Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ
Chương 21: Bạn trai cũ
Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư NhiÔn Dục Nhiễm nhớ rõ ràng mình đã đặt đồng hồ báo thức rồi. Thế nhưng chẳng hiểu sao đồng hồ báo thức lại không kêu, đánh thức anh dậy là Thiên Lang.
Mới vừa tỉnh ngủ cho nên anh vẫn hơi mơ mơ màng màng. Mắt còn chưa mở đã bị Thiên Lang kéo ra khỏi giường, rửa mặt thay quần áo đều dùng một loại phương thức trơn tru nào đó mà hoàn thành —— toàn bộ quá trình đều do Thiên Lang hỗ trợ.
Mãi cho đến khi anh uống xong ly sữa lúc ăn sáng cũng chưa nghĩ ra được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Cuối cùng đến tận lúc Ôn Dục Nhiễm ngồi lên xe Thiên Lang rồi, rốt cuộc mới nghĩ ra: Không lẽ vừa rồi mình bị người này xem như con nít ba tuổi mà cầm tay phục vụ đó chứ?
Cùng lúc đó, Thiên Lang lặng lẽ mà mã hoá tất cả các bức ảnh vừa chụp xong để lưu trong điện thoại. Chủ nhân vừa ngốc vừa đẹp trai thực sự là đáng yêu khiến người khác không khép chân lại được luôn o(////▽////)q
Ôn Dục Nhiễm thâm trầm mà u buồn nhìn đèn đỏ phía trước, mở miệng yếu ớt: “Sao anh biết tôi bay lúc chín rưỡi?”
“Trưa hôm qua ta tùy tiện hỏi chút, vị Lỗ tiểu thư kia cũng rất vui vẻ nói cho ta biết.”
Chuyện này ngược lại khiến người khác bất ngờ. Bởi vốn dĩ trong tưởng tượng của Ôn Dục Nhiễm, lúc Thiên Lang đối mặt với cô gái lớn hơn mình sẽ cầm hung khí trong tay, lộ ra kiểu mỉm cười không rét mà run cho người ta xem, sau đó hỏi: “Không biết các hạ và thân ái nhà ta là quan hệ như thế nào đây chứ hả?”(Tưởng tượng giọng lồng phim Hồng Kông)
Không đúng! Tưởng tượng gì kinh khủng thế! Rõ ràng bọn họ chỉ là mối quan hệ hữu nghị trong sáng!
Cũng không biết có phải là do có tồn tại cảm ứng *ECG thật hay không, Thiên Lang khoát hai tay lên trên tay lái, thản nhiên bổ sung một câu: “Tiện thể hỏi thăm một chút tình hình giao du của ngài ở công ty. Ngài sẽ để ý sao?”
* ECG (điện tâm đồ): Điện tâm đồ được sử dụng để theo dõi trái tim. Mỗi nhịp đập của trái tim được kích hoạt bởi một xung điện tạo ra từ các tế bào đặc biệt trong buồng trên bên phải của trái tim. Có thể hiểu là Thiên Lang có thể cảm ứng được tâm tư của Ôn Dục Nhiễm =)))
“… Anh vui là được.” Anh nghiêm túc suy nghĩ, e rằng mình thật sự thích hợp đi làm một vị thần toán: “Tôi chỉ có một yêu cầu, nhẹ nhàng một chút, thân.”
Thật ra nếu nghĩ kỹ thì đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhiều lắm là không tìm được bạn gái trong công ty thôi mà. Bây giờ cũng chẳng còn lưu hành thể loại tình yêu văn phòng nữa!
“Nếu như ngài chịu hôn ta một cái thì ta sẽ vui lắm đó.” Thiên Lang dừng xe xong, sau đó vừa quay đầu thì thấy Ôn Dục Nhiễm kéo cửa xe bước xuống giống như chạy nạn.
Lúc Ôn Dục Nhiễm cũng đã tiến vào đại sảnh sân bay, mới nghe thấy tiếng kêu mang theo ý cười truyền tới từ phía sau: “Ngài quên cầm hành lý này!”
Anh quay đầu lại thì thấy Thiên Lang đã đeo khẩu trang, kéo hành lý của anh đi theo sau vào đại sảnh.
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký thì vẫn còn dư chút thời gian, Ôn Dục Nhiễm cũng không vội mà đi qua kiểm tra an ninh. Hơn nữa anh nhìn thấy vài đồng nghiệp đang tám ở bên kia, liền đi tới định tâm sự chung. Tất nhiên là Thiên Lang kéo hành lý đi theo phía sau anh rồi.
“Túm tụm ở đây làm gì? Nhiều chuyện quá sẽ dễ bị sét đánh đó biết không?”
Một nam đồng nghiệp ngày thường có mối quan không tệ lắm với Ôn Dục Nhiễm quay đầu lại nhìn thấy anh, đấm vai anh: “Cái thằng này ghê nha. Có cần tôi nhắc nhở cậu không? Cậu là người đầu tiên mà nhóm nam độc thân trong công ty muốn trùm bao tải nhất đó.” Có bạn gái còn chưa tính, đã thế còn dám mỗi ngày có cơm trưa tình yêu tiện lợi nữa chứ?!
Anh chàng đồng nghiệp sau khi nói xong thì tiện tay nắm bờ vai anh. Sau đó đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh thổi qua từ phía sau, xém chút là lạnh đến rùng mình.
“Đây đều là đồng nghiệp của ngài ạ?” Thiên Lang mỉm cười đi lên phía trước một bước, tiện tay tháo khẩu trang xuống, thế nhưng ý cười của y hiển nhiên không thể sâu đến đáy mắt. Vì thế tất cả mọi người đều phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước.
“Ôi, minh tinh cực soái nhà cậu tới tiễn cơ à?” Lỗ Khiết cười gượng, nháy nháy mắt với Ôn Dục Nhiễm: “Trưa hôm qua chụy thấy rồi nha.”
Thế nhưng trên thực tế Lỗ Khiết cũng giống như đa số mọi người ở đây, trong thâm tâm đều đang hoài nghi có phải mình nhận lầm người rồi chăng. Trong ấn tượng… hình như vị đại gia này đâu thích cười đến thế.
“Chào mọi người. Tiếc quá, ba ngày sau tôi mới bay, cho nên mấy ngày tới mong mọi người chăm sóc thân ái nhà tôi nhiều nha.” Thiên Lang nói xong vô cùng tự nhiên đứng ở giữa Ôn Dục Nhiễm và anh chàng đồng nghiệp nọ. Trên mặt là loại cười mỉm mặt lạnh ăn tiền trước sau không đổi: “Cũng mong chúng ta sẽ chung đụng vui vẻ.”
Quả thật là như thể bị nhấn công tắc gì đó, tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc. Có người lúng túng, có người mê man, cũng có người *ngẩn tò te.
* Nguyên văn 懵逼 (mộng bức). Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’.
Ôn Dục Nhiễm lén lút duỗi tay nắm cổ áo sau Thiên Lang, âm thầm kéo người lui về sau hai bước, sau đó giả bộ quặp cổ như bạn bè: “Tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện một chút. Tuy rằng anh cao, nhưng mà cũng không thể chắn hết ánh hào quang của tôi được! Còn nữa, ai là thân ái của anh. Tuy rằng tôi nói tên anh nhìn như lương khô. Thế nhưng anh cũng không thể trả đũa *đồng quy vu tận như vậy được.”
*Đồng quy vu tận: Chết cùng nhau, chết chùm.
“Ta sai rồi.” Thiên Lang ngoan ngoãn thuận theo câu chuyện của Ôn Dục Nhiễm.
Các đồng nghiệp: … Xin lỗi mà không cần suy nghĩ gì luôn. Cuối cùng lại xuất hiện tình tiết nhái theo kiểu một người đàn ông bá đạo yêu tôi à?
Bầu không khí cuối cùng cũng coi như dịu lại, đoàn người liền tùy tiện tán dóc vài câu. Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, tất cả mọi người đều đến kiểm tra an ninh để vào phòng chờ máy bay.
Tiến vào phòng chờ máy bay, xa xa Ôn Dục Nhiễm đã nhìn thấy Đồng An ngồi ở trên ghế bên kia vẫy tay với anh, trong tay còn cầm điện thoại. Trông dáng vẻ kia hẳn là đã vào từ lâu.
“Anh vào đây trước để tránh bị quấy rầy hở?” Ôn Dục Nhiễm đi tới ngồi vào bên cạnh anh ta, ai oán nói.
“Ờ, thế nào? Bộ dạng u oán thế này, bị người ta cướp sắc à?”
Anh ta hỏi thế mà cũng dính chút ít. Lưu Chính Hạo lên tiếng trước trả lời thay Ôn Dục Nhiễm: “Cứ đùa. Ai dám chứ. Chú không nhìn thấy vị hộ hoa sứ giả đi cùng Tiểu Ôn Tử à?”
“Em thấy rồi.” Đồng An nghiêm trang phản bác: “Chỉ có điều chỉ nhìn lướt qua rồi vào máy bay luôn.”
Hai người bắt tay chỉnh anh ta một trận. Lưu Chính Hạo tức giận không phục mà tỏ vẻ không muốn nói với loại cầm thú đã đi trước rồi mà còn thông đồng làm bậy, đi tố khổ với người bên cạnh.
Không lâu sau, điện thoại Ôn Dục Nhiễm nhận được một cái tin nhắn ngắn, là Thiên Lang gửi tới, nội dung đơn giản:Xin chú ý an toàn, đừng mệt quá (∩_∩)
Trả lời:OK, anh sắp thành bảo mẫu chuyên nghiệp luôn rồi!
Gửi xong tin nhắn ngắn này, Ôn Dục Nhiễm thuận tay tắt điện thoại. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đồng An bên cạnh dùng ánh mắt bắt kẻ thông dâm liếc xéo anh: “Mắt anh bị chuột rút hả?”
“…” Nghẹn lời một chốc, Đồng An dùng cùi chỏ chọt chọt eo anh: “Đừng nói chú mày và Thiên Lang là một đôi đó chứ?”
Bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, Ôn Dục Nhiễm trưng ra biểu cảm thâm trầm nhìn anh ta: “Em cảm thấy anh đã hỏi thế. Vậy thì mặc kệ em nói gì anh cũng nghĩ rằng hai đứa có một chân thôi.”
“Nói rất có đạo lý.” Đồng An nghĩ ngợi mà gật gật đầu: “Thế nhưng anh cảm thấy hai người chả hợp nhau.”
“Tư tưởng anh có chiều sâu như thế từ khi nào thế?” Ôn Dục Nhiễm ngạc nhiên trợn to mắt: “Cách xa như vậy liếc mắt là đã biết bọn em không hợp. Em cho rằng tình huống như thế chỉ có trong phim truyền hình hoặc là bán tiên, hoặc là bạn trai cũ. Anh thấy sao?”
Nhắc tới ba chữ bạn trai cũ, vẻ mặt Đồng An hơi thay đổi, thế nhưng vẫn cợt nhả mà trả lời: “Cái thằng này thông minh phết. Anh đúng là từng có một đoạn tình cảm không bao giờ quên với anh ta, cho nên mới vội đến chia rẽ hai người đấy?”
Phát triển này cũng thật vi diệu, trong lúc nhất thời Ôn Dục Nhiễm không xoay chuyển được. Hơn nữa còn không ngờ rằng lại dính đến một vụ yêu hận tình cừu. Anh nghẹn một hồi, cuối cùng chỉ phun ra một câu: “Anh là người hay quỷ?”
“…”
Không phải anh cố ý nói giỡn câu này đâu, mà là phát ra từ sự quan tâm chân thành.
Xét cho cùng, người có thể đối mặt với Thiên Lang mặt liệt cấp 10, bệnh sạch sẽ cấp 11, nguy hiểm cấp 12 và các loại tiền đề mà vẫn có thể kiên cường yêu đương với anh ta. Đây chỉ có thể là yêu hoặc là M. Mà sau khi chia tay rồi vẫn còn có thể sống rất tốt. Chắc hẳn hai người này yêu nhau lắm.
Ôn Dục Nhiễm sắp cảm động tới nơi: “Nếu như anh vẫn còn nhớ nhung như thế. Không mấy em sẽ giúp hai người tác hợp?”
“… Đừng đùa. Anh đánh không lại anh ta.”
“Vừa hay, mấy hôm trước cổ tay anh ta vừa bị miểu sát.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Không biết thế nào hai người thế mà bỗng dưng sinh ra chút cảm giác *đồng bệnh tương liên. Không nói gì che mặt.
*Đồng bệnh tương liên: Cùng chung một cảnh ngộ thì dễ đồng tình, cảm thông với nhau.
Phát thanh ở phi trường vang lên, khiến cho đoạn đối thoại này tạm thời bị bỏ dở. Đám người chuẩn bị đăng ký ùn ùn kéo hành lý của mình, có thứ tự mà đi về phía cửa lên máy bay.
Lên đến máy bay, Đồng An còn cố ý đổi chỗ đến bên cạnh Ôn Dục Nhiễm. Có vẻ là định tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Anh nghiêm túc cảnh báo chú, đừng ở gần anh ta, không tốt lành gì đâu. Anh ta không tốt như chú nghĩ đâu.”
Ngáp một cái, Ôn Dục Nhiễm buồn bực ngán ngẩm mà gật gật đầu: “Anh nói tiếp đi, em nghe.”
“Anh không tin cậu không hề phát hiện thấy gì. Chắc cậu cũng phát hiện ra Thiên Lang là người nguy hiểm thế nào.”
Đồng An nói đến đây còn rất kích động. Ôn Dục Nhiễm ngược lại gác chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, cười ha ha hùa theo một câu: “Đúng là nguy hiểm thật. Có lúc em còn lo lắng tâm trạng anh ta không tốt, sẽ bất chợt nảy sinh ý nghĩ lấy sợi dây thừng treo cổ tại cửa mất.”
“Cho nên —— ”
“Nhưng mà em cảm thấy anh ta đối xử với em tốt lắm.” Cắt ngang lời Đồng An nói, Ôn Dục Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh ta, bình tĩnh đến ngạc nhiên: “Tuy rằng em rất đau đầu muốn anh ta hiểu đàn ông bình thường đều theo đuổi gái đẹp, nhưng lại tạm thời không cần lo lắng cho an toàn của tính mạng. Trái lại, nếu như không có Thiên Lang có khi em không thể nguyên vẹn ngồi ở đây rồi.”
“Bạn trai cũ của anh có thể làm được như thế cũng thật không dễ dàng. Thế này đi, nếu anh muốn cứu vớt lại mối quan hệ thì em sẽ giúp anh. Nếu như anh muốn thông qua em gián tiếp trả thù xã hội hay gì gì đó thì quên đi. Nếu anh hận thì tự mình đi tìm anh ta đấu tay đôi được mà đúng không?”
Không quan tâm chuyện hot ở đằng sau, Ôn Dục Nhiễm thật sự không muốn dính líu tới. Anh cũng không có cách nào biết được rốt cuộc trong hai người này ai đúng ai sai, ai là người tốt, nên tin ai? Thật ra ai anh cũng không dám tin.
Lại nói, anh cũng thật bất đắc dĩ. Ai ngờ rằng lại kéo ra một đống chuyện. Trước có một Thiên Lang còn chưa tính, bây giờ lại lòi ra một “Bạn trai cũ” không biết định làm gì. Thế nhưng lại muốn lôi anh vào.
Cơ mà hình như lời của anh khiến Đồng An hiểu lầm. Sắc mặt Đồng An rõ ràng trầm xuống hơn mấy phần: “Cho dù anh ta là kẻ giết quái vật cậu vẫn tin anh ta?”
Anh ta nói không lớn lắm, cho nên không gây nên sự chú ý của mọi người trong khoang.
Tiểu kịch trường:
Khi Ôn Dục Nhiễm cùng người qua đường đứng chung một chỗ:
(⊙v⊙)? (???? ω????)?
Khi Thiên Lang cùng người qua đường đứng chung một chỗ:
(▼_▼) o((⊙﹏⊙))o
Khi Ôn Dục Nhiễm cùng Thiên Lang đứng chung một chỗ:
(⊙v⊙) (☆▽☆)
ÔDN TL
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!