Xin Chào Bé Con! - 1. Trọng sinh thành đứa bé.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Xin Chào Bé Con!


1. Trọng sinh thành đứa bé.


Sao tối thế? Ánh sáng đâu rồi ? Chả lẽ cái bóng đèn ở nhà của Tiểu Thúy lại bị hư hay sao ? Không , mình nhớ là mới sủa cách đây hai hôm.

Chợt thấy ánh sáng lóe lên , cuối cùng cũng có ánh sáng rồi. Lạp Minh đưa mắt nhìn xung quanh , bắt gặp những khuôn mặt vừa quen thuộc mà vừa lạ lẫm . Là khuôn mặt của mẹ Lam , khuôn mặt của bà nội , rồi mấy cô mấy bác khác. Ủa ??? Sao bọn họ trông có vể trẻ thế nhỉ? Mà quan trọng nhất là sao tay chân của cô bé tí ti thế này??? Đậu mòe chuyện gì xảy ra thế?

Thấy đôi mắt bé con chớp chớp đầy ngộ nghĩnh rồi nhìn quanh trông rất đáng yêu , mọi người xung quanh đều cười thích thú.
Mở lời đầu tiên đó chính là bà nội Diệp , bà cười hớn hả hôn lên chân của đứa bé vài cái \”Cháu gái của ta có đôi mắt thật lanh lợi a~ Trông kìa , còn không khóc nhè khi thấy người lạ\” Giọng nói đầy vẻ tự hào , Lạp Minh càng hoang mang .

\”Ây kìa , cái mũi thật giống bà nội nha , lông mày lại giống cha. Chả thấy giống mẹ chút nào\” Lạp Minh nhìn người phụ nữ đang nói , theo trí nhớ của cô thì đây chính là bà cô hàng xóm Phương Mã Linh . Bà cô này có đứa con gái bằng tuổi cô , sau này hai đứa sẽ là bạn thanh mai trúc mã.

\”Bé con này tên gì vậy? Bà Diệp đã đặt chưa? Hay là để cho mẹ nó đặt đi\”

Mẹ của cô khẽ ôm cô vào lòng , tay vỗ nhẹ bàn tay nhỏ xíu của cô mà cười \”Lạp Minh , đặt là Lạp Minh đi\”
Nghe thấy vậy bà nội Diệp không vừa ý mà bĩu môi \”Tên ấy chả hay , nếu con thích thì cứ việc đặt . Dù sao cũng là con gái của con. Nhưng mà lát nữa để thằng Khải nó về rồi hỏi ý nó\”.

Hừ! Ông ta thân là cha mình mà có bao giờ quan tâm đến mình đâu , cái tên này hỏi sao ông ta cũng trả lời quoa loa cho coi. Lạp Minh thâm hừ nhẹ trong lòng , tay huơ huơ cho vào miệng rồi ngủ.

Thôi rồi , trọng sinh thật rồi . Cuối cùng cũng trọng sinh , cô thật không tin vào bản thân mình . Cuối cùng lão thiên đã thấu lòng mình rồi sao?
Nếu đã có cơ hội như vậy , cô chắn chắc sẽ thay đổi cuộc sống của mình.

Là trẻ con , ngủ cũng thật nhiều . Đến tối lại được cho ăn , ăn xong lại được bế bồng rồi lại ngủ . Gặp nhiều người cũng quen không nhiều nhưng mà cảm giác vẫn lạ lẫm , ba mẹ thường rất bận rộn nên không hay chơi với bé con như cô , ông bà lại phải lo công việc . Thường bỏ cô trong nôi hoặc đưa cho mấy ông chú chăm sóc giúp , hôm nay là đến phiên chú út chăm cô.
Chú út này tính tình trẻ con mà lại chả biết chăm sóc đứa bé , đem cô đi thả vào đống cát để kiến lủa bu vào cắn đến đau rát da thịt mà ông chú út vẫn thoải mái chơi lâu đài cát. Thật con mẹ nó ! Nhớ lúc trước chú út đi cưới vợ vẫn còn tính con nít , có hai đứa con gái mà tính tình vẫn không thay đổi . Chơi đấu dế , trèo cây hái trộm me , chọc chó nhà hàng xóm cho nó sủa … Cái nào cũng phá cho được.
Nghe nội kể lúc nhỏ chú út rất ít nghịch mà chỉ có ba cô mới nghịch.
Vâng , bây giờ cô đã hiểu ít nghịch là gì.
Toàn nghịch ngu!

Thử nghĩ đi , một tên mười bảy tuổi ôm đứa đứa bé trên tay , đi chọc chó nhà người ta rồi chạy dưới nắng buổi trưa , mồ hôi nhễ nhại mà vẫn cười ha hả . Đúng là bệnh thật rồi!

Lam Minh thật muốn trở về cái nôi thân yêu của mình mà đánh một giấc thật ngon chứ không phải bị cái tên điên này vứt dưới đất bẩn như thế a~
Cô buồn bực nhìn ráng vàng của hoàng hôn , nhuộm cam cả bầu trời , rồi nhìn lên cây thấy tên điên kia vẫn đang dư sức trèo cây hái quả. Lúc lúc lại có vài quả trên cây rơi xuống lộp bộp , lá rơi đầy mặt cô.
Một ngày trời huy hoàng , Lam Minh trở về trong bộ dạng đen nhui nhủi , bẩn hết chỗ nói. Mẹ Lam hì hục nấu nước cho cô tắm , bữa cơm tối chực đã dọn lên đến nơi .
Những tháng ngày này quả thật yên ổn hơn bao giờ hết.

Lác đác một năm , hai năm lại qua . Một ngày hè nóng đổ lửa , Lam Minh chán nản thở dài . Từ khi nhỏ lại thì bản thân đã phát hiện thời này nhà mình khá nghèo , tivi chiếu vài bộ phim hoạt hình chán phèo , wifi lại chả có , điện thoại lại là cái cục gạch đời cũ .
Hôm nay ba mẹ lại đi vắng , ai cũng bận rộn , nhà hàng xóm thì đi nghỉ mát rồi.
Thế là cô bị bỏ vào trong chiếc xe đẩy và đề phòng cô chạy lung tung thì xe đẩy bị cột vào thân của một gốc cây lớn , Lam Minh vẫn còn nhớ cái vụ này. Nội nói lúc nhỏ vì bận nên ba mẹ hay làm cách này , bỏ cô vào xe đẩy sau đó cột sợi dậy vào xe đẩy với thân cây để cô không chạy lung tung mà chỉ cạy quanh thân cây thôi và cô cũng hận nhất cái này , chạy vòng vòng một lúc rồi lại bị ngã , buồn thay , ngã úp sọt.
Chỉ biết nằm úp như thế mà khóc.

Lam Minh bây giờ nghĩ lại cũng thấy tội cho bản thân mình. Nhìn bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ , phía trước là con đường lớn , mọi người qua lại mà , cô nhìn một chút lại thấy nhàm chán.
Giờ này mà chán thì sẽ có điện thoại hoặc máy tính , lên dạo vài trang wed nghe vài bản nhạc , đọc vài cuốn truyện , ăn uống gì đó rồi lăn ra ngủ . Thật thoải mái biết bao .
Đang chống cằm đếm xe thì phát hiện một đứa trẻ ăn mặc khá bảnh bao , lại có khuôn mặt rất soái đi ngang qua . Đứa trẻ mặc chiếc áo thun trắng , quần kaki đen trên đầu còn đội mũ nồi nhìn rất đáng yêu .
Nhìn là biết đứa bé này không phải người dân ở đây , bởi chỗ này toàn người nghèo , khá giả tí cũng chỉ có vài ngôi nhà nhưng mà những ngôi nhà đó đều không có cho con cái ăn mặc kiểu đó.
Nhìn là đoán được đứa bé kia là người thành phố.

\”Papa…papa. Nha nha….\” Cô liều mạng hô to để thu hút sự chú ý của đứa bé kia , chán quá ấy mà , trêu chọc người ta cũng không tính là phiền.

Thành công thu hút được sự chú ý của đứa bé kia , Lạp Minh tiếp tục giương mắt nhìn đối phương.
Bạch Cửu Ly đang bực bội vì bị cha mình dẫn đến một địa phương quê mùa như thế này , nơi đây một móng wifi cũng chả có , nhìn đâu cũng thấy người già , trẻ con thì toàn một lũ xấu xí , ăn mặc bẩn thỉu. Hắn muốn rời đi nhanh chóng , đang trên đường đi dạo thì nghe tiếng của một đứa bé kì quái.
Mặt phúng phính khỏi nói , da thì trắng nhợt nhạt , nhìn cái mặt phởn phởn kia là biết đứa bé ngu ngốc rồi . Hắn phun nhẹ một câu rồi bỏ đi \”Xấu xí!\”.
Lạp Minh bây giờ rất muốn đem thứ gì đó ném cho nát cái mặt tên đó ra , chỉ có khuôn mặt đẹp thì muốn nói gì thì nói à? Lão tử mà xấu xí á? Lão tử chính là khả ái nghe chưa hả tên đần. Quên mất là bản thân chưa thể nói được nên tạp âm phát ra đều là những từ bập bẹ của đứa trẻ.
\”Đã xấu xí mà còn bị thần kinh\” Bạch Cửu Ly làm mặt xấu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN