Trảm Nam Sắc - Quyển 1 - Chương 2: Cô cũng biết ngại?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Trảm Nam Sắc


Quyển 1 - Chương 2: Cô cũng biết ngại?



Dịch: Qiu Xian

***

Sau lưng Cố Tân Tân cứng đờ, hơi thở của người đàn ông phả trên đầu cô.

Truyện này của cô trong một đêm trở nên nổi tiếng, bị dán lên Hồng Văn Quán, không cần biên tập xét duyệt.

*Hồng Văn Quán: tác giả nói đây là một loại tiểu thuyết hoặc truyện tranh, giống như tiểu thuyết thì phân thành ngôn tình, huyền huyễn, viễn tưởng, bla bla…

Trong lòng Cố Tân Tân thầm kêu xong rồi xong rồi, bước chân vô thức lùi về sau, cả người lùi vào 1 bộ ngực rắn chắc, một cái ôm có lực, cô đã quên là Cận Ngụ Đình vẫn còn phía sau mình.

Cô thẳng lưng không động đậy, vậy mà anh ta còn không chịu đi, hơi thở như lưỡi rắn đến bên tai Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân rủ tầm mắt xuống, ánh mắt rơi xuống trên đôi bàn tay đang chống trên mặt bàn của anh, khớp xương rõ ràng, vừa mảnh vừa dài, tay áo màu trắng vừa vặn ôm lấy cổ tay anh.

\”Tôi đã vẽ xong những gì mà anh yêu cầu rồi.\”

Bên tai nóng lên, đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, cổ Cố Tân Tân rụt lại, toàn thân nóng bừng lên.

\”Vẽ xong, thì coi như xong rồi sao?\”

Cô nuốt xuống cổ họng, giọng trầm thấp gợi cảm vô cùng, Cố Tân Tân vội đi về phía trước, bụng dưới cảm thấy không thoải mái, cô thế nào cũng không ngờ được lá gan người đàn ông này lại lớn như vậy, lại động tay động chân với cô!

Bản gốc là Tiếng loa Sub: loại loa tạo tiếng bass, ý tác giả muốn ví giọng nam chính giống tiếng loa này.

\”Anh tự trọng đi!\”

\”Ngủ cũng ngủ rồi, ngại cái gì?\”

Một tay Cố Tân Tân xiết chặt, \”Anh đừng có nói bậy.\”

\”Nhiều tư thế như vậy, lại do một tay cô vẽ ra.\”

Cô thở dốc, biết Cận Ngụ Đình có thể mang người đến cửa nhà cô, nhất định là người không dễ chọc. \”Vậy anh còn muốn thế nào?\”

Mở trang chủ ra, ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên con chuột, nhấn vào khu vực để lại bình luận.

Cố Tân Tân liếc một cái, khu bình luận bùng nổ rồi!

\”Cái gì cũng có thể xảy ra nha! Chúa ơi, thật mạnh bạo!\”

*Bản gốc là 活久见: sống lâu rồi thì chuyện gì cũng có thể thấy được, thể hiện sự bất ngờ với sự việc đã xảy ra.

\”Tác giả điên rồi! A a a a! Làm sao đây, kích động quá, tôi muốn chụp màn hình lại!\”

\”Cố mỹ nhân không phải là bị người ta đưa lên giường rồi chứ? Ôi ôi, rất nhiều tư thế tôi chưa thử qua đâu……\”

Mũi Cố Tân Tân nóng lên, suýt nữa phụt máu mũi.

Fan cuồng của cô bình luận thẳng một câu \”Nam chính thật lớn!\”

Phía dưới là một dãy dài các câu trả lời, \”Kích thước kinh người, thành thạo điêu luyện, thoải mái lật Tân Tân.\”

Hừ!

Cố Tân Tân khóc không ra nước mắt, về sau cô còn mặt mũi nào ở cái giới truyện tranh này?

Bên tai truyền đến giọng mỉa mai lạnh lùng, Cận Ngụ Đình buông tay ra, \”Đừng để tôi phát hiện sau lưng cô giở trò gì, nếu không……\”

Âm cuối bị kéo ra rất dài, Có Tân Tân vội vàng gật đầu.

Cận Ngụ Đình không ở lại lâu, anh nâng chân thon dài lên đi ra ngoài, tới khi tiếng đóng cửa truyền đến tai cô, lúc này Cố Tân Tân mới cảm thấy lại truyền đến một bầu không khí ngưng trệ.

Còn chưa bớt căng thẳng, tiếng QQ vang lên, chủ biên đã gửi liền 10 tin nhắn.

Cố Tân Tân vội kéo ghế ra ngồi xuống.

\”Cố mỹ nhân, lá gan của em lớn thật, kiểu tình tiết này mà cũng dám vẽ, trên mạng càn quét mọi loại tranh ảnh đồi trụy đó.\”

Cố Tân Tân cũng sợ chứ, nhưng cô cũng không thể nói sự thật được, ngón tay cô rất nhanh đặt trên bàn phím gõ, \”Em không cẩn thận đã đem những bản thảo được lưu trước kia đăng lên……\”

\”Chị lập tức liên hệ với biên tập, tạm thời khóa lại tình tiết hôm nay của em, em tranh thủ thời gian vẽ lại đi……\”

Cố Tân Tân do dự tiếp, tên biến thái đó nếu phát hiện cô sửa lại nội dung, có thể bỏ qua cho cô sao?

Trong đầu cô có một ý tưởng, lập tức gõ ra, \”Trước tiên khóa hết toàn bộ đi, em đổi tên nam chính, còn tình tiết hôm nay, để em nghĩ xem làm thế nào để vòng trở lại.\”

\”Đổi tên nam chính? Tại sao?\”

\”Lát nữa giải thích với chị sau.\”

Chủ biên gửi cái biểu tượng OK, không quá mười phút, \”Trảm nam sắc\” bị khóa toàn bộ truyện.

Cô chỉ cần sửa lại tên nam chính, thì Cận Ngụ Đình không đến mức tìm cô gây sự nữa chứ?

Cố Tân Tân mở bảng vẽ, tên còn chưa kịp đổi, thì thấy trang chủ có tin mới hiện lên.

Cô nhấn mở ra xem, \”Trảm nam sắc\” lại bị mở ra rồi.

Cố Tân Tân lập tức đi tìm biên tập, biên tập mặt cũng ngốc luôn, \”Tổ thẩm văn nói là ý của tổng thanh tra, ghê thật, Cố mỹ nhân em có phúc thật nha, ngày mai đợi lượt theo dõi tăng vụt đi.\”

*Bản gốc là 订阅 giống như nút subscribe trên Youtube

\”Ý gì vậy? Loại nội dung này cũng có thể qua?\”

\”Lão đại đã nói rồi, bật đèn xanh cho em.\”

Cố Tân Tân xem xét lại, lập tức phát hiện có gì đó không bình thường, vốn là trước khi đăng truyện còn có thể sửa chữa chương tiết, nhưng giờ chức năng này lại bị khóa.

Trong lòng cô hồi hộp, một bức ảnh chụp màn hình gửi đi, \”Tôi muốn sửa lại tên nam chính……\”

\”Không được đổi, từ giờ trở đi, cô chỉ có thể đăng lên, không thể sửa đổi.\”

Cố Tân Tân vừa nghe xong, tưởng chừng sắp điên mất, \”Tại sao?\”

\”Tôi vừa hỏi thăm, lão đại nói là lý do hệ thống, còn về việc khi nào có thể thay đổi, không nói chính xác……\”

Đương nhiên là Cố Tân Tân không hề biết bên trong có người đang ngấm ngầm giở trò.

Suốt cả ngày, cô đều trải qua trong thấp thỏm lo âu, khu bình luận bị bao phủ bởi hàng ngàn phần bình luận, có người nói tình tiết bất ngờ quá, nối liền nhau không hay lắm, chuẩn bị bỏ truyện.

Cô tự mình đào hố, có quỳ cũng phải nhảy xuống.

Cố Tân Tân gần như cả đêm không ngủ, mới vẽ xong nội dung đổi mới, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là coi như một cơn mơ đi, cô chỉ lo lại chọc đến Cận Ngụ Đình, cho nên giấc mộng xuân này chỉ có thể đổ lên đầu nữ chính.

Hôm sau, cô thật không dễ gì từ trong chăn bò dậy, liền xem bình luận, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, bọn họ còn có thể chấp nhận loại tình tiết như thế này.

Giữa trưa thì cô ở nhà một mình, Cố Tân Tân đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, định đi xuống mua đồ ăn.

Cất chìa khóa và điện thoại rồi ra ngoài, đối diện tiểu khu có nhà bán miến bò khá ngon, Cố Tân Tân đứng ở giao lộ đợi đèn đỏ để băng qua đường.

Bỗng nhiên bên cạnh có một giọng nam lên tiếng, \”Cố tiểu thư, Cửu gia có lời mời.\”

Cái quái gì vậy? Cố Tân Tân nghiêng đầu qua đưa mắt nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh, \”Cửu gia? Tôi không có quen.\”

\”Cô có thể gặp mặt Cửu gia, là phúc kiếp trước mà cô đã thắp nhang cầu nguyện, tu luyện được.\”

Cố Tân Tân cảm thấy chắc chắn đầu óc người này có vấn đề, cô không kiên nhẫn lạnh mặt xuống. \”Không gặp.\”

\”Vậy được, để tôi thay đổi danh xưng, là Cận tiên sinh, cô gặp hay là không gặp?\”

Đèn tín hiệu nhấp nháy màu xanh, Cố Tân Tân nghe thấy chữ Cận này, ba chân bốn cẳng chạy đi ngay, người đàn ông sửng sốt không kịp phản ứng lại. Cô thở hổn hển chạy đến đường quốc lộ đối diện, cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen sang trọng đánh tay lái ở chỗ rẽ, thì dừng phía sau cách cô không xa.

Ở ghế sau, Cận Ngụ Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, hai ngón tay thon dài đặt giữa trán day nhẹ.

Tài xế dè dặt hỏi, \”Cửu gia?\”

\”Nói nhiều làm gì, trực tiếp xách cô ta qua đây!\”

\”Vâng.\”

Tài xế đẩy cửa xe ra, đi mấy bước tới sau lưng Cố Tân Tân, cô còn tính chạy, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo qua mấy bước.

\”Thả tôi ra, tôi kêu lên đó, cứu tôi với — —\”

Lái xe mở cửa ra, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi bên trong, đúng là loại xe xa xỉ, một đôi chân thon dài nâng nhẹ lên, phong thái thảnh thơi. Chỉ là anh ta không nói câu nào, nhìn chung toàn bộ đều lộ ra vẻ lạnh lùng không dễ gần, Cận Ngụ Đình mặt hơi nghiêng sang, trong mắt dường như có mây đen bao phủ, giọng nói càng giống như ngâm dưới một lớp băng. \”Chạy cái gì?\”

\”Đây là đường quốc lộ, anh đừng làm bậy.\”

\”Nếu tôi muốn làm bậy, trên quảng trường này không người nào dám cản tôi.\” Mắt anh lộ vẻ mỉa mai, không giấu được sự sắc sảo.

\”Tôi đã vẽ theo ý anh rồi mà.\”

\”Xem ra cô vẫn còn không rõ hậu quả của việc trêu chọc tôi là gì.\”

Cố Tân Tân thấy bên cạnh có người đi qua, tim cô đập thình thịch mãi, giống như là muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà cất giọng.

\”Cứu tôi……\”

Giọng nói chói tai vừa rồi biến mất, đôi mắt đẹp của Cận Ngụ Đình híp nhẹ, lông mày cũng nhíu lại, \”Không biết điều, che miệng cô ta lại, nhét lên trên xe!\”

Anh làm việc luôn quyết đoán, việc gì cũng chỉ nhìn kết quả, nói nhiều như vậy với cô làm cái gì? Trực tiếp trói lại là đơn giản nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN