Nữ Hoàng Qeen ( Quá Khứ Không Màu )
C 106
Nó đón một chiếc taxi rồi đi thẳng đến bệnh viện trước đây nó đã khám sức khỏe . Sau 20\’ đi đường nó đã có mặt tại phòng vị bác sĩ đã gọi cho nó .
–Xin lỗi cháu đã để lâu thế này mới liên lạc , tại gia đình ta có việc đột xuất nên rất xin lỗi cháu__ông bác sĩ chân thành nói lời xin lỗi với nó , nó chỉ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi đó chứ không nói gì . Nó kéo ghế ngồi đối diện bàn làm việc của ông bác sĩ . Ông bác sĩ vào thẳng vấn đề :
–Dạo này cháu có triệu chứng gì lạ không ???__ông bác sĩ hỏi .
–Triệu chứng lạ ???__nó lặp lại câu hỏi của ông bác sĩ rồi suy ngẫm một lúc nói:
–Hình như là kém ăn hơn trước , đôi lúc chóng mặt chảy máu mũi thất thường , dạo này thì cảm thấy đau ở trong người .
–Vậy là đúng rồi__ông bác sĩ kết luận một câu không đầu không đuôi sau những liệt kê triệu chứng lạ của nó .
–Tôi bị bệnh gì sao ???__nó nghi hoặc hỏi .
–Theo xét nghiệm cháu bị ung thư máu đã là giai đoạn cuối giai đoạn 2 rồi , nhưng giờ các biểu hiện của cháu quá rõ nó đã dần dần nặng đi , và ta nghĩ nó đã chuyển sang giai đoạn 3__ông bác sĩ ôn tồn nói. Nhưng câu nói của ông như là một con dao giết người vậy . Nó bất động không nói gì .
Nó bị ung thư sao ? Là giai đoạn 3 sao? Mãi một lúc lâu sau nó mới chịu chấp nhận đây là sự thật không thể thay đổi .
–Vậy nếu phẫu thuật thì xác suất thành công là bao nhiêu???__nó khuôn mặt trở nên bình tĩnh đến lạ thường hỏi .
–Xác suất phần trăm thành công chỉ có 30% thôi , nhưng nếu kéo dài thì căn bệnh càng nguy kịch , với tình hình hiện tại của cháu nếu không phẫu thuật thì chỉ có thể sống nhiều nhất là 6 tháng nữa thôi__ông bác sĩ nói . Cái gì ? Nhiều nhất chỉ có 6 tháng thôi sao ? Nhiều nhất , nhiều nhất , nhiều nhất …. hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó .
–Hiện tại cháu hãy đi xét nghiệm lần nữa và lấy tạm thuốc giảm đau của căn bệnh về uống , mai cháu quay lại lấy kết quả nhé__bác sĩ nói . Nó gật đầu đi xét nghiệm lần nữa rồi lấy thuốc , rời khỏi phòng bác sĩ . Nó thẫn thờ đi và chạm phải một người , nó ngước đôi mắt trong veo không biết là vui hay buồn nhìn người vừa đụng mình, đột nhiên khuôn mặt của nó trở nên lạnh lùng , là hắn . Hắn còn đang đỡ nhỏ Du , đằng sau còn cả đám bạn .
–Tại sao cô còn đến đây???__Nam hỏi , cậu nghĩ nó đã làm ra những chuyện như vậy mà còn có mặt mũi tới thăm người ta sao ? Thật là nực cười . Nó không nói gì mắt nhìn nhỏ Du đang được hắn dìu , nhỏ có phải là quá may mắn ??? Ngã từ trên bậc thang xuống mà chỉ bị xầy xước nhẹ tay chân sao ? Ha , để người khác đẩy nhỏ không khéo nhỏ không còn mạng luôn thì có . Nó nhìn hắn bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn nó là một sự chán ghét . Thì ra hắn chưa từng hiểu nó một cái gì cả , chưa từng. Nó lướt qua bọn hắn không một lời đi ra khỏi bệnh viện , sự trùng hợp giữa nó và bọn hắn sẽ là kết thúc , mọi chuyện nên chấm dứt tại đây .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!