Trảm Nam Sắc - Quyển 2 - Chương 52: Muốn thịt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Trảm Nam Sắc


Quyển 2 - Chương 52: Muốn thịt



Dịch: CP88

**

Cố Tân Tân về đến nhà, trong không khí ngập tràn mùi thơm ngào ngạt, giống như chỉ cần hít một hơi thôi đã đủ no. Cô đổi dép đi vào trong, thấy người giúp việc từ trong nhà bếp đi ra.

\”Tu phu nhân.\”

\”Hôm nay có món gì vậy?\” Cố Tân Tân vừa nói vừa đi vào trong.

Người giúp việc chỉ chỉ vào nhà bếp, đúng lúc này Thương Lục từ trong đó đi ra. Cố Tân Tân đi về phía cô ấy, ngó nghiêng vào trong.

\”Làm chút bánh ngọt.\”

Cố Tân Tân quay lại, đặt mấy thứ đồ trong tay lên bàn ăn, \”Mua cho chị mấy bộ đồ.\”

\”Cám ơn.\”

\”Là tiền của Cận Ngụ Đình nên chị không cần phải khách sáo.\”

Thương Lục cười cười không nói gì nữa.

Mấy ngày nay Thương Lục đều không dám bước một bước ra ngoài sân, dù sao người ra người vào, khắp nơi đều có thể là tai mắt của Cận Hàn Thanh.

Cố Tân Tân và Thương Lục ngồi ngoài ban công, tấm lụa mỏng được kéo lên, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài. Trên bàn đặt hai đĩa bánh ngọt, còn có trà mới pha. Khuôn mặt Thương Lục điềm tĩnh, trải qua từng đó tổn thương nhưng đôi mắt cô ấy vẫn trong vắt, trên mặt cũng không nhìn ra một chút oán hận hay không cam lòng nào cả.

Cố Tân Tân tự thấy bản thân không làm được như vậy, oán khí tích tụ trong lòng cô trước giờ vẫn không thể nào tiêu tan, cho đến tận bây giờ mỗi khi nhìn thấy Thương Kỳ đều hận không thể đánh cho cô ta một trận, với Cận Hàn Thanh cũng như vậy.

\”Thương Lục, sợ là Cận Hàn Thanh tìm chị muốn phát điên luôn rồi.\”

\”Anh ta không cần phải tìm tôi.\” Thương Lục nói xong, nhấc chén trà lên, \”Anh ta nên vui mừng vì thoát khỏi một người điên mới phải, từ nay về sau không còn bị ai quản nữa. Anh ta chỉ cần công bố với bên ngoài là do chị đã điên nhiều năm, bây giờ đã mất tích, như vậy liền có thể vừa sắm vai một người chồng thâm tình, lại vừa có thể tiêu dao mà mang phụ nữ về nhà. Quá tốt rồi còn gì.\”

Cố Tân Tân nghe ra được câu cuối cùng của cô ấy có bao nhiêu cay đắng.

\”Nếu anh ta không mang mấy người phụ nữ kia về tòa nhà Đông thì đến em cũng thật sự tin anh ta yêu chị tha thiết. Tất cả mọi việc liên quan đến chị anh ta đều không thể giữ bình tĩnh, thậm chí còn có thể vì chị mà trở mặt với người xung quanh.\”

Thương Lục coi như gió thoảng ngoài tai, \”Nên mọi người đều nghĩ là anh ta yêu tôi, đây mới chính là mục đích của anh ta.\”

Cố Tân Tân á khẩu không trả lời được, cẩn thận nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy.

\”Tân Tân, xin lỗi.\”

Cố Tân Tân nhấc mi mắt nhìn cô ấy, \”Sao tự nhiên lại nói vậy?\”

\”Những chuyện Cận Hàn Thanh từng làm với cô, tôi cũng đã biết được chút ít.\”

\”Đó cũng là anh ta có lỗi với em, không phải chị.\”

Ngón tay Thương Lục đảo quanh miệng chén, \”Tôi đã nói với Ngụ Đình rồi, chuyện của Tần tiểu thư không liên quan gì đến anh ấy. Sau khi biết chuyện thấy anh ấy có vẻ rất nhẹ nhõm, cô có biết điều này có ý nghĩa gì không?\”

Cố Tân Tân trầm mặc một chút, lắc đầu.

\”Tôi với anh ấy vốn không có gì cả, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc đều rõ ràng, chỉ là vì khi đó tôi không tỉnh táo nên không thể làm rõ chuyện này. Cô và anh ấy…… cũng thật đáng tiếc.\”

\”Thứ đáng tiếc trên đời này cùng lắm cũng chỉ là bỏ lỡ nhau mà thôi, với cả giữa chúng em cũng không thể tính là bỏ lỡ nhau.\”

Thương Lục thông minh thế nào chứ, tự biết đến đâu thì cần dừng lại, \”Tôi hiểu rồi, nếu không phải bị ép đến đường giới hạn thì cô cũng sẽ không đột ngột kết hôn với người lạ như thế.\”

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, Thương Lục cũng biết mình không có tư cách giúp Cố Tân Tân đưa ra quyết định. Bây giờ chính cô ấy còn khó tự lo cho thân mình, tình hình của bản thân rối loạn thành một mớ bòng bong, cô ấy cũng chưa chắc đã tỉnh táo hơn Cố Tân Tân.

Lại nói, hiện tại Cố Tân Tân đã là Tu phu nhân, đây là một thân phận danh chính ngôn thuận được người người công nhận.

Cận gia.

Đến giờ ăn cơm nhưng không một ai dám đi lên lầu gọi, Tần Chi Song đi lên cầu thang, lúc đi qua bậc thang Thương Lục té ngã không nhịn được dừng lại.

Tiểu Vu nơm nớp lo sợ đi sát phía sau bà, Tần Chi Song quay đầu lại nhìn cô ấy, thấy hai mắt tiểu Vu sưng đỏ, bộ dạng cũng tiều tụy không thể tả. \”Đã đến nước này rồi có khóc cũng vô dụng, nếu là tự Thương Lục bỏ đi thì cô có phòng cũng không phòng nổi. Không cần quá tự trách mình.\”

Tiểu Vu nhìn Tần Chi Song, cảm thấy được an ủi không ít. \”Cám ơn phu nhân.\”

Tần Chi Song đi đến trước cánh cửa mở rộng của phòng ngủ chính sau đó quay đầu lại nhìn tiểu Vu. \”Mấy ngày nay cô cố gắng tránh phải xuất hiện trước mặt Hàn Thanh, nếu thật sự không được thì qua tòa nhà chính. Hàn Thanh bây giờ lúc nào cũng nóng lòng như lửa đốt, khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh méo lây sang cô.\”

Tiểu Vu nhìn bà bằng ánh mắt cảm kích, không đi theo vào nữa.

Tần Chi Song vào trong, Cận Hàn Thanh ngồi ở mép giường, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, vừa thấy là Tần Chi Song liền rũ mi mắt trở lại.

\”Có tin tức của Thương Lục chưa?\”

Anh ta khẽ lắc đầu.

Tần Chi Song tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Cận Hàn Thanh. \”Trước khoan hãy tìm, lúc này Thương Lục chắc hẳn là không muốn gặp con. Con bé đã có cách để trốn đi thì chắc chắn cũng sẽ có cách để tránh khỏi con thật xa.\”

\”Mẹ,\” Giọng nói của Cận Hàn Thanh cực kỳ nặng nề. \”Con nhất định phải tìm được cô ấy, giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu mới được.\”

\”Giải thích cái gì?\” Nói đến đây, rốt cuộc Tần Chi Song không khống chế được lửa giận trong lòng nữa, \”Dù con có giải thích với con bé thì thế nào, con cảm thấy con bé sẽ tin tưởng sao? Những người phụ nữ kia là chính con mang về, cũng là tự con giả vờ thân mật ngay trước mặt con bé, con bé sẽ tin con chưa từng làm gì sao?\”

\”Dù cô ấy có không tin thì con cũng phải nói.\”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý của Cận Hàn Thanh đứng bên ngoài, nghe được giọng khàn khàn của Cận Hàn Thanh, \”Vào đi.\”

Người đàn ông nhanh chóng đi vào, nhưng vẻ mặt cũng không hề dễ nhìn, có thể thấy được là vẫn chưa có tin tức của Thương Lục.

\”Cận tiên sinh.\”

\”Thế nào rồi?\”

\”Camera của mấy con đường lớn xung quanh đều đã kiểm tra, nhưng đều không thấy bóng dáng Cận phu nhân.\”

\”Lẽ nào cô ấy còn có thể bay?\” Cận Hàn Thanh đứng dậy. \”Nói tài xế cho xe ra.\”

\”Cận tiên sinh ngài đừng gấp, tôi điều tra được một chuyện này khá kỳ quái. Ngày hôm đó Cố Tân Tân cũng đến phòng xem nhạc kịch, nhưng lại giữa chừng rời khỏi. Xe của cô ta xuất hiện trên camera giám sát của một đại lộ gần đó, chỉ là không thấy rõ người ở bên trong. Nhưng thời gian cô ta rời khỏi cũng khá trùng khớp với khoảng thời gian Cận phu nhân mất tích, huống hồ khi đó màn nhạc kịch còn chưa kết thúc. Tôi đã cho người điều tra lịch trình ngày hôm đó của cô ta, đoán chừng khi đó cô ta đến tìm người bàn chuyện làm ăn, nhưng trong chuyện này đúng là có chút chuyện không thể nào giải thích được……\”

\”Không thể giải thích được thì chính là cô ta.\” Đáy mắt thâm thúy của Cận Hàn Thanh xuất hiện vài tia sáng, \”Tôi sẽ lập tức đi tìm cô ta, nhất định là cô ta đã giấu Thương Lục đi!\”

\”Khoan đã.\” Tần Chi Song thấy vậy thì vội vàng kéo cánh tay Cận Hàn Thanh lại. \”Con đi đâu?\”

\”Con đến nhà Cố Tân Tân một chuyến.\”

\”Con có bằng chứng gì chứng minh là Tân Tân giấu Thương Lục đi? Chỉ vì xe của con bé xuất hiện trên camera giám sát sao?\”

Nhưng dĩ nhiên là Cận Hàn Thanh không nghe lọt mấy lời này. \”Nói không chừng Thương Lục đang gặp nguy hiểm. Cô ta nhất định là còn nhớ những chuyện lúc trước con làm với mình, chỉ sợ sẽ không hạ thủ lưu tình với Thương Lục.\”

\”Rõ ràng con đã biết chuyện Thương Lục sảy thai không liên quan đến Tân Tân, vậy con có bao giờ nghĩ lại những chuyện mình làm với con bé không? Con còn thiếu con bé một lời xin lỗi đấy.\”

\”Nếu như Thương Lục vẫn còn bình yên vô sự, đừng nói là xin lỗi, dù Cố Tân Tân có đánh có mắng thì con cũng sẽ không chớp mắt để cho cô ta làm thỏa thích.\”

Tần Chi Song tức giận duỗi ngón tay trỏ chỉ anh ta, \”Con đó!\”

Xe của Cận Ngụ Đình lái xe trên đường, Khổng Thành có việc phải ra ngoài nên tài xế tiện đường đưa anh ta một đoạn.

Người đàn ông thu tầm mắt bay bổng ngoài cửa sổ về, Khổng Thành thắt dây an toàn. \”Cửu gia, phía Thương nhị tiểu thư xem chừng rất sốt ruột, nhìn thái độ của Thương gia thì đoán là đang sốt ruột muốn lập tức quyết định chuyện kết hôn.\”

\”Bây giờ đến cả Thương Lục cũng chạy mất, cô ta biết chúng ta sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng lại không có một ai để cầu cứu. Nếu đến cọng rơm cuối cùng cũng không nắm lấy thì coi như xong thật rồi.\”

\”Tôi thấy phía Cận tiên sinh cũng rất giỏi giữ bình tĩnh.\”

Theo tính tình của Cận Hàn Thanh, Thương Kỳ đáng ra đã phải chết trăm lần trong tay anh ta, thế nhưng đến tận bây giờ cô ta vẫn còn bình yên vô sự, Khổng Thành cho là vì khoảng thời gian này mọi tâm tư của Cận Hàn Thanh đều đặt vào chuyện Thương Lục mất tích nên mới không rảnh bận tâm đến Thương Kỳ.

\”Anh ấy không phải là giữ được bình tĩnh, ngược lại sợ rằng càng ủ lâu thì âm mưu sẽ càng lớn.\” Cận Ngụ Đình suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng, \”Đi, chúng ta đi đốt thêm bó lửa.\”

Cận Ngụ Đình cho tài xế chạy đến Tào gia, đến trước cổng liền thấy được xe của Thương Kỳ.

Công tử Tào gia đích thân ra cổng nghênh đón, Thương Kỳ dè dặt đi phía sau anh ta, vừa thấy người bên ngoài là Cận Ngụ Đình thì tay chân luống cuống.

\”Cửu gia, ngọn gió nào mang ngài tới đây thế này?\”

\”Khách khí vậy làm gì.\” Đều là người cùng một giới, vị công tử này có quen biết với Cận Hàn Thanh, lại còn là bạn tốt, dĩ nhiên thi thoảng cũng có nói chuyện với Cận Ngụ Đình.

Cận Ngụ Đình đi thẳng vào trong, Thương Kỳ miễn cưỡng cười cười. \”Cửu ca.\”

Người đàn ông không đáp, cũng chẳng thấy cần phải cho cô ta mặt mũi. Tào Diệc Thanh vỗ vỗ vai cô ta, ra hiệu cùng nhau đi vào trong.

Ba mẹ của Tào Diệc Thanh đều không có nhà, anh ta dặn dò người giúp việc mang trà ra rồi mới lên tiếng. \”Đúng rồi, nghe nói là Cận phu nhân mất tích?\”

\”Ừ, anh hai đã phái người đi xung quanh tìm kiếm, anh ấy cũng sắp phát điên rồi.\”

\”Trời vừa sáng Kỳ Kỳ đã đến đây, cũng là vì lo lắng không thôi. Tôi cũng đã phái người ra ngoài tìm rồi.\”

\”Sợ là rất khó mà tìm được, cô ấy là chủ động bỏ trốn.\”

Lời này hai người đứng đối diện đều nghe không hiểu, Thương Kỳ đột ngột lên tiếng. \”Anh nói chị là chủ động trốn đi?\”

\”Bị người thân nhất hại đến đứa nhỏ cũng không còn, cô cảm thấy cô ấy còn có thể nhẫn nhục chịu đựng đối mặt với nó? Có mấy người chính là thấy cô ấy không có khả năng đánh trả nên mới trắng trợn không kiêng dè bắt nạt, cô thấy tôi nói có đúng không?\”

Sắc mặt Thương Kỳ hết xanh lại trắng, chuyện như vậy dĩ nhiên không thể để cho Cận Ngụ Đình nói toạc ra, \”Cửu ca, những nơi chị em thường đến đã tìm hay chưa? Em…… bây giờ em sẽ đi tìm thử.\”

\”Nói không chắc là bây giờ cô ấy đã đến khu trượt tuyết rồi. Cô ấy thích tuyết nhất, có phải là bây giờ đã đi lạc trong rừng rồi hay không?\”

Rất nhiều chuyện anh đã đoán ra, Tào Diệc Thanh cũng không ngốc, khoanh hai tay trước ngực nhìn người đàn ông đối diện. \”Cửu gia, thế nào mà tôi cứ cảm thấy trong lời nói của anh mang theo hàm ý thâm sâu vậy nhỉ?\”

\”Thế sao? Nếu anh có thể nghe ra thì tốt.\”

Hai tay Thương Kỳ chống trên đầu gối, cô ta biết Cận Ngụ Đình và Cận Hàn Thanh sẽ không dễ dàng buông tha cho mình nên mới sốt sắng muốn người nhà đứng ra. Dù sao gia cảnh của Tào gia cũng không tệ, mà cô ta dù gì cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa rồi mới nói tiếp.

\”Kỳ Kỳ là em gái ruột của Cận phu nhân, chuyện của Cận gia chính là chuyện của tôi, anh yên tâm.\”

\”Thương Kỳ cũng không coi Thương Lục là chị gái, tôi còn có thể hi vọng gì vào anh chứ?\”

Tào Diệc Thanh nghe vậy thì tầm mắt không khỏi chuyển sang Thương Kỳ đứng bên cạnh, cô ta căng thẳng đến mức lắc đầu liên tục. \”Cửu ca, em biết anh rất nóng lòng, nhưng có một số việc……\”

\”Thật không ngờ bây giờ cô lại vội vàng tìm người kết hôn như vậy. Đáng lẽ tôi phải ghi âm lại những lời nói muốn kết hôn với tôi lúc trước của cô mới phải.\”

Thương Kỳ biến sắc, \”Cửu ca, em chưa bao giờ nói như vậy.\”

\”Chưa bao giờ nói như vậy?\” Trong ánh mắt của Cận Ngụ Đình đều là chế giễu, \”Suýt chút nữa cô đã bò lên giường tôi, vậy mà bây giờ lại có thể quên sạch. Nếu không vì tôi và công tử nhà họ Tào có chút giao tình thì tôi cũng đã chẳng phải đến đây bỏ tâm tư nhắc nhở. Thương Kỳ, cô muốn tìm thì tìm người không liên quan đến Cận gia, như bây giờ cô tìm đến Tào gia, tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn được.\”

Khuôn mặt Tào Diệc Thanh cực kỳ khó nhìn, sắc mặt cũng xanh mét, Thương Kỳ không ngừng lắc đầu. \”Em không có, Cửu ca, sao anh có thể nói như vậy?\”

\”Được rồi, ở trước mặt tôi không cần phải giả bộ. Lúc trước là do tôi và anh hai quá bao che cho cô, bây giờ thật sự cũng không muốn nghĩ đến những việc cô đã làm không thể lộ ra ngoài……\”

Thương Kỳ gấp gáp đến mức túm lấy cánh tay Tào Diệc Thanh, Cận Ngụ Đình không nói tiếp nữa. Như vậy đã đủ tàn độc rồi, nếu còn thêm một chút nữa thì e là mối hôn sự này sẽ triệt để bị hủy trong tay anh mất.

Cận Ngụ Đình rời đi, Tào Diệc Thanh không nói một lời ngồi xuống, Thương Kỳ vẫn còn giải thích với anh ta. \”Có lẽ chị em đang mất tích nên Cửu ca mới lo lắng đến hồ đồ như vậy. Đúng rồi, anh ấy thích chị gái của em, lúc trước kết hôn cũng chỉ là để che mắt người khác thôi. Anh phải tin em, em và anh ấy không có gì hết.\”

Khóe miệng người đàn ông không khỏi vẽ ra một đường cong, chỉ là Thương Kỳ còn đang sốt ruột muốn giải thích nên không chú ý thấy.

Buổi tối, Cận Ngụ Đình quay về phòng ngủ, vừa tắm xong đi ra thì nhận được điện thoại của Khổng Thành.

\”Cửu gia, đêm nay xem ra là Thương nhị tiểu thư sẽ ở lại Tào gia. Cũng không biết cô ta đã nói gì mà công tử Tào gia lại không đuổi cô ta đi.\”

Cận Ngụ Đình cười đáp lại lấy lệ sau đó kết thúc trò chuyện.

Anh nhìn chiếc giường lớn trống trải, anh chính là đã góp một chút sức lực giúp Tào công tử đó, nhưng còn anh đến bao giờ mới có thịt ăn đây?

***

Bát Bát: Mới đổi giao diện wordpress, mọi người thấy cái này có dễ nhìn hơn trước không? ^^!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN