Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh! - 16. Trận chiến dơ bẩn của B1.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!


16. Trận chiến dơ bẩn của B1.


\”TỐNG NHẬT DẠ!!! TRỄ HỌC RỒI KÌA!!!!!\” Mẹ Hoàng Yến vận nội công tuôn chiêu sư tử gầm. Đại cưa Nam Phong bịt tai đứng đằng sau thầm cho mẹ vạn cái like, ây dà, mẹ mà làm phát thanh viên cho quân đội thì ko cần tốn chi phí mua loa.
\”Rầm!!!\” Ai đó đang chìm trong mộng đẹp giật mình bật dậy, nhất thời choáng váng té lộn cổ xuống ao….ý lộn xuống sàn.
Lạy chúa trên cao, cái cằm của mình! Nhật Dạ nhìn đồng hồ đã điểm 6h30, cố nén đau đớn chạy xộc vào buồng tắm. Cậu ba chân bốn cẳng miệng ngậm bàn chải, tay chải đầu, tay rót ly listerine. Thì ra cái kỹ năng nhất tâm nhị dụng là từ…..dậy trễ mà ra à?
Bỗng sực nhớ điều gìn đó quan trọng \”..Ợ..on…âu…ồi…ẹ..\” do bàn chải còn trong miệng cộng với mùi colgate max fresh cay xè nên cậu chỉ có thể ú ớ nói.
\”Vợ mày theo giai rồi!\” Đại cưa sáng sớm muốn tìm đường chết trêu chọc cậu. Hiển nhiên….\”Bang!\” Trán anh ăn trọn cái bàn chải còn dính kem.
Dạ nhanh chóng súc miệng, ánh mắt lườm ông anh đần đầy nguy hiểm như muốn băm vằm ổng ra vậy.

\”Thôi thôi! Mới sáng sớm đã cãi lộn!!!\” Mẹ Yến can hai đứa con lại \”Bé Thư đã đi sớm rồi, con bé bảo lớp nó có việc phải tập hợp sớm.\”
Bấy giờ Nhật Dạ mới hòa hoãn lại, bỗng thấy bộ đồng phục đã được ủi phẳng phiu treo trên giá, cậu vơ lấy mặc \”Mẹ ủi hả mẹ? Cảm ơn mẹ nghen!\”
Hoàng Yến lắc đầu \”Mẹ đâu có rảnh ủi cho mi. Chắc vợ mi đấy!\”
Nghe vậy động tác gài nút của cậu hơi dừng lại, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp nhưng rồi lại gấp gáp tiếp tục.

A1, A1 à ko bây giờ phải gọi là 11B1 mới đúng, ở đâu ta? Mặc dù ở cái trường này cũng 1 năm rồi nhưng nói thật….cậu ko biết B1 ở đâu cả. Tại suốt ngày cắm đầu vào học mà.
\”Hey đồng chí!!!\” Một thằng con trai nhìn hơi mập vẫy tay vơi cậu. Hử? Cờ hó nào đây? Tao ếu biết mày! Mày đi ra đi!! Dạ lờ đi nó quay hướng ngược lại tiếp tục đi tìm cái lớp.
\”Tống Nhật Dạ! Tớ bảo cậu đấy!\” Thằng mập hối hả đuổi theo chặn đường cậu lại \”Tớ là Phạm Việt Hùng, lớp trưởng A1 ý lộn B1 đây mà! Đi họp chung mà ko biết à??\” Nhật Dạ trước kia là Bí thư của Chuyên Toán nên thường hay đi họp, chắc lúc đó có thằng mập này nữa. Nhưng tại sao cậu phải biết nó?
\”À xin lỗi, người qua đường mờ nhạt quá nên ko biết.\” Cậu Hai à, nói chuyện kiểu vậy thì đừng nói tốt hơn.

Cái thằng này!!! Đúng là tụi chuyên có khác! Chảnh cún vl! Việt Hùng cố nén tức giận \”Cô giáo kêu tớ đón cậu, sợ cậu ko biết đường, xem ra là vậy thật nhỉ?\”
\”Ờ.\” Một chữ rất ngắn gọn, súc tích. Việt Hùng cũng ko thèm nói chuyện nữa, dẫn đường đến lớp.

B1 học ở dãy H, gần đó là đài phun nước với bồn hoa. Phòng học nằm ở tầng 2, mới vừa bước hết cầu thang, Dạ đã nghe cái tiếng như…..heo thọc tiết phát ra từ cái phòng cuối hành lang.
\”Lột quần nó! Bỏ bánh kem vô quần nó đi!!!\”
\”Giết!!! Hiếp!!!!\”
\”Sao mày lột quần tao!!?? Lộn hàng rồi!!!!\”
Cái..cái…CLGT! Cái ếu gì đây!!?? Nhân danh con trai của gia đình có truyền thống quân sự, mình đề nghị phải tóm hết bọn tội phạm này!!!

\”ĐCMN!!\” Việt Hùng tức giận \”Khui bánh kem mà ko chờ tao! Giết!! Hiếp!!!\” Nói rồi nó chạy đi tuốt, có vẻ như định vô tham chiến.
Nhật Dạ bơ vơ giữa dòng đời…lộn giữa hành lang, cậu bất đắc dĩ thở dài xách cặp tới cái \’động\’ B1.
Bỗng bước chân đột ngột dừng lại, theo phản xạ nhảy lùi về đằng sau. Quả nhiên \”Phẹt!\” Một miếng bánh kem bay ngang qua tầm mắt của cậu dính vào lan can. Cậu đổ mồ hôi nhìn cái \’động\’. Bà mọe nó! Cảnh tượng Dạ thấy là….một đám thú lạ. Lột quần, lột áo, đánh hội đồng, ném bánh kem, rồi tới ném cặp, ném dép, ném sách vở. Mình không đi lạc chuồng, right?

\”No, anh đúng chuồng rồi đó.\” Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền lại. Đó là…..vợ mà!!???
An Thư cười hồn nhiên nếu không kể đến cái bánh trên tay cô \”Chào mừng đến B1, ông chồng lưu manh của em!!!\” Cái bánh bay vèo tới, Nhật Dạ phản ứng hơi chậm nên vai đã bị dính 1 mảng. Cô từ đâu móc ra thêm vài miếng nữa ném tới tấp \”Lưu manh! Lưu manh! Lưu manh này!!!!\”

WTF!! MƯU SÁT CHỒNG A!!! 1 tấn công, 1 né tránh. Nhật Dạ chật vật với bộ đồng phục dính đầy bánh kem. Giờ thì học cái quần què gì nữa! Chiến luôn! Ai sợ ai! Nói là làm. Cậu thấy một dĩa bánh còn dư trên bàn, vội quơ lấy tấn công. Thực sự thì lần đầu tiên cậu chiến đấu một cách bẩn thỉu theo đúng nghĩa đen đấy!!
Việt Hùng đang hăng say đánh hội đồng bỗng chú ý đến tình huống bên kia \”Ê tụi bây! Thằng chuyên Toán với Thư kìa!!!\”
Mọi người hơi ngừng động tác lại, hóng hớt xem phim.
\”Đù! Thằng đó đấu ngang mụ Thư kìa!!\”Cô bạn H
\”Cũng có tài đó.\”Cô bạn T
\”Tụi nó nói cái gì z? Tao nghe lưu lưu manh manh gì đó!\”Cậu bạn N
\”Mày mới lưu manh đó!\”Cậu bạn C
\”Ê tin tao tụt quần mày ko!?\” Cậu bạn N tức giận.
\”Mày ngon! Lùn mà chảnh!\” Cậu bạn C khinh thường.
\”NHÀO VÔ! TAO MÀ KO ĐẬP MÀY RA BÃ TAO KO PHẢI DÂN KTX!!\”
\”Lười thuê nhà trọ thì nói đại đi bày đặt chảnh!!!\”
Vậy là trận chiến dơ bẩn này…vẫn cứ tiếp tục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN