Người Đi Ngang Qua Đời Tôi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Người Đi Ngang Qua Đời Tôi


Chương 1


Tôi đăng kí trung tâm tiếng Hàn, một phần là nếu ko đỗ đại học tôi sẽ đi học tiếng và sang Hàn. Lớp ko quá đông nếu ko muốn nói là vắng vẻ nhưng mới đi được năm buổi, lớp đã dần thưa thớt. Có hôm chỉ mình tôi đi, giáo viên dù rất muốn cho nghỉ hẳn nhưng chắc do tôi là đứa chai lì nhất nên cô đành dạy tôi. Hơn nữa nếu ko học ở đây thì chẳng còn chỗ nào để học nữa vì thế dù cô nói ngả nói nghiêng thì tôi vẫn quyết tâm theo đuổi đến cùng.

Buổi học thứ mười tôi vừa đặt chân tới lớp, thật ngạc nhiên bàn ghế chật cứng người ngồi. Thấy chỗ tôi hay ngồi vẫn còn trống, tôi lao thẳng tới để chiếm chỗ. Vừa đặt mông được xuống vài phút, một bạn nam bảnh bao, thần thái y hệt hotboy đến cạnh tôi, chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh hỏi:\” Chỗ này có ai ngồi chưa bạn?\” Tôi lịch sự đáp:\” Bạn cứ tự nhiên.\”

Bạn nam mỉm cười, đặt balo xuống đất, ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhìn bạn nam đó tôi có cảm giác quen quen, hình như đã từng có khoảng thời gian gặp nhau rất nhiều. Để giải đáp thắc mắc tôi mạnh dạn làm quen:

\”Cậu tên gì vậy?\”

Bạn nam đó hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nói:\”Tớ là Tuấn – Lê Duy Tuấn nhà ở quận Thanh Xuân nhé!\”

Nghe xong mà tôi trố mắt vì tìm thấy lời giải đáp, chả trách nhìn mặt quen quen, hoá ra là thằng Tuấn – bạn học cấp ba của tôi. Hồi đó nó chính là hotboy của lớp, mọi thứ trên người nó đều đắp hàng hiệu mà cái mồm của nó thuộc dạng độc mồm kinh niên. Suốt ngày lôi tôi ra làm trò cười vì ngày xưa tôi vẫn chưa dậy thì thành công nên đừng hỏi vì sao nhé.

\”Mình là Linh Thuỳ – Nguyễn Thị Linh Thuỳ \” Tôi ko hiểu tại sao mẹ lại có thể đảo ngược hai chữ \” Thuỳ Linh \” thành \” Linh Thuỳ \” để đặt tên cho tôi. Nếu biết sớm bị gán cái tên này, tôi đã ko chui sớm con em Thuỳ Linh của tôi trước năm năm đâu.

Bỗng nhiên nó cười, khiến tôi lấy làm lạ, nó liền giải thích:\”Không phải tớ có ý gì khác nhưng hồi xưa tớ học cùng một người bạn cũng tên Linh Thuỳ tuy nhiên nhỏ đó xấu đến mức xúc phạm người nhìn. Nghĩ lại vẫn không hiểu sao mình lại có thể hít chung bầu không khí những ba năm trời.\”

\”Vậy à?\” Tôi gượng cười, thì ra trong mắt bọn họ tôi của ngày xưa chính là như vậy. Chính vì vậy, tôi cố tình vờ như ko quen thằng Tuấn, hơn nữa với nhan sắc hiện tại tôi cá bố con nhà thằng nào nhận ra con bé mặt mụn, thô kệch, béo múp, xấu xí như ngày xưa đâu. Bởi giờ tôi đã khác, suy nghĩ ko còn trẻ con, ngây thơ mà thay vào đó là độ sắc bén, thấu hiểu tâm tình của bạn mình. Tôi đoán chắc thằng Tuấn có cảm tình với tôi nhưng nó vẫn chưa dám để lộ ra. Do vậy tôi quyết tâm tán đổ nó, chỉ như vậy mới giúp tôi rửa hận mối thù năm xưa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN