Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 48
“Phim kinh dị, được không?”
“Tôi ghét phụ nữ hét chói tai.”
“Phim đại họa?”
“Tất cả đều là kỹ xảo máy tính, có cái gì hay?”
“Phim đấu súng?”
“Sốt cà chua đổ đầy người giả làm người chết, ghê tởm.”
“Phim nghệ thuật, không có vấn đề gì chứ?”
“Ngủ ở trong rạp, tôi sợ tối.”
…
Điểm bán vé rạp chiếu phim, ta cào điên cuồng lên tường. Hiếm khi người vắt cổ chày ra nước là ta chịu mời ai đó đi xem phim, không ngờ đối phương còn hạch sách như vậy.
Cào loạn một hồi, ta nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?! “
Người bán vé tươi cười cũng dần dần cứng ngắc, “Hay là hai vị đi chọn cho kỹ rồi lại tới xếp hàng?”
“Đúng rồi!” Bác gái phía sau giận dữ kêu gào, “Các cô các cậu chọn đi chọn lại tới bao giờ nữa?”
Ta buông tay, ý bảo tình huống gấp gáp, “Sếp, rốt cuộc xem phim nào đây?”
Nghe vậy, Nhậm đại công tử không nhanh không chậm vuốt cằm, từ từ nói: “‘Cừu vui vẻ và sói xám – Hổ con dũng cảm’ đi.”
Choáng váng ba giây, ta tự nói với bản thân: Thế giới to lớn, không chuyện lạ nào không có.
Hóa ra đàn ông cũng thích cừu vui vẻ.
Bước vào phòng chiếu, đã có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ nhỏ ngồi vào chỗ.
Nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui trong phòng chiếu, ta cảm thấy kỳ diệu. Vì còn chưa bắt đầu chiếu, trong đại sảnh vẫn vang lên OST (nhạc chủ đề) của phim. Nhớ tới tiếng chuông di động của Nhậm Hàn, ta không kìm nổi hỏi.
“Phó tổng Nhậm bình thường anh vẫn thích xem cừu vui vẻ?”
Nhậm Hàn liếc mắt, “Ra ngoài công ty không cần gọi tôi là Phó tổng Nhậm.”
Ta nghẹn họng, yếu ớt nói: “Nhậm Hàn.”
Nhậm Băng Sơn hài lòng nhướng mày, còn chưa kịp nói chuyện, một người đẹp đội nón đồ chơi cừu vui vẻ đã hướng chúng ta đi tới, nhìn trái ngó phải xem xét, kỳ quái hỏi: “Xin hỏi chỉ có hai vị đến xem phim thôi sao?”
Ta chớp mắt, không rõ ý tứ của người đẹp.
Người đẹp thấy vậy quơ quơ n cái mũ trên tay, giải thích: “Là như thế này, trong dịp này rạp chiếu phim chúng tôi kỷ niệm một năm khai trương, chỉ cần các bạn nhỏ đến xem ‘Hổ con dũng mãnh’ đều có thể nhận được một chiếc mũ quả dưa cừu vui vẻ, xin hỏi hai vị — —”
Ta đảo mắt nhìn lại, quả nhiên những người khác cơ bản đều là người một nhà mang cục cưng đến xem phim, ta cùng Nhậm Hàn ở trong này ngược lại trở thành quái vật, đang muốn giải thích, lòng bàn tay ta nóng lên, bàn tay đã bị ai đó nắm lấy.
Nhậm Hàn nói: “Bé được bà nội đưa đi mua bỏng rồi, có thể đưa mũ cho chúng tôi trước được không?”
“Dạ được.” Người đẹp nghe vậy, tươi cười đưa chiếc mũ cho Nhậm Hàn, trước khi rời đi còn quay lại nói, “Hai vị thật là có hiếu, không chỉ mang theo bé đến xem phim, còn đưa cả cha mẹ đi nữa! “
Người đẹp đi xa, ta triệt để xấu hổ.
“Nhậm Hàn, anh lừa người ta như vậy không hay lắm đi?”
“Cô gọi tôi là gì?”
Nhìn Nhậm Băng Sơn vẻ mặt biến đổi, ta nhất thời không biết nên nói gì, “Không phải anh bảo tôi gọi anh bằng tên hay sao?”
Nhậm Hàn không nói, trực tiếp đem chiếc mũ chụp lên đầu ta, nheo mắt lại nhìn màn hình phía xa nói: “Trước khi ra khỏi rạp, tôi là ba của con em.”
Ta không muốn một ông xã lạnh lùng như băng, rồi sinh ra một đứa con mặt lạnh.
“Nhà anh có trẻ con?”
“Không có.”
“Thế vì sao còn lừa lấy mũ cừu vui vẻ?”
“Nhìn nhân viên làm việc đội rất đáng yêu.”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!