Hủ Nữ Mãnh Như Hổ - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Hủ Nữ Mãnh Như Hổ


Chương 67


Ta chỉ biết là, bây giờ tỉnh lại, cả người đau nhức, đầu muốn nứt ra, hơn nữa, nơi này thật xa lạ, trần nhà xa lạ, phòng xa lạ, giường xa lạ, cô gái xa lạ.

Nhìn cô gái vẻ mặt khó chịu dựa người cạnh cửa, ta hoàn toàn mờ mịt.

Trí nhớ của ta dừng lại ở cảnh ôm đùi sếp gào khóc “Tôi rất nghèo, tháng này có thể không trừ tiền phạt đến muộn của tôi không?”, còn sau đó?

Ta run sợ trong lòng, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cô nàng khoảng hai mươi tuổi, diện mạo rất xinh đẹp, nhìn có vẻ quen mắt, nhưng mà vì sao ta lại ở nhà cô ấy? Không thể đến mức hôm qua bọn người sếp quên không đưa ta về nhà, cho nên ta gặp được cô gái này ở ven đường, rồi cùng nàng phát sinh tình một đêm?

Ta vô cùng rối loạn nhìn chằm chằm vào người đẹp xa lạ, còn chưa kịp mở miệng, người đẹp hừ một cái: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh, làm hại tôi tối hôm qua phải ngủ ở sô pha, hừ!”

Dứt lời, người đẹp liền xoay người rời đi. Ta đơ mất một lúc, còn chưa tiêu hoá được lời nói của người đẹp, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ. Giọng nữ là của người đẹp vừa rồi, giọng nam thì nghe rất quen, nhưng không nhớ được là ai.

Ta phiền muộn cố nhớ lại, rồi lại tự kiểm tra một chút, phát hiện bên dưới lớp chăn, quần áo của mình vẫn đầy đủ, sức khỏe không có cảm giác gì lạ, lúc này mới yên lòng, đang định ra khỏi cửa xem tình hình, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, vài giây sao, một gã đàn ông nào đó đã bước vào phòng, nửa cười nửa không vỗ vỗ đầu ta.

“Tỉnh rồi? Còn đau đầu không?”

Ngẩng đầu, chớp mắt.

Ngay khi ta đang nghi hoặc vì sao hôm nay gặp nhiều người trông quen mặt như vậy, miệng của ta đã giành trước phần của não gọi lên ba tiếng, “Phó tổng Nhậm.”

Phó tổng Nhậm?

Ta ngây mất ba giây, cuối cùng khôi phục tỉnh táo, Phó tổng Nhậm? Nhậm Hàn? Tại sao ta lại ở nhà Nhậm Hàn?

Còn chưa kịp phát điên, người đẹp vừa rồi lại xuất hiện ở cửa. Sắc mặt của cô ấy lần này khó coi hơn lúc trước ba phần, gầm gừ với Nhậm Hàn: “Tôi ra ngoài, trước khi về, cô ấy nhất định phải biến mất!” Người đẹp nghiến răng chỉ vào ta oán hận nói, cuối cùng, dáng người mảnh khảnh ấy đã đi ra cửa rồi lại lộn trở lại, đôi mắt đẹp cháy lên một lửa nhỏ, nói: “Còn nữa! Giường của tôi cũng phải đổi cái mới!”

Dứt lời, nàng giận dữ đi xa, còn lại ta với vẻ mặt xấu hổ và Nhậm Hàn với gương mặt trơ trơ. Ta chảy nước mắt, chỉ là ngủ một chút trên giường cô ấy, không cần phải tuyệt tình như vậy cứ, còn muốn đổi cả giường?

Nhậm Hàn lấy tay xoa thái dương, thở dài, “Thật là phiền phức.”

Ta gục gặc, đáng thương quẹt miệng, “Tôi không cố ý ngủ trên giường cô ấy.” Tuy không biết Nhậm Hàn có quan hệ thế nào với người đẹp này, nhưng cô ấy quả thật ra dáng một phu nhân hung hãn.

Nhậm Hàn nghe vật, thở dài, “Tôi không nói cô ấy, là nói cô.”

“Hử?” Ta vò đầu, nếu thời gian có thể trôi ngược, ta nhất định không ngủ trên giường của cô gái này.

Nhậm Hàn nhắm mắt nói: “Biết vì sao cô ấy đòi đổi giường không?”

Ta thành thật lắc đầu.

Nhậm Hàn nhìn chằm chằm vào ta, giọng điệu điềm tĩnh, “Vì tối qua cô ói ra giường cô ấy.”

Nhất thời, ta không nói nên lời. Thật lâu sau, ta mới pha trò đánh trống lảng: “Phó tổng Nhậm, anh xem, trăng hôm nay tròn quá.”

Nghe lời này, biểu cảm của Nhậm Hàn càng tỏ vẻ đau khổ hơn, “Bạch Ngưng, không cần giả ngây giả ngô với tôi, nếu tôi biết cô phiền phức như vậy, tối qua tôi chắc chẵn sẽ không đưa cô về nhà.”

Ta líu lưỡi, sợ hãi chọc ngón tay, “Đúng rồi, tối qua rốt cuộc tôi làm gì vậy?”

Nhậm Hàn oán hận trừng mắt liếc ta một cái, nếu ánh mắt có thể giết người, ta tin rằng, mình đã bị one hit kill. Ta nghiêm nghị bày tỏ, “Thật xin lỗi, có phải tôi gây phiền phức cho anh?” Rõ ràng hôm ta đi ăn cơm ta không mời hắn, vì sao lại ở nhà hắn? Bi kịch.

Nhậm Hàn nói: “Bạch Ngưng, cô không uống được rượu thì không biết từ chối sao?”

“Tôi sai rồi.”

“Cô không biết mình say sẽ gây ra bao rắc rối cho người khác sao?”

“Tôi thật sự sai rồi.”

“Còn nữa, cô có biết tối hôm qua cô thất thố đến mức nào không?”

“Tôi hối hận rồi, tôi hối hận sâu sắc rồi.”

Cuối cùng, Nhậm Hàn Phó tổng giám đốc Nhậm rốt cuộc đã mắng đủ, một lúc lâu sau lặng lẽ thở dài, nói: “Cô có biết, hôm qua cô lôi kéo tôi nói rất nhiều về chuyện hai năm trước?”

“Hử?”

Như mũi tên nhọn đâm trúng trái tim, từng vết sẹo đau đớn nhất bỗng nhiên bị vạch ra, tựa như rạch sâu đến mạch máu.

Ta cắn chặt răng, gằn từng tiếng xác định, “Tối hôm qua tôi kể chuyện đó với anh?”

Nghe vậy, con ngươi đen láy thăm thẳm của Nhậm Hàn càng thâm sâu hơn, nhếch môi, cuối cùng hơi gật nhẹ đầu.

Quả nhiên, rượu vào lời ra. Hơn nữa đối tượng thổ lộ lời ra này.

Mami, nhanh tới cứu con với.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN