Nữ Hoàng Qeen ( Quá Khứ Không Màu )
C 117
\”Ọe…..ọe….\” , đây là âm thanh mà hắn nghe thấy khi ra đến vườn sau . Càng tới gần một gốc cây hắn càng nghe rõ âm thanh đó , là có người đang nôn mửa . Nghĩ tới nôn mửa hắn cũng thấy ghê ghê sao ấy nhưng rồi cũng cố lại gần xem là ai . Là nó , hắn ngạc nhiên khi thấy nó nôn ra hết những thứ nước cam nó vừa uống , nó bị sao vậy ???
Nghe sau lưng mình có tiếng bước chân tới gần nó liền ngừng à không , là nó đã hết nôn . Nó rút khăn tay trong áo mình ra lau miệng rồi tiện tay vứt xuống đất . Lúc này nó mới ngoảnh mặt lại nhìn xem thử là ai . Khi thấy người đó là hắn nó hơi chột dạ một chút , hắn sẽ không nghi ngờ gì chứ .
–Cô bị sao vậy ???__hắn lên tiếng hỏi đã phá tan sự trầm mặc giữa hai người . Hắn ra vẻ thờ ơ hỏi nhưng ai nghe thấy cũng biết trong câu hỏi của hắn chứa rất rất nhiều sự lo lắng .
–Anh quan tâm làm gì ??? Anh theo tôi nãy giờ sao ???__nó nhướn mày không trả lời hắn mà lại hỏi vấn đề khác , nó muốn hắn không để ý đến việc nó nôn lúc nãy nữa , tiện thể nó cũng đã cất giâdu cái tay bị thương của mình ra sau lưng rồi. Như nó nghĩ , nghe nó nói vậy hắn liền cười ra tiếng rồi nói :
–Haha…cô bị sao vậy , tại sao tôi phải đi theo cô chứ ??? Thật là nực cười quá đi__hắn thật sự không quan tâm đến việc nó nôn nữa rồi .
–Vậy , tốt….nói rõ cho anh biết , giữa tôi và anh đã không còn gì . Vì vậy giữa chúng ta có cái gì của nhau thì nên vứt bỏ nó đi__nó nói , nhân cơ hội này nó muốn hắn hãy vứt cái khuyên tai nó đã tặng đi .
–Không cần cô nói tôi cũng đã làm , những bức ảnh ở biển tôi chụp với cô tôi cũng đã xóa hết không còn một tấm . Cô hài lòng chứ__hắn giọng lạnh lùng nói .
–Hài lòng , quá hài lòng ấy chứ . À còn cái khuyên tai tôi tặng anh nữa , nên vứt nó đi chứ__nó nhìn nhìn chiếc khuyên tai trên tai hắn nói .
–Được , tôi vứt nó cho cô xem__hắn nói rồi không chần chừ gì mà tháo chiếc khuyên tai vứt đi cách chỗ hắn và nó đứng chừng 2m , tuy chỉ cách xa 2m nhưng sẽ không ai thấy gì bởi thảm cỏ đã che mất chiếc khuyên tai đi , coi như là chiếc khuyên tai đã biến mất .
–Tôi chúc cô , không có hạnh phúc__hắn gằn giọng nói bốn chữ cuối rồi quay lưng đi vào nhà không thèm nhìn nó dù chỉ một lần . Cũng chỉ vì vậy mà hắn đã không thấy những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê của nó đang rơi xuống thảm cỏ , từng hạt từng hạt rơi như chân châu bị đứt dây . Thời khắc hắn vứt chiếc khuyên tai đi cũng là lúc cánh cửa trái tim nó bị khóa chặt lại , trái tim nó giờ đây đã không có cửa để đi vào nữa rồi, mà trên đó sẹo lại chồng chất sẹo , vết thương kia chưa lành lại đến vết thương khác , chồng chất lên nhau không ngừng .
Đợi hắn đi khuất , nó bật đèn pin điện thoại lên bắt đầu dò theo hướng hắn vứt khuyên tai để tìm lại . Nó banh hết đám cỏ này đến đám cỏ khác . Cuối cùng không phụ lòng người , sau nửa tiếng nó đã tìm được lại khuyên tai . Nó nắm chặt trong tay , giờ đây chiếc khuyên tai đã không có một chút gì hơi ấm của hắn nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo , sự cô độc như nó bây giờ đây . Hãy để cho nó giữ chiếc khuyên tai này , nó muốn giữ lại không bất kể là vì lý do gì . Lúc nó quay trở lại vào trong nhà thì đám bọn hắn ai đã về phòng nấy rồi , có lẽ bọn họ muốn nghỉ sớm . Nó đi lên lầu , định mở cửa thì sau lưng lại phát ra giọng nói :
–Chị , chị đi đâu về vậy__là Zun .
–Ra vườn hóng gió một chút , giờ vào ngủ thôi__nó không quay lại nhìn nói .
–Vậy chị nghỉ sớm đi , ngày mai bảy giờ đúng em và C.Phong sẽ đưa chị ra sân bay , em đã đặt vé máy bay lúc 7h30 rồi . Từ nhà ra sân bay cũng mất 25p rồi__Zun nói .
–Đã biết__nói rồi nó liền đi vào phòng khóa cửa lại . Zun nhìn cánh cửa phòng nó đã khép kín thì chỉ biết lắc đầu , cậu là muốn tốt cho nó thôi mà .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!