Người con trai ấy chắc không phải anh đâu
Chương 1 + 2: Today is a sad day
Nhật Linh chậm rãi bước trên sân trường. Sân trường ồn ào, đông vui, hoàn toàn đối lập với tâm trạng của Linh lúc này. Cô nhìn quang cảnh xung quanh rồi chợt thở dài một tiếng. Cô lắc đầu ngán ngẩm, đi về phía hàng ghế đá và ngồi ở đó…
Không gian yên tĩnh, ảm đạm ấy bỗng chốc bị phá tan bởi những tiếng hét của mấy nữ sinh trong trường:
– Aaaaaa!!!! Hà Nhật Anh…!!!!!!!!!
– Cho em xin tấm ảnh đi Nhật Anh!!!!!!!!!
– Nhật Anh ơi!!! Anh học ở lớp nào thế???
– Anh có người yêu chưa ạh????
………. vân vân và vân vân……….
Hà Nhật Anh – nghe thấy ba tiếng này, Nhật Linh giật mình quay ra phía đám đông đang bước vào trường. Một chàng trai cao m78, vô cùng đẹp trai, mặc áo kẻ đen trắng, khoác cặp. Khỏi phải nói ai cũng biết người đó là Hà Nhật Anh – học sinh mới của trường. Nhật Anh hai tay xỏ túi quần đang tiến thẳng về phía Nhật Linh. Đi theo sau là một dàn nữ sinh từ khối 10 đến khối 12. Cô linh cảm có chuyện không hay sắp xảy đến, vội vàng xách cặp định đi vô lớp. Nhưng chàng trai ấy đã nhanh chóng chạy đến chặn đường cô.
– Anh làm gì vậy??? _ Cô ngạc nhiên trước hành động của anh ta.
– Sao nhìn thấy anh em lại chạy vậy??? Em gái??? _ Nhật Anh dõng dạc nói.
\’\’Em gái\’\’ ư??? Thì ra họ là anh em ruột. Và những tiếng xì xào bàn tán lại bắt đầu nổi lên, nghe đến khó chịu.
– What??? Con nhỏ đó là em gái anh ấy ư???
– Không thể tin được…!!!!
– Trái đất này thật là tròn…
Bỏ ngoài tai mọi lời nói của mấy nữ sinh và anh trai, Nhật Linh không nói gì, lặng lẽ đi vào lớp. Đột nhiên cô thấy giận anh trai. Cô không biết lí do cô giận dỗi là gì nhưng lí do chính có lẽ là do anh trai cô lại kéo cô vào những rắc rối mới. Cô vốn dĩ đã phải nghe nhiều lời không hay, những lời lẽ cay độc, những tình huống khó xử mà mấy nữ sinh trong trường gây ra cho cô. Cô không muốn cho anh trai cô biết về những điều đó. Vì cô không muốn anh trai phải bận tâm hay lo lắng về cô, không muốn anh trai phải nhúng tay vào mấy việc nhỏ nhoi ở trường của cô… Cô muốn tự mình làm hết tất cả…
Nhưng điều Nhật Linh không ngờ là anh trai cô lại chuyển đến trường cô học ngay lúc này. Mọi chuyện rồi thì anh trai cô cũng sẽ biết thôi, chỉ có điều là sớm hay muộn.
Nhật Anh thấy em gái cư xử khác với ngày thường nhưng không muốn hỏi trực tiếp. Tuy vậy, trong lòng anh cũng không khỏi lo lắng về cô em gái độc nhất của mình. Anh vẫn còn suy nghĩ về mấy câu nói vừa nãy của những nữ sinh trong trường… Không phải đoán già đoán non, chỉ có cách tìm hiểu là nhanh nhất!!!
Sau 5 tiết học dài đằng đẵng, Nhật Linh ra về với vẻ mặt khá rầu rĩ. Ra đến cửa lớp, cô bị Nhật Anh kéo tay ra sân sau trước những khuôn mặt khá ngơ ngác của mấy nữ sinh.
– Anh bị sao nữa vậy??? _ Nhật Linh vừa kéo tay của anh trai ra vừa nói.
– Tại sao em không nói với anh??? _ Nhật Anh đưa đôi mắt đầy sự dò hỏi nhìn Linh.
Nhật Linh giật mình trước câu hỏi bất chợt của anh trai.
– Nói gì??? _ Cô giả ngốc.
– Đừng giả ngốc với anh. Anh biết hết rồi, anh muốn nghe từ chính em thừa nhận _ Nhật Anh nói, vẫn với đôi mắt dò hỏi ấy. Chẳng nhẽ sau bao nhiêu năm cùng chung sống dưới một mái nhà, anh lại không hiểu cô em gái mình???
Nhật Linh nhìn vào ánh mắt ấy của anh trai, ánh mắt mà trong bao nhiêu năm qua cô muốn trốn tránh cũng không được. Đằng nào anh ấy cũng biết rồi, thôi thì thành thật kể ra, biết đâu anh có thể giúp được cô.
– Chuyện ấy sao??? Anh thật sự muốn nghe àk??? _ Cô hỏi.
– Phải!!! Chính là câu chuyện tình giữa em và anh chàng soái ca học cuối cấp của trường. Anh biết thừa là em sẽ không bao giờ nói với anh về chuyện chỉ vì cậu ta đối xử thân thiết với em mà bao nhiêu lần em đã gặp nguy hiểm, chỉ vì em hay đi với cậu ta mà bao nhiêu nữ sinh trong trường ghen ghét, đố kị và suýt nữa thì làm hại đến em… _ Nhật Anh nói một tràng khá dài, vẻ bực dọc.
Nhật Linh nhìn anh trai đầy ngạc nhiên. Từ trước tới giờ, cô tưởng anh trai cô chỉ biết thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm đến cô, chỉ biết học và học, chứ không rành mấy chuyện điều tra hay tìm hiểu như thế này. Vì vậy, cô rất ngạc nhiên về điều đó.
– Sao anh có thể biết hết chỉ trong một buổi sáng vậy??? _ Cô ngạc nhiên hỏi.
– Em đừng đánh trống lảng, trả lời câu hỏi của anh đi!!! _ Anh vẫn nhìn cô em gái, vẻ mặt khá nghiêm túc.
– Chuyện dài lắm anh ạh!!! _ Cô thở dài rồi nói tiếp _ Ngay từ khi em bước chân vào học ở ngôi trường này, em luôn có cảm giác sợ hãi, cô đơn và trống trải. Em không biết phải làm sao khi không có anh ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho em, khi mà em không được nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy của anh mỗi ngày, khi mà em phải đối diện với sự thật là phải học ở một ngôi trường xa lạ, phải học với những người bạn mới, phải làm quen với môi trường học tập khắc nghiệt ở nơi đây… Em không biết phải làm sao anh ạh!!! _ Nói đến đây, cô bắt đầu thấy nghẹn ngào trong cổ.
Thấy cô em gái mình như vậy tự nhiên Nhật Anh thấy lòng mình nhói đau… Cảm giác này thật là lạ…
– Nhưng cho đến khi em gặp anh ấy, mọi chuyện đã thay đổi hẳn… _ Cô nói tiếp _ …Em cảm thấy tự tin hơn khi tập làm quen với ngôi trường mới này, em dường như có thêm động lực, như được tiếp thêm sức mạnh để mình có thể đối diện với tất cả mọi người. Có anh ấy, em không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Vậy nên, dù người ta có nói gì, nghĩ gì về em, dù tốt hay không tốt em cũng sẽ không quan tâm anh àk. Trước giờ, anh chưa từng xen vào chuyện của em, lần này anh hãy cứ như vậy đi… _ Cô nói, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống…
Đau thật. Nhật Anh không hiểu tại sao lại có cảm giác này. Phải chăng cậu đã quá lo lắng cho cô em gái nhỏ bé của mình???
– Anh hiểu rồi. Nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì em nhất định phải nói với anh đấy nhé!!! Anh xin lỗi vì từ trước tới giờ anh không để ý đến em, không quan tâm em nghĩ gì, muốn gì, thích gì và anh đã quá lạnh lùng và vô tâm… Nhưng từ giờ anh sẽ khác, sẽ quan tâm và chăm sóc em cẩn thận, không để bất kì ai bắt nạt và làm hại em. Em tin ở anh chứ??? Hà Nhật Linh??? _ Cậu ôm lấy cô em vào lòng và nói.
Nhật Linh ngạc nhiên trước những hành động và lời nói của anh trai. Hôm nay anh cư xử và hành động khác với ngày thường quá!!! Cô không còn nhận ra đấy là anh trai mình nữa rồi.
– Em tin ở anh, anh trai… Cảm ơn anh rất nhiều vì anh đã không ngăn cản em. Lí do em không nói với anh về chuyện của em với người ấy là vì em sợ anh cấm cản em, em sợ anh mắng, không cho em gặp anh ấy nữa… Vả lại có nói thì anh cũng chẳng quan tâm… _ Cô cũng ôm chầm lấy anh trai, nhẹ nhàng kể lể.
– Anh biết rồi. Anh xin lỗi em rồi mà. Được rồi, anh hứa từ giờ sẽ luôn quan tâm, để ý và chăm sóc cho em, bù đắp lại cho em vì trong thời gian qua anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai. Được chưa hả, cô Nhật Linh _ Cậu khẽ đẩy Linh ra, xoa xoa đầu cô.
Nhật Linh nở một nụ cười vui vẻ. Nụ cười ấy phải nói là rất đẹp, nó không những đẹp mà còn tỏa nắng nữa. Anh trai cô đang thay đổi dần dần, có lẽ sẽ không còn lạnh lùng và vô tâm với cô như trước nữa…
– Là anh hứa đấy nhé!!! Hứa là phải giữ lời…???
– Ừk…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!