lòng anh hơi nhói, anh buông hỏng hai tay ra và dùng giọng nhẹ nhàng gọi khẽ
        \”Hi Hi này…\”
nó bất chợt cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Minh Long đang vuốt ve mặt mình, nó khẽ đưa đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh. Ánh mắt anh lúc này đầy dịu dàng, một sự dịu dàng dành riêng cho nó không ai cướp đi được.
Minh Long dùng tay lau khô đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó và nói khẽ.
        \”Thật ra…tớ cũng có một quá khứ gần giống cậu đấy\”
nó thoáng ngạc nhiên nhìn. Bàn tay Minh Long vẫn dịu dàng vuốt ve mặt người con gái.
       \”Cũng vào ba năm trước…cô ấy bị bệnh rất nặng phải qua nước ngoài chữa trị…nhưng nhà cô ấy và tớ rất nghèo khổ…\”

Bàn tay anh tử khuôn mặt nó bỗng buông xuôi xuống, anh quay mặt qua nhìn ra ngoài và nói tiếp.
      \”Người bạn tớ rất giàu có…và cũng yêu thương cô ấy từ lâu…lúc đó cậu ta bảo là nếu cô ấy đồng ý chia tay với tớ, chịu chấp nhận tình cảm của cậu ta…thì cậu ta sẽ đưa cô ấy qua nước ngoài tìm bác sĩ tốt nhất\”

Anh khẽ cười nhạt.
       \”Cô ấy nói với tớ rằng…cô ấy muốn sống, cô ấy còn rất trẻ không muốn chết như thế…cô ấy cầu xin tớ hãy buông tay…\”

Minh Long, dù không rơi lệ và miệng vẫn cười nhẹ nhưng lời nói với ánh mắt của anh chẳng thể giấu được sự đau khổ, chỉ vì nghèo mà anh đành buông tay người con gái mình yêu thương, nhìn người khác cướp mất cô mà chẳng làm gì được. Cảm giác bất lực ấy tới giờ anh vẫn chưa quên…vẫn khiến trái tim anh nhói đau không ngừng.

Hi Hi nó cũng cảm nhận được nổi đau trong lòng người con trai đang đối điện mình, nó cũng thấy rõ anh đã yêu cô gái ấy sâu đậm như thế nào.
bàn tay bé nhỏ nó khẽ chạm vào bàn tay khỏe mạnh của anh.

Minh Long nhẹ quay lại nhìn nó với ánh mắt buồn bã.
nó nắm chặt tay anh và nghẹn ngào nói
       \”Cậu lúc đó cảm thấy bất lực lắm, phải không ? Tớ có thể cảm nhận được…nhưng Minh Long à hãy xem như hai người không có duyên đi, tớ tin tưởng cậu sau này sẽ có thể mang hạnh phúc đến cho người mình yêu\”

Minh Long lúc này thật không biết nói gì, trước giờ chưa có ai thấu hiểu cảm giác bất lực ấy của anh giống người con gái bên cạnh, anh đã tưởng mình đã che giấu cảm xúc rất tốt rồi nhưng ai ngờ đâu cô bé như nó lại nhận ra và hiểu rõ đến thế.

Anh bỗng lao đến nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng,
trong khoảng khắc ấy anh và nó đều bất chợt nhận ra, vì cả hai nhìn thấy ở đối phương hình bóng của người cũ nên mới có tình cảm nhiều như thế !

Ở tại nước Mỹ, trong biệt thự cao sang đang đầy tiếng cười vui vẻ của đôi nam nữ.
     \”Em nghĩ Hi Hi có thích món quà này không Nhi\”
Khải Hoàng cầm một hộp quà màu hồng bước đến bộ ghế sofa được đặt giữa phòng khách ngồi xuống và hỏi giọng vui vẻ.

Từ căn bếp có người con gái bước ra với chiếc vày đỏ cam ôm sát người và mái tóc dài được vén gọn qua một bên vai, tạo cho cô một sự quyến rũ không ai cưỡng lại được. Vũ Nhi đến ngồi xuống bên người yêu của mình với nụ cười tỏa nắng.
       \”Cậu ấy sẽ thích mà, anh cứ yên tâm đi\”
Khải Hoàng cẩn thận để hộp quà trên tay xuống bàn trà đối điện và nghiêng người nhìn ngắm vẻ đẹp một không hai của người con gái đang trước mặt, trên người cô nơi nào cũng khiến bất cứ ai có cảm giác say cả?
Vũ Nhi hơi đỏ mặt khi phát hiện ánh mắt một ai đó đang nhìn chầm chầm mình, cô dùng tay vén nhẹ vài sợi tóc.
          \”Anh làm gì nhìn em dữ vậy…\”
Khải Hoàng từ từ tiến lại gần và nói khẽ
         \”Vì em xinh đẹp quá đấy\”
rồi hắn hôn vào môi đỏ mọng của Vũ Nhi, nụ hôn vừa đủ sâu vừa đủ dịu dàng, chẳng phải nụ hôn đầu của cả hai nhưng lại mê dắn như lần đầu.
Vũ Nhi nhắm mắt lại để cảm nhận sự ngọt ngào với múi hương bạch hà thơm mát từ người con trai mà mình hết lòng yêu thương nhất.
Khi kết thúc nụ hôn ngọt ngào ấy thì Khải Hoàng mang Vũ Nhi vào lòng ôm, im lặng cảm nhận những giây phút bình yên.

Khải Hoàng, người con trai này thật biết cách làm chủ bản thân mình, trước một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ như Vũ Nhi mà truớc nay lại không đi quá mức.
************Hết chương :3**************
Đọc tiếp nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN