Sát Đấu Truyền Kỳ - Chương 44: Rời đi (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Sát Đấu Truyền Kỳ


Chương 44: Rời đi (1)



Thấm thoát 2 năm đã trôi qua, đại lục trải qua vô số biến cố do Hắc Ám Công Hội gây ra. Bọn chúng đã mở ra 1 cuộc huyết tẩy thanh hà với vô số tông môn lớn nhỏ trên đại lục, chúng còn mở ra 1 cuộc đại chiến, tàn sát hàng vạn nhân mạng, khiến nơi đâu cũng là cảnh nhà tan, cửa nát. Cuối cùng do không thể nhịn được, 4 vị trong Ngũ đại cao thủ trong tình trạng bế quan phải xuất quan cùng kẻ còn lại không có bế quan chính là Lâm Ma, ra tay tiêu diệt.

Đôi bên đều đưa ra vô số cường giả cùng nhau đối chiến, cuộc chiến này là trận chiến có quy mô lớn nhất từng xuất hiện trên đại lục nên được đặt tên là Hắc Ngũ Thánh Chiến. Trong cuộc chiến, đệ nhất cao thủ cùng Yêu Chủ 1 phen kịch chiến, dẫn đến kinh thiên động địa, vô số mảnh đất bị tàn phá nặng nề đến nổi tạo ra 1 vực thẳm sâu vạn trượng tên Song Hắc Kim vực, do 2 bên đều đạt đến Hắc Kim cấp bậc.

Ở giai đoạn cuối của trận chiến, 2 bên thương vong vô số kể. Đệ nhất cao thủ cùng Yêu Chủ trọng thương, đôi bên đều phải rút lui, cuộc chiến cùng với đó cũng kết thúc, trở lại hòa bình. Tên Lâm Ma hắn không tham gia quá nhiều trận chiến, chỉ ở bên cạnh Vân Vận với danh đệ tử, viện lý do rằng sẽ ở trại để thủ hộ, phòng chống Hắc Ám Công Hội.

Cũng trong thời gian cuộc chiến xảy ra, trong rừng, nơi ở của làng người lùn đã từng xuất hiện vài chục cái nhân mạng của Hắc Ám Công Hội, khi phát hiện ra thì liền bị Lãnh Mạc đem ra giết toàn bộ, không chừa lấy 1 kẻ nào. Mọi người tuy vui mừng khi đã tiêu diệt được mối hiểm họa, nhưng lại thấy kinh sợ khi chỉ trong thoáng chốc vài cái mạng đã bị chính tay Lãnh Mạc đoạt lấy. Sát Thần Trảm như hòa làm 1 với cậu, sát khí tỏa ra từ nó khiến ai cũng chấn kinh, nó như là tượng trưng cho sự hận thù của cậu.

2 năm này, Lãnh Mạc đã đặt chân đến cảnh giới Đấu Hoàng, cảnh giới có thể xem là cường giả chân chính. Ngoài ra, khả năng luyện dược của cậu đã tăng thành tứ phẩm, phải nói là tuyệt đỉnh thiên tài. Cậu còn tu luyện nhiều đấu kỹ cường đại, có thể đánh lui cả cường giả cùng cấp hơn tinh. Cả A Ngân và Phượng Viêm cũng có chút chuyển biến, thực lực của họ mạnh hơn đôi chút. 2 người cũng đã quen sống cùng nhau trong tâm hải của Lãnh Mạc, nhưng thỉnh thoảng lại quay ra đánh nhau khiến cậu vô cùng đau đầu.

Những đứa con của A Ngân chỉ trong 2 năm đã rất lớn, tổng 8 con tiểu Ngân Lang lúc trước giờ đã trở nên to lớn, thực lực đạt đến Đấu Linh, hiện giờ đang là thủ hộ của làng người lùn, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm phạm.

Trên đỉnh núi lửa, nơi ở cũ của Phượng Viêm, Lãnh Mạc đang ngồi tu luyện. Vốn dĩ nơi đó rất thích hợp cho người tu luyện hỏa đấu khí, giúp tăng thực lực lên rất nhiều. Nhưng trong đấu khí của cậu tồn tại đến 3 cái thuộc tính gồm: hỏa, lôi và hắc. Những loại thuộc tính này thì hỏa và lôi đã được cậu tu luyện qua, chỉ có hắc là chưa.

Xuy xuy

Những đạo đấu khí tỏa ra từ Lãnh Mạc, đây không phải là tu luyện thường, mà cậu đã thăng cấp.

‘Ngũ tinh Đấu Hoàng…..’

‘Tốt, tốt, hôm nay là đủ rồi, 2 ngày nữa chúng ta sẽ đi. Giờ hãy về nhà chuẩn bị hành trang đi a’

‘Vâng, theo lời sư phụ’

Lãnh Mạc đứng lên, vương vai 1 cái rồi đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có bản thân cậu thay đổi, cao hơn, mạnh hơn, tính cách có nửa phần lạnh lùng. Nguyệt My công nhận, cậu đã trưởng thành, không cần sự che chở bởi bất cứ ai. Lãnh Mạc trở nên thế này cũng là do nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng như đôi tay đã vấy máu của cậu.

‘Lão đại! Tôi đói rồi, mau về ăn cơm’

‘Con nha đầu này, từ tốn 1 chút không được à?’

Giọng nói của A Ngân và Phượng Viêm vang lên trong đầu của cậu, họ ở trong tâm hải nên có thể nói chuyện thông qua suy nghĩ.

Lãnh Mạc cũng phát hiện ra mình còn 1 tài lẻ khác nữa là nấu ăn. Cậu nấu ăn rất ngon, bất cứ ai ăn món ăn của cậu thì không bao giờ nói 1 tiếng “không ngon”. Chuyện bếp núc trong nhà cũng 1 mình cậu làm, thỉnh thoảng Đông Nghi, Đông Thanh và Gia Phong cũng đến nhà cậu ăn 1 bữa.

‘Tôi biết rồi, đi thôi nào’

Lãnh Mạc vận đấu khí dực rồi bay đi, đấu khí dực của cậu đã thay đổi, từ cấp 2 tăng đến cấp 7. Nhưng đấu khí dực cấp 7 này chỉ có Đấu Thánh mới có thể tăng được, nhưng cậu chỉ ở Đấu Hoàng, có thể làm được điều này thì cả Nguyệt My, Phượng Viêm và A Ngân đều không biết.

Về đến ngôi nhà của mình, sau 2 năm chẳng thay đổi gì khác. Gia Phong đã từng muốn xây lại cho cậu căn nhà mới như cậu cự tuyệt vì cậu cũng sẽ rời đi nên không muốn tốn kém.

Lãnh Mạc vừa mở cửa, thì thấy 1 dáng nữ nhân thon thả, yểu điệu có thể làm người khác điêu đứng, đang ngồi đọc sách trên bàn của cậu, trên người có 1 mùi hương nồng nhẹ, bay thẳng vào mũi của cậu.

‘Đông Nghi tỷ, thật hiếm khi tỷ vào nhà đệ a’

‘Mạc đệ, đệ về rồi. Ta đợi đệ hơi lâu rồi đấy’

‘Tỷ thứ lỗi, đệ có 1 chút việc’

‘Lại thăng cấp chứ gì’

Không ngờ chỉ trong 2 năm, Đông Nghi trước đây là 1 người có chút kiêu ngạo, hơi đanh đá, giờ lại là 1 thiếu nữ diệu dàng thùy mị đến nổi hút hồn người khác. Lãnh Mạc cười khổ 1 tiếng khi bị cô nhìn ra sự thật, thực lực của cô bây giờ là Đấu Linh nên cảm nhận được đấu khí của cậu có chuyển biến là chuyện đương nhiên.

‘Tỷ có chuyện gì cần nói sao?’

‘Ừm, đúng vậy’

‘Vậy tỷ cứ nói, nếu nhờ đệ làm gì đệ sẽ cố’

Nói đến đây thì Đông Nghi hơi ấp úng,, gương mặt hiện lên vẻ buồn rầu, Lãnh Mạc không hiểu chuyện gì mà khiến cô ấy buồn như thế, nếu là có kẻ dọa nạt cô thì chắc chắn cậu sẽ lập tức dạy dỗ tên đó 1 trận.

‘2 ngày sau là ngày đệ đi, nên ta muốn nói, đệ không đi được không?’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN