Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau? - Chương 2: Tết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau?


Chương 2: Tết


Tết. Tết là dịp để mọi người quây quần bên nhau đón giao thừa, người lớn lì xì trẻ em, bọn trẻ xúng xính quần áo mới. Tết, bạn có thể bỏ qua những phiền lo năm cũ, mong về một năm mới tốt đẹp hơn. Bạn sẽ có những ngày nghỉ thảnh thơi để chuẩn bị cho năm mới sắp tới.
Sai lầm :)))) Nếu bạn vẫn còn giữ cái suy nghĩ ấy về Tết thì quả thật là quá sai lầm :))))
Tết. Tết là dịp để bạn quật con mẹ nó cả nhà lên mà lau chùi kì cọ, quét chỗ này, sắp chỗ kia, rồi nhồi đẫy nhồi tễ bánh chưng, gà luộc, nem hay xôi. Đỉnh cao của kinh dị là khi bạn phải chen muốn nghẹt thở để có thể cho tiền vào hòm công đức của bất kỳ chùa chiền nào :)))) Ghê gớm nhất chính là những câu nói đầy thân thương dịu dàng của các người cha người mẹ thứ hai:
– Mình kiểm tra một tiết trước Tết không ra Tết quên hết mất nhỉ.
– Tết nghỉ dài, cô cho thêm tí bài tập để khỏi quên chữ nhé.
Hay:
– Ra Tết cô kiểm tra vở bài tập nha.
Khiếp đảm = =
Năm nay, tôi, một học sinh lớp mười một đã ngu còn lười, quyết định keme bài tập, chơi bời ngủ nghê phè phỡn đến tận 30 Tết, khi mẹ cũng không chịu được sự vô công rồi nghề của tôi, mới bắt đầu cắm đầu vào dọn phòng, tìm quần áo mặc ba ngày Tết và làm qua qua cho xong bài tập.
Qua qua ở đây là gì? Là chép giải Dương Minh gửi sang :)))) Có một sự thật là, không ai hay bất cứ sinh vật nào có thể cứu vãn trí thông minh của tôi nơi Vật Lý nên tôi chỉ có thể chép giải cho đủ vở mà thôi :)) Dù sao nó cũng không phải môn tôi thi.
Giới thiệu một chút, Dương Minh là bạn thân khác giới của tôi ở lớp, tôi sẽ nói về cậu ấy sau. Chị có cậu ấy mới đồng ý chụp bài cho tôi chép. Chứ bán học Ôn toàn bắt chép ở lớp thôi. Mà bài Tết nhiều lắm, chép ở lớp không kịp 🙁
Thôi, trở lại truyện.
Đáng sợ nhất đêm giao thừa là màn phóng sinh. Mọi năm là anh Nam Phong đọc lễ khấn, tôi đi hứng nước và Tuấn Phong phóng sinh. Tuy nhiên năm nay anh cả thân yêu của tôi không biết ăn ở thể nào lại phải trực vào đúng mùng một (anh tôi là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện thành phố) nên trọng trách đọc lễ khấn vô cùng vinh quang rơi lên đầu nam thứ – Tiểu Phong.
À quên không nói, tôi và Tiểu Phong là chị em sinh đôi khác trứng. Hai chúng tôi không giống nhau chút nào trừ ngày sinh. Vì nó muốn theo đuổi việc kinh doanh nên học ban A, khác lớp cùng trường với tôi.
Đáng ra người đọc phải là tôi nhưng bởi trình độ đọc hiểu kém cỏi, mẹ không tin tưởng nổi nên kêu tôi vừa hứng nước vừa phóng sinh còn Tiểu Phong đọc lễ khấn.
Hứng nước là chuyện muỗi, chỉ cần để cái xô ở đó và vặn nước chảy. Nhưng oimeoi phóng sinh TT Nếu mấy bé chim chịu ngoan ngoãn bay đi thì còn đỡ, lý gì cớ sao các em cứ vương vấn nơi lồng chim chật hẹp vạiiiiii =(( Chúng nó cứ phải từng đứa từng đứa bay ra một cơ, còn phải liều chết xông lên đập đầu vào cửa sổ muốn vào nhà nữa cơ 😭😭 Không những thế, lồng chim không chỉ có chim và thức ăn chim nữa đâu, còn có giun hay con gì đấy lúc nhúc ghê kinh khủng.
Mười con là mười lần bay ra, là mười lần tôi ré lên vì sợ chúng nó bay vào mặt. Chắc là không thể nghe nổi tiếng kêu như chọc tiết của tôi, Tiểu Phong vừa khấn xong liền gào lên:
– Chị biến ra em làm cho nào. Thả chim chứ có phải cắt chim đâu mà chị cứ rú ầm lên thế.
– Chị không biết đâu mau làm hộ chị đi TT^TT _ Tôi vội vàng tránh ra nhường Tiểu Phong lên rạch nốt hộp giấy để chim bay ra ngoài.
– Chị ra ngoài trông nhà đi em thả nốt cho.
– Dạ.
Vì đang thắp hương nên cửa chính nhà tôi mở, bắt buộc phải có người ngồi trông. Tôi vui vẻ tung tăng cầm điện thoại ra ngoài phòng khách ngồi nhắn tin chúc mừng năm mới bạn bè.
Kì thật mẹ tôi đã nhắc rất nhiều lần về việc tôi là con gái, không thể ngồi theo kiểu không phải dạng vừa đâu, mà là dạng rộng ra :)))) Nhưng mười sáu cái xuân xanh trôi qua, tôi vẫn không tài nào sửa được nên đành chịu, chỉ khi nào có khách tôi mới có thể khó có giây phút khép nép lại một chút. Nhưng bây giờ vườn không nhà trống, tôi thoải mái gác hai chân lên hai ghế khác nhau, nửa nằm nửa ngồi bấm điện thoại.
Về sau cứ đến năm mới, ông xã đều lôi dáng ngồi duyên không để đâu cho hết năm đó ra trêu tôi. Kì thật năm nào tôi cũng ngồi thế, chỉ có năm ấy, lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi ngồi như vậy và ấn tượng mãi không quên = =
Vì sao anh thấy tôi ngồi đầy \”e ấp\” như vậy á? Vì Trái Đất này bé thật sự :)) Không hiểu duyên kì ngộ gì khiến anh thế mà lại là họ hàng với hàng xóm của tôi :)) Năm nay tuổi bố mẹ anh hợp tuổi hàng xóm tôi nên cả nhà anh đến xông đất cho nhà họ.
Thật kinh khủng. Khi tôi đang ngồi dáng ngồi duyên nhất vịnh Bắc Bộ, anh cùng em trai đi lên sau bố mẹ. Em trai anh, người mới lớp tám hồn nhiên kêu to:
– Anh nhìn chị kia ngồi vô duyên chưa kìa!!
Có trời mới biết khi tôi ngước lên và nhìn thấy bạn học Ôn cùng em trai đang nhìn tôi chằm chằm từ ngoài cửa, tôi quê đến mức nào. Oimeoi ánh mắt Ôn học bá đúng như kiểu nhìn một cái gì đó kinh dị nhất trên đời này, như một đấng thần linh không nhiễm bụi trần lần đầu tiên nhìn thấy rác. Thật là kinh tởm, thật không thể tin được!!
– Thật sự lúc đó anh không muốn nói với Minh là anh quen cái chị gái vô duyên kia và đó còn có thể là chị dâu tương lai của nó một chút nào. _ Mỗi lần nhắc lại truyện này, anh đều đau khổ chia sẻ.
Tôi nghe thấy tiếng bố mẹ anh giục, tiếng anh và em trai vào nhà đóng cửa. Và đến tận khi Tiểu Phong phóng sinh xong mang cái hộp đựng chim ra ngoài, lăm le muốn lấy hộp khoai sấy trong lòng tôi, tôi mới hoàn hồn.
– Ê Tiểu Phong, hay mày mang chị ra cửa sổ thả luôn đi? Phóng sinh chị khỏi thế giới khắc nghiệt này.
– Khiếp chị nặng thế bay thế nào được mà đòi phóng sinh. _ Tiểu Phong khinh thường nhìn tôi rồi nguẩy đít đi vào phòng.
Bố mẹ tôi (không hiểu sao có thể) yên tâm để ba anh chị em tôi ở nhà, vui vẻ dắt tay nhau đi Canada du lịch xuyên Tết nên nhiệm vụ chờ hương tắt, hóa tiền vàng rồi bê đồ ăn vào phòng khá buồn là rơi lên đầu tôi. Sau khi hóa vàng xong xuôi, tôi đang định nhờ Tiểu Phong bê đồ vào hộ thì có giọng khác vang lên:
– Tớ bê hộ cậu nhé. _ Rồi một đôi tay màu lúa mạch nhanh chóng cướp lấy mâm cơm từ tay tôi _ Cậu bê ghế vào đi.
– Ờ ờ… _ Tôi xấu hổ không biết nói gì với Ôn Hứa Quân. Cậu ơi, đừng nói chuyện vừa rồi nha TT
– Nhanh lên bố mẹ tớ sắp gọi rồi. Để đâu đây?
– Bàn khách ấy. Phong bé ra mà bê ghế vào nàyyyy.
– Nói bao nhiêu lần là không được gọi em Phong bé mà! _ Tiểu Phong tức giận quát. Rồi như nhận ra trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người, nó ngạc nhiên nhìn bạn học Ôn _ Ơ từ từ ai đây?
– Bạn chị, em không cần biết. Mau bê ghế vào, nhanh. _ Tôi mạnh mẽ đá vào mông Tiểu Phong, thúc giục nó. Nói thật, tôi buồn ngủ lắm rồi. Bố mẹ, anh trai không ở nhà, chả ai lì xì đầu năm, bê đồ vào xong là tôi được đi ngủ rồi TT
– Anh ơiiiiii _ Tôi nghe tiếng em trai Ôn Hứa Quân gọi anh nên vội vàng muốn tiễn khách.
– Cảm ơn cậu đã mang mâm vào hộ tớ. Cậu về mau đi không bố mẹ chờ.
– Cậu… Năm mới vui vẻ. _ Ôn Hứa Quân hơi cười, đột nhiên làm ra một hành động khiến tôi ngu người – xoa đầu tôi _ Tớ về nhé.
Tôi không nhớ tôi đã đóng cửa vào phòng lên giường đi ngủ thế nào, tôi chỉ nhớ đến tận sáng hôm sau, chỗ anh chạm vào vẫn nóng bừng >^<
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN