Tuyệt Sắc Nữ Thần - Chương 4: Ám Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tuyệt Sắc Nữ Thần


Chương 4: Ám Sát



Ting ting ting

Tiếng chuông báo hiệu rằng buổi học đã kết thúc. Nguyễn Kim ở cuối lớp chấm một điếu thuốc, một tên béo ủn ỉn đang ngồi phía cuối lớp khẽ nói:

– “ Đại ca! Chẳng lẽ để thằng nhóc Trần Phong đó cướp luôn chị dậu đi!”

Nguyễn Kim tức giận xoay người lại, dùng bàn tay vỗ thẳng vào trán thằng béo:

– “ Mẹ, mày tưởng tao muốn để cho nó cướp à nhưng anh trai tao nói rồi, anh trai tao đang đi công tác ở Bắc Ninh, không muốn tao gây sự! Chờ anh trai tao về, tao đem thằng đó xử đẹp!”

Tên béo cười khặc khặc:

– “ Đại ca nói chí phải! Anh xử nhẹ nhẹ tay thôi nhé, em gái em dạo này đang buồn vì không có người yêu đó!”

Nguyễn Kim không khỏi nôn ọe một tiếng, lần trước hắn cũng đã thấy được em gái tên béo, đúng là anh nào em nấy, rơi vào tay ả chỉ có khổ nhưng hắn lại cười lên một cách sảng khoái:

– “ Văn Đông, ngươi quả là anh minh nha! Theo tao, lâu lắm rồi anh chưa đụng vào nữ sắc, nhân dịp lòng có chút bực bội nên đi giải khuây tý!”

Trần Phong cùng Thanh Như ra khỏi trường, tính mời nàng đi ăn chút gì đó liền phát hiện túi mình rỗng tuếch, Trần Phong gãi gãi sau đầu:

– “ Thanh Như, anh có chút chuyện đi trước! Có gì sau gặp nhé!”

Thanh Như vừa ừm một tiếng nhẹ hắn đã chạy biệt tăm.

Trần Phong rút trong chiếc túi chiếc điện thoại, ấn một dãy số liền gọi.

Quán bar Thiên Phú,

Phòng V.I.P 01,

Một thanh niên đang ngồi xị xuống, hắn vô thức run lẩy bẩy, nhìn dòng chữ màu xanh hiện lên trên điện thoại hai chữ Con Nợ. Tên thanh niên cầm điện thoại, nuôt nước miếng ừng ực:

– “ Đại ca, không biết anh gọi em có việc gì không?”

Bên đầu dây kia một chất giọng khàn khàn lạnh lùng vang lên:

– “ Dạo này anh hơi kẹt chút xíu, chú thấy đấy mấy chú hình như cũng đã lấy của anh ít nhiều, giờ làm sao nhỉ?”

– “ Dạ, dạ em hiểu rồi đại ca, đại ca gửi mã số tài khoản, em liền gửi sang…!”

Nguyễn Tôn Chỉ thở phào, mía tên Trần Phong này lão tử chỉ lấy của mày có bảy triệu mày lại mót của ông hơn năm mươi triệu, rốt cục mày có còn chừa cho lão tử con đường sống nào nữa không?

Suy nghĩ vừa mới lóe lên lập tức vụt tắt, tiếng cửa mở đã làm hắn bừng tỉnh, một lão hán to lớn vạm vỡ cao to bước vào, Nguyễn Tôn Chỉ mắt lóe lên:

– “ Anh Lý Hân! Lâu ngày mới gặp, dạo này trông anh khỏe hẳn ra ấy nhỉ!”

Lão hán được Nguyễn Tôn Chỉ gọi là Lý Hân ngồi đối diện hắn, trầm giọng:

– “ Đối phương là ai? Giá cả thế nào?”

Nguyễn Tôn Chỉ cười phá lên một tiếng nhưng ngay lập tức cũng bình tĩnh lại:

– “ Quả nhiên là sát thủ có nghề, Trần Phong 19 tuổi, đại học Cao Mỹ, một trăm triệu!”

Lão Lý Hân ngạc nhiên, một đứa nhóc đại học không tự giải quyết được sao mà còn phải mướn sát thủ, bản năng sát thủ cũng có chút đề phòng, không chừng tên nhóc Trần Phong này cũng không phải tầm thường.

Nguyễn Tôn Chỉ hạ giọng xuống:

– “ Anh phải cẩn thận, tên này có chút không bình thường, tốt nhất là có chút vũ khí nóng!”

Dứt lời, Lý Hân liền bước ra ngoài không quên nói một câu:

– “ Ngươi đừng lo, thông tin xác nhận thành công sẽ có sớm thôi!”

– “ Mong là vậy!”

Lý Hân vừa bước ra cửa, một người mặc áo đen liền xuất hiện bên cạnh, Lý Hân đưa chiếc điện thoại trong túi cho hắn:

– “ Trong đây có ảnh của hắn, nhớ kỹ đem theo một khẩu Colt M1911!”

– “ Rõ!”

Trần Phong quay về ký túc xá, trời đã xẩm tối, hắn bước vào phòng, trong lòng mừng rỡ khôn cùng, hắn mới moi được từ tên Nguyễn Tôn Chỉ 57 triệu. Hắn bước vào nhà tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh, tưởng tượng đến Thanh Như:

– “ Chậc chậc! Giá như Thanh Như ngồi ở đó, ta sẽ tiến lại, đè nàng xuống kiểu đó, rồi chơi nàng kiểu đó, hôn nàng kiểu đó, xiên nàng kiểu đó.. Hắc hắc!”

Trần Phong cười dâm mãnh liệt, hắn vui vẻ bước ra ngoài, chỉ mang một chiếc khắn tắm quấn quanh phần thân dưới. Bỗng nhiên truyền vào một tiếng gõ cửa, hắn liền chạy lại mở cửa ra, một người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ chót. Người đàn ông thấy Trần Phong bước ra, đưa chiếc hộp nhỏ nhỏ cho hắn, khẽ nói:

– “ Anh là Trần Phong? Đây là pizza có người muốn gửi đến cho anh!”

Chẳng lẽ là Thanh Như? Không thể nào cô nàng đó lại tặng quà cho mình được! Là ai ta?

Nhưng hắn chẳng nghĩ nhiều, hắn liền phát hiện dưới lớp áo đỏ dày liền trồi lên một hình chữ L, súng? Người này rốt cục là ai? Người đàn ông đưa pizza thấy hắn đưa tay vào túi áo trong. Nhanh như thoắt, hắn nắm chặt bàn tay của người đàn ông, lạnh lùng hỏi:

– “ Ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới đây?”

Người đàn ông lắp bắp:

– “ Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra!”

Tuy nói vậy nhưng tay hắn lại giãy dụa một cách thành thục, Trần Phong cười khinh, chà muốn thoát khỏi bàn tay ta, đâu có dễ, nói rồi hắn càng nắm chặt hơn, hắn dùng tia thần thức yếu ớt mới hồi phục của mình dò xét lại tên trước mắt, quả nhiên là súng hơn nữa còn có cả dao găm.

Ắc …

Người đàn ông hét lên đau đớn, cổ tay đã bị Trần Phong bóp nát, cắn chặt môi người đàn ông dùng bàn tay còn lại kéo chiếc khắn tắm trên người hắn xuống.

– “ Ahhhh!”

Một nữ sinh nghe tiếng hét của ông chú liền chạy ra bất chợt cũng hét lên. Trần Phong nhất thời sơ ý, trung niên liền thoát khỏi tay hắn chạy thục mạng.

Một cơn gió thoảng qua, mấy sợi lông trym bay bay, Trần Phong liền phát hiện thằng tiểu đệ đang dương mình đón gió liền đóng sầm cửa lại.

– “ Bỏ con mẹ nhà nó!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN