[Hồ Ly Tinh Hệ Liệt Nhất Bộ) - Kim Hồ
Kim Hồ - Chương 5
Trong ngõ Yên Liễu có nhiều mỹ nhân, ngõ Yên Liễu chính là nơi đông đúc nhất trong trấn Xuân Phong, câu lan (nơi hát múa và diễn kịch đời Tống) tốt nhất, mỗi tối tại nơi này đều tập hợp rất nhiều đại quan hiển đạt. Mặc dù Xuân Phong trấn không lớn lắm, nhưng ngõ Yên Liễu quả thật vô cùng nổi tiếng, không ít người thậm chí còn đặc biệt không quản ngàn dặm đến nơi này chỉ để nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế hoa khôi.
Bây giờ đang là buổi sáng, câu lan bình thường cũng không buôn bán gì, bởi lẽ cả đêm phải đưa đi đón về các cô nương cùng tiểu quan có nhu cầu tẩm bổ. Thế nhưng lúc này đã có một người vội vội vàng vàng hướng Yên Liễu đi tới, người này nếu không phải là một tên nhà quê thì cũng chính là có sự tình quan trọng. Nam Cung Lợi không phải một kẻ quê mùa nào đó, ngược lại còn là tiểu bá vương giữa bầy son phấn (ý chỉ các cô gái bán hoa), chính là khách quen của chốn này, hắn quả thực có chút chuyện quan trọng cần tìm đến tú bà của Đào Liễu Lâu, Đại má má.
“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng!” Nam Cung Lợi không chút ôn nhu đập mạnh vào cửa.
“Ai da! Rõ ràng là ban ngày thế mà có kẻ quấy rầy lão nương mơ mộng đẹp! Không biết thanh lâu ban ngày không tiếp khách hay sao!” Một giọng nữ khàn khàn hùng hùng hổ hổ nói.
Nam Cung Lợi sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Là ta, Nam Cung công tử.”
Vừa nghe qua mặt liền biến sắc, chưa từng được nghe qua âm thanh biến đổi, nhưng thời khắc này quả thực là được đại khai nhãn giới, chỉ trong nháy mắt, nguyên bản thanh âm hùng hùng hổ hổ đổi thành uốn éo kiểu cách vang lên, “Ui, ra là Nam Cung công tử, thỉnh chờ một lát.”
Chỉ mất khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, cổng chính “Chi nha” một tiếng mở ra. Nam Cung Lợi bị dọa cho chết khiếp, một luồng không khí nồng nặc mùi son phấn, tỏa ra từ trên người lão nương vừa mới xuất hiện, chính là Đại má má, một bên tay của bả vừa quơ quơ chiếc khăn tay sực nức mùi hương vừa nói: “Ui, ngọn gió nào đem Nam Cung thiếu gia vị khách lâu ngày không gặp thổi tới đây?”
Nam Cung Lợi bịt mũi, cơ thể hơi ngửa ra sau, cố giảm bớt cái mùi nồng đậm mang đến cảm giác không khỏe khoắn này. Nói: “Lần này tới đây là có việc gấp cần nhờ tới Đại má má.” Sau đó lần vào trong ngực, lấy ra một đĩnh bạc Nguyên Bảo bỏ vào tay Đại má má.
Đại má má thấy tiền, hai mắt sáng lên, mặt mày hồng hào, vội vàng nhét ngay vào trong ngực, nhanh nhẹn nghiêng mình, nói: “Nam Cung công tử có chuyện gì cứ việc phân phó. Trước hết mời vào trong nói chuyện.”
Nam Cung Lợi chỉnh đốn y phục, sải chân bước tới thềm cửa, một tay vỗ vỗ chiếc quạt giấy, mở rộng ra phe phẩy.
Đại má má theo sau vào đến cửa, gọi to: “Chi Chi, Kiều Kiều, Mị Mị, Nam Cung công tử đến này.”
Trên lầu vốn đang yên ắng vắng lặng đột nhiên nổi lên tiếng ồn ào, mỗi người ai nấy đều vội vàng trang điểm làm dáng. Sao lại không vui cơ chứ, người đang tới chính là Nam Cung công tử a, nếu là người khác, ai dám nhân lúc hoa khôi đang ngủ tới cửa quấy rầy? Nhưng mà Nam Cung Lợi thì hoàn toàn khác biệt, chẳng những bộ dạng phong lưu phóng khoáng, hơn nữa lúc nào cũng đặc biệt hào phóng. Tất cả các thanh lâu tại Xuân Phong trấn tối nào cũng hoan nghênh vị khách này, chẳng qua khoảng thời gian vừa rồi trong nhà có chuyện, Nam Cung Lợi không tiện đi vào ngõ trăng hoa, khiến cho phần lớn hoa khôi nóng ruột nóng gan nhớ nhung da diết. Lúc này hắn đến đây thăm hỏi, đâu có lý do gì lại không ra tiếp đãi.
Nam Cung Lợi ban đầu chẳng qua chỉ là muốn hỏi Đại má má lấy cho vài thứ, cũng không phải là muốn đi tìm người để vui vầy. Nhưng lại thấy hoa khôi vì mình mà phá vỡ quy củ, trong lòng vô cùng hoan hỉ, cũng không ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, đứng trước mặt Nam Cung Lợi đã có đủ ba kiểu giai nhân tuyệt sắc. Chi Chi khí chất thoát tục, Kiều Kiều thanh thuần động lòng người, Mị Mị quyến rũ đến rung động nhân tâm, đều là đương gia hoa đán của Đào Liễu Lâu.
Kiều Kiều nguyên được Nam Cung Lợi để trên đùi, làm nũng nói: “Nam Cung công tử, ngài lâu không đến, khiến tỷ muội đây nhớ muốn chết.”
Nam Cung Lợi cười ha ha, ôm nàng, nói: “Ta cũng rất nhớ các nàng, có điều không có thời gian để tới đây.”
Mị Mị cũng không cam lạc hậu, ngồi sát cạnh Nam Cung Lợi, rót một chén rượu, “Nam Cung công tử, lâu như vậy không tới, tưởng là đã sớm quên tỷ muội chúng ta rồi, Mị Mị không chịu, phạt ngài uống cạn chén rượu này.”
Nam Cung Lợi cũng không từ chối, cầm tay Mị Mị uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Lợi mắt nhìn Chi Chi đứng ở một bên, nói: “Hảo Chi Chi, ta cũng lâu rồi không được nghe tiểu khúc nào của ngươi, chi bằng gảy một bản cho ta nghe đỡ nhớ.”
Chi Chi không nói câu nào, nhíu mày lại, phân phó nha hoàn đứng cạnh đốt lan cao (dầu thơm mùi hoa lan), đốt phượng não, bàn tay ngọc nâng chiếc đàn tranh lên gảy, tiếng tranh cầm như khóc như than, như ngâm nga như thanh xướng, khi thì hùng vĩ lúc thì yếu ớt nhỏ nhoi, như trầm như động, giống tiếng nhạn hót lưng trời, lại như tước ngữ trên cành, có khi thanh tuyền (tiếng nước trong) cuồn cuộn, được lúc giang thủy cuộn trào. Không khác gì Hán cung “Minh Phi Khúc”, Đường gia “Vũ Lâm Linh”. Chỉ thấy Nam Cung Lợi thần hồn lay động, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một khúc tấu lên, Nam Cung Lợi làm đổ chén rượu, nói: “Khúc này chỉ ứng với thiên thượng, có thể nghe được tiếng đàn của Chi Chi, thật sự là chết cũng không đáng tiếc. Đến đây bồi bản công tử uống chén rượu này.”
Chi Chi vốn không uống được rượu, nhưng cũng không dám phớt lờ hảo ý, đành phải tiếp nhận chén rượu, không lường trước được Nam Cung Lợi nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Chi Chi nguyên chỉ bán nghệ không bán thân, bởi vậy nên mới có thể tại Đào Liễu Lâu thanh quan trong sạch. Chưa từng bị người ta đối đãi như thế bao giờ, nhất thời nóng lòng hất tay ra, chén rượu trong chốc lát không giữ được, văng ra, hướng vào tay Nam Cung Lợi.
“Ai da.” Rượu vừa mới hâm nên còn nóng, mu bàn tay Nam Cung thoáng chốc tấy đỏ, chịu không được khẽ kêu lên một tiếng. Mị Mị cùng Kiều Kiều bên cạnh vội vàng lấy nước lạnh dội lên, rét buốt, tú bà một bên vừa tức vừa vội.
Tức giận là bởi Chi Chi đã đắc tội với đệ nhất hào phóng khách nhân, ngại nhất chính là ngộ nhỡ khách nhân trách tội, lại không đành lòng bắt Chi Chi chịu tội. Vội vàng nhận lỗi nói: “Nam Cung công tử, tiểu nha đầu này chưa hiểu biết chuyện đời nên không biết cách ứng xử. Đắc tội với ngài, ngài là đại nhân có tấm lòng đại lượng, ngàn vạn lần không nên cáu giận.”
Nam Cung Lợi đã sớm hỏa mạo ba trượng (lửa bốc cao ba trượng), “Cái gì chưa rõ sự đời, đường đường là một hoa khôi. Đâu phải cây cao cành quý gì mà dùng ánh mắt như vậy xem thường thương nhân chúng ta.”
Đại má má đành phải tỏ ra nghiêm khắc, liên tục tát Chi Chi mấy bạt tai, “Tiểu xướng phụ (con đĩ), ở chỗ này rồi mà còn làm ra vẻ cái gì thanh cao. Đừng nói ông đây sờ tay ngươi, chính là muốn ngươi lên núi đao xuống biển lửa cũng không được chối từ, còn không mau nghe người ta dạy bảo rồi đi mang đồ ăn lên.”
Chi Chi làm sao chịu được mấy lời này, bưng mặt, thấp giọng khóc.
Nam Cung Lợi hứng thú đã bị một chén rượu dập tắt từ lâu, đẩy Kiều Kiều cùng Mị Mị ra, nói: “Đại má má, bà cũng không cần phải ở đây diễn trò, nếu không biết cách hảo hảo quản giáo người của ngươi, chỉ sợ Đào Liễu Lâu cũng không còn náo nhiệt được bao lâu nữa đâu.”
Đại má má tỏ vẻ phục tùng nói mát: “Nam Cung công tử nói rất đúng, khi trở về ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ. Chỉ không biết Nam Cung công tử có việc gì gấp, ban ngày ban mặt lại vội vã chạy tới đây, hiện tại còn có chuyện gì chưa được chu toàn?”
Nam Cung Lợi lúc này mới nhớ ra, vừa rồi chỉ lo lưu luyến phấn son, rốt cuộc quên béng mất bản thân vì sao lại đến đây. Vội kéo tay Đại má má, phân phó mọi việc, Đại má má vừa nghe mặt mày đã hớn hở, nói: “Cái thứ này, nơi khác không nói làm gì, chỗ chúng ta chính là có rất nhiều, Nam Cung công tử, người cứ yên tâm, chuyện này để ta lo. Tuyệt nhiên sẽ không làm ngài mất hứng bỏ về.”
Nam Cung Lợi hết sức vừa lòng, hắn trả lời, “Vậy mọi sự giao cả cho bà, để sau khi xong việc nhất định sẽ thưởng thật hậu.”
Đại má má cười nói: “Nam Cung công tử chính là bằng hữu của lão bà này, miễn là từ giờ về sau hạ cố đến chơi nhiều hơn, cũng là đỡ cho các cô nương ở đây thương nhớ mãi không thôi.”
Nam Cung Lợi phe phẩy quạt giấy, cười nói: “Chỉ thế thôi thì có nào vấn đề gì, tại hạ trước hết xin cáo từ.”
Đại má má vội vàng đưa ra ngoài.
Nam Cung Lợi rời khỏi Đào Liễu Lâu, vẻ mặt vô cùng đắc ý, ban nãy bị hất rượu không phải là không nổi giận, chỉ có điều, Kim Hồ, lần này nếu không khiến ngươi ngả vào vòng tay Nam Cung Lợi ta thì ta dẫu có chết cũng không yên.
“Hắt xì, hắt xì!” Kim Hồ liên tiếp hắt hơi hai cái, xoa xoa chóp mũi.
“Làm sao vậy, cảm lạnh rồi đúng không?” Nam Cung Thắng quan tâm hỏi han.
“Không có a, rất tốt rất tốt mà.”
“Ta quên mất, ngươi chính là thần y. Sao lại không biết tình trạng của chính mình.” Nam Cung Thắng cười nói.
“Nam Cung đại ca, ngươi không cần phải lo cho ta cùng đừng gọi ta là cái gì thần y. Ngươi cứ kêu ta Kim Hồ là được rồi.”
“Kim Hồ, Kim Hồ.” Nam Cung Thắng vô thức lẩm bẩm gọi.
Kim Hồ lần đầu tiên được nghe Nam Cung Thắng kêu tên mình, chỉ cảm thấy trong lòng là lạ, dường như có cái gì đó rối loạn không bình thường. Vội vàng nói: “Đừng gọi nữa.”
“Sao vậy? Không thích.”
Kim Hồ lắc đầu, khó hiểu nói: “Không biết phải nói thế nào, ngươi gọi tên ta một lần, ta liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, đại ca, ta rốt cuộc là bị cái bệnh gì?”
Nam Cung Thắng lấy tay sờ lên trán hắn, “Chẳng lẽ đúng là cảm lạnh?”
Kim Hồ cảm nhận được tay Nam Cung Thắng dường như có ma lực, chạm vào chỗ nào là thiêu đốt chỗ đấy, vừa nóng lại vừa bỏng, cả mặt đỏ bừng.
Nam Cung Thắng thấy hắn đỏ mặt, vội la lên: “Kim Hồ, ngươi nóng à, mặt làm sao lại hồng lên như vậy?”
Kim Hồ vội gạt tay hắn ra, đứng dậy, nói: “Không có gì, ta trở về nằm một chút là được rồi. Không cần phải lo lắng.” Nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, như thể phía sau có mãnh hổ đuổi theo.
Nam Cung Thắng nhìn dáng hắn đi nhanh như vậy, ngạc nhiên nói: “Vừa mới rất tốt mà, làm thế nào mà lại nhiễm bệnh ngay được?”
Kim Hồ chạy về khách phòng của mình, khuôn mặt ửng hồng từ lâu đã bị gió lạnh dọc đường thổi tan không ít, hắn nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trong đầu lúc nào cũng có một cặp mắt đang dõi theo, không thể xua đi. Ánh mắt này sáng như sao, giống như dải ngân hà khi đêm xuống, lấp lánh tỏa sáng, bản thân tựa như con bướm bay lượn, hướng về ánh sáng trong đôi mắt kia bay đến, dù cho thịt nát xương tan cũng không hề hối hận.
Đây lẽ nào chính là yêu hay sao? Còn nhớ hồ ly tỷ tỷ từng kể qua nhiều cố sự tài tử giai nhân từ xưa đến nay, loài người khi yêu nhau đều xem đối phương và chính mình cùng một hình dạng. Lúc nào cũng nhớ tới hắn, vừa trông thấy hắn mặt sẽ đỏ, không nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ nhung.
Kim Hồ lăn qua lộn lại, suy nghĩ đến đau cả đầu. Cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, phiền não làm cái gì, dù sao mình xuống núi cũng chính là để tìm tướng công. Nếu bản thân thấy Nam Cung Thắng thuận mắt thì cứ dứt khoát tiếp cận hắn kết thành một đôi. Thế nhưng phiền não lại tới nữa rồi, Nam Cung Thắng là một tên ngốc tử, chỉ sợ chính mình nếu không chủ động một chút trong lời nói, chắc sẽ phí toi một đoạn nhân duyên.
“Hừ, dù sao Kim Hồ ta ưu điểm khác cũng không có, chỉ là so với người ta da mặt hơi dầy một chút, sôi nổi một chút. Cứ thế dồn dập truy kích hắn là tốt nhất.” Nói được là làm được, Kim Hồ cầm lấy bút, giấy, chuẩn bị để tiếp cận Nam Cung Thắng.
Trong hoa viên, vào giữa lúc cuối thu, trên cây lá khô tất thảy đều rơi xuống, quản gia Phúc Bá đang sai khiến hạ nhân quét tước trong sân, Kim Hồ trông thấy, vội vàng chạy lại.
“Phúc Bá, ngươi hiện giờ có rảnh không?”
“Kim công tử, người có chuyện gì xin cứ phân phó. Có phải đồ ăn không được ngon miêng? Hay là hạ nhân lười biếng? Chỉ cần người nói một tiếng, ta nhất định sẽ có người lo liệu.”
“Phúc Bá, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi hỏi ngược lại một tràng như thế, bảo ta làm sao để trả lời?”
“Ra vậy, ra là Kim công tử có vấn đề muốn hỏi tiểu lão nhân, không cần phải khách khí, chỉ cần người hỏi, ta nhất định sẽ trả lời, quyết không giấu diếm.”
Kim Hồ vội vàng lấy giấy bút ra, định bụng ghi chép lại, “Vậy, Nam Cung Thắng hắn bình thường hay thích làm gì? Thích ăn gì? Có cái gì không… đặc biệt ham thích?”
Phúc Bá không hiểu, hỏi: “Kim công tử, người vô duyên vô cớ hỏi cái này để làm gì?”
Kim Hồ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, đáng ấp úng, suy nghĩ tìm lý do để lấp liếm. Phúc Bá đột nhiên nói, “À, ta biết rồi.”
Kim Hồ lòng thuần chính rỗng không, cho rằng tất cả tâm tư của mình đều bị kẻ khác nhìn ra, vội vàng giải thích: “Ta cũng không có ý đồ gì, lại càng không có tâm tư gì với Nam Cung Thắng, cũng không có tin mừng cho hắn.”
“Kim công tử, người nói cái gì vậy? Ta là nói, người nên mua thêm tờ báo nổi danh nhất Xuân Phong trấn ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’ đi.”
Kim Hồ khấp khởi tò mò, hỏi: “Cái gì là ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’?”
Phúc Bá khụ khụ, chỉnh giọng nói, “Cái gọi là ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’ chính là gần đây, Xuân Phong trấn vừa mới cho xuất bản một tờ báo bát quái rất được dân trong trấn hoan nghênh. Người đứng ra lập chính là Tiếu Tiếu tiên sinh. Nội dung bên trong không có gì là không có, trên có việc Hoàng thượng mới sủng hạnh phi tần nào, dưới có chuyện cặp vợ chồng sát vách nhà bên vì cái gì mà cãi nhau, thật là toàn diện phong phú. ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’ ấy mà, người không thể tưởng tượng nổi đâu, không có chuyện gì là không thể đưa tin.”
Kim Hồ vỗ tay lia lịa, “Oa, thì ra là có tờ báo lợi hại như vậy.”
“Không phải chỉ có thế,” Phúc Bá dòm bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý, nhỏ giọng thần bí nói, “Kim công tử, nếu muốn xem, chỉ cần nói cho ta biết, tiểu lão nhân có thể chiết bán cả năm cho người.”
“Phúc Bá, chẳng nhẽ ngươi là Tiếu Tiếu tiên sinh hay sao, làm thế nào mà có báo để bán?”
“Kim công tử. Ta nói cho người nghe, người cần phải giữ kín giúp ta.”
Đợi sau khi Kim Hồ gật đầu, Phúc Bá mới nói, “Thói đời không tốt, tuy nói Nam Cung phủ quản gia trả thù lao không tồi, nhưng có khoản thu nhập kiếm thêm, có ai lại không làm? Huống chi nhà của ta con cái bất hiếu, thi ba năm tiến sĩ, không có năm nào được vào vòng trong, ta còn phải vì hắn gom góp phí dụng năm nay cho lên kinh nữa.”
Kim Hồ không khỏi cảm thông, “Phúc Bá, ngươi thật là đáng thương nha, ta đây sẽ mua ngay một phần (một năm đó).”
“Thật tốt quá, Kim công tử. Người thật là đại ân nhân của cả nhà chúng ta.”
“Phúc Bá, ngươi nói quá lời rồi.” Kim Hồ thấy Phúc Bá còn muốn nói thêm, vội lấy tiền ra, nhận lấy tờ báo, “Vậy, giờ ta còn có việc gấp, xin cáo từ.” Nói xong cũng không quay đầu lại, chạy thẳng đi.
Phúc Bá ở lại phía sau gãi gãi đầu, lầu bầu lẩm bẩm: “Kim công tử cuối cùng muốn hỏi ta cái gì? Dường như có liên hệ đến Đại thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì ta?” Bỏ công suy nghĩ tới cả nửa ngày trời, thật sự nghĩ không ra, “Quên đi, có lẽ cũng không quan trọng lắm. Dù sao Kim công tử cũng là người rất tốt, hôm nay lại bán ra ngoài được một phần báo.”
Lại nói đến Kim Hồ đang khóc không ra nước mắt, thật là vừa mới xuất binh chưa chiến đấu đã chết ngắc. Nhưng hắn Kim Hồ chính là đánh không lại tiểu cường, cũng quyết không từ bỏ. Bởi vậy hắn tiếp tục men theo hành lang uốn khúc quanh hoa viên mà đi, chuẩn bị tìm mục tiêu kế tiếp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!