Chẳng mấy chốc đã đến khu giải trí. Các cô và các bé chơi với nhau rất vui vẻ….
Tại chỗ các anh…
Sau khi đã hạ cánh đến Pháp, tại 1 biệt thự…..
– Ê bây! Lần trước tụi mình có bay qua đây đi trăng mật với mấy bảo bối. Tao muốn đi thăm vài chỗ để đỡ nhớ mấy ẻm…. Tuấn Vũ nói, mặt buồn.
– Tao cũng muốn thế. Biết đâu mấy em ấy cũng tới đó thì sao. Giọng Hải Nam có chút hy vọng.
– Được rồi! Đi thôi!
Các anh chọn những bộ đồ phong cách, nam tính, chạy xe đến khu giải trí mà các cô đưa các bé đi (Rose nói là mới mở nhưng chỉ là sửa sang lại cho mới thôi).
Các anh đến nơi, bước vào trong, bao ánh mắt đều đổ dồn về các anh…..
– Hình như nơi này mới sửa lại!
– Ừm…tao thấy khác xưa.
– Thôi, đi lượn qua mấy chỗ đê!
– Ừm….
Các anh đi cùng nhau, đến xem từng địa điểm đầy ắp kỉ niệm….
“Khi nào em mới chịu quay về bên tôi đây? Có biết tôi đã tìm em 3 năm qua không?? Tôi nhớ em nhiều lắm”
“Bảo bối à…..Em bỏ anh mà đi! Liệu em có biết anh đau khổ thế nào không? Không biết em sống thế nào rồi….”
“Vợ ơi….Chồng nhớ vợ lắm, chồng nhớ tiếng ‘chồng’ mà vợ gọi, chồng nhớ cái tính lạnh lùng của vợ, chồng nhớ mùi hương của vợ, chồng nhớ tất cả…Làm ơn hãy quay về với chồng đi…”
Các anh nghĩ thầm, nước mắt chực trào ra.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì có những tiếng khóc trẻ con thảm thiết. Các anh ngừng suy nghĩ lại, xem kẻ nào đã khóc ‘hộ’ các anh…
Cúi xuống là 4 đứa bé đang ôm chân các anh mà khóc.
1 đứa bé trai ôm chân Tuấn Vũ, 1 đứa bé trai ôm chân Hải Nam, còn Hoàng Minh 2 chân là 2 đứa bé gái…
Ai vậy nhỉ?
Chính là Tiểu Hy Vọng, Thỏ Bếu, Minie và Minmin.
Các anh nhìn thấy chúng vô cùng dễ thương, bèn cúi xuống, ôn tồn hỏi:
Bên chỗ Tuấn Vũ – Tiểu Hy Vọng:
– Sao con khóc vậy con trai? Bộ con bị lạc bố mẹ hả?
– Dạ …. Hức hức…..con bị lạc mama…..
– Thôi, nín đi nào, chú sẽ đưa con đi tìm mẹ! Chịu không? “Con trai, sao chú càng nhìn con chú càng thấy giống bé cưng của chú ý nhỉ?”
– Dạ….
Bé nín luôn.
Chỗ Hải Nam – Thỏ Bếu:
– Nhóc à…Khóc thế này xấu lắm đó. Nín đi rồi kể chú nghe sao con khóc.
– Dạ…con bị lạc mama…. Mama con…hức hức….
– Được rồi, vậy chú đưa con đi tìm mẹ nha…. “Nhóc nhìn giống bảo bối của chú quá!”
– Dạ…
Bé nín nốt.
Chỗ Hoàng Minh – Minie – Minmin:
– 2 bé sao khóc vậy?
– Tụi con bị lạc mama…hức hức….Cả 2 bé trả lời.
– Mẹ tụi con thế nào? Kể chú nghe rồi chú đưa 2 bé con đi tìm mẹ.
– Dạ… Mama tụi con có 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng, 2 tai……bla…bla….
– …….. (3 chấm cạn ngôn)
– Mama tụi con rất xinh!
– Vậy à? 2 bé con xinh thế này mà…Chắc mama tụi con phải xinh lắm á! (Sao 2 bé con này giống Mochi thế nhỉ?” Anh nghĩ.
– Dạ….
Anh 2 tay bế 2 bé lên, gọi 2 cặp kia:
– Tụi bây còn làm gì đó? Mau đi tìm mẹ cho mấy bé con này thôi!
– Ừm….
Các anh bồng mấy đứa lên rồi đưa mấy bé đi tìm mẹ.
Chỗ các cô….
Lúc nãy, các bé đòi ăn kem nên các cô chạy đi mua kem cho các bé. Thường thường dặn các bé dứa nào cũng nghe nhưng hôm nay các bé lại nhìn thấy người bán bóng bay nên chạy theo, 1 lúc sau bị lạc. Các anh đứng gần đấy nên ôm chân các anh mà khóc luôn!
– Mấy đứa ơi! Mama mua kem về rồi nè! Bunnie cất tiếng gọi mấy bé.
– Mấy đứa ơi! Mấy đứa đâu rồi??? Mochi gọi to mà không thấy ai đáp lại.
– Mấy đứa chạy đâu rồi? Rose lo lắng.
Các cô sợ hãi đi tìm các bé, nhưng mãi cũng không thấy. Cuối cùng, khi chạy đến khu đu quay ngựa gỗ thì thấy các bé đang chơi vui vẻ với 3 người đàn ông.
Các cô chạy lại đỡ các bé, ôm lấy các bé mà khóc….
– Hopi hư! Hopi để mama phải lo lắng! Hức…hức…. Rose ôm Tiểu Hy Vọng vào người, khóc nức nở.
– Hopi xin lỗi…Hopi không cố ý…. Bé ôm lấy cô thật chặt, vỗ vỗ vai cô an ủi.
– Kookkie! Con chạy đi đâu mà để cho mama tìm nãy giờ?! Có biết mama lo lắng lắm không? Bunnie trách yêu Thỏ bếu.
– Kookie xin lỗi mama mà….mama tha lỗi cho Kookie na….. Thỏ bếu làm mặt đáng yêu.
– Được rồi! Mama tạm tha đó! Cô mỉm cười rồi bế Kookie lên.
– Minie! Minmin! 2 đứa giỏi lắm! 2 đứa dám bỏ mama để đi chơi! Mama giận luôn! Không chơi với 2 đứa nữa. Mochi làm vẻ giận dỗi.
– Mama à…..Mine và Minmin xin lỗi mà…..Tụi con không cố ý. Mama đừng giận nữa mà…..
– Hứ!
– Thôi mà…. 2 bé bobo vào 2 má của cô.
– Mama tha cho đó!
Các anh nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ mỉm cười nhẹ rồi chuẩn bị cất bước. Vì nhìn xa nên không ai thấy rõ mặt các cô…
Các anh định quay bước bước đi thì các bé chạy đến, kéo tay các anh lại chỗ mẹ chúng.
– Mấy chú ơi….. Mấy chú cs thể gặp mama của tụi con để các mama cảm ơn được không ạ?? Mấy bé đồng thanh.
Các anh định từ chối nhưng nhìn thấy gương mặt dễ thương của các bé nên các anh đàn đi theo chúng.
Các cô cúi đầu sẵn, cảm ơn các anh:
– Cảm ơn các anh đã trông con hộ tụi tôi. Chúng tôi rất cảm ơn. Mong anh nhận tấm lòng thành của các cô.
– Dạ không có gì đâu thưa cô….. “Sao giống giọng Rose, Bunnie với Mochi thế nhỉ?”
Các cô ngẩng đầu lên, chạm mặt với các anh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!