Quân Nhân Trong Khói Lửa
Chương 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Tối hôm đó, hai người ngồi xe gắn máy, an toàn quay trở về thôn trại bọn họ dừng chân.
Kể từ sau đêm đó, Chu Giác Sơn lại quyết định tăng cường bố trí canh phòng, thâm nhập tìm hiểu phân chia thế lực xung quanh thị trấn Mongmit, hắn dạy binh lính chế tạo bom đơn giản, chôn ở xung quanh thôn trại, hướng dẫn dùng cách thức đặc biệt để bảo quản tốt thuốc súng, vừa có thể phòng ngự thổ phỉ phụ cận và quân đội quấy nhiễu, lại có thể bảo đảm sinh hoạt của người dân trong thôn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tại Tư cả ngày ở bên cạnh lén lút nhìn trộm, kiến thức nửa vời, ngược lại cũng không nhịn được suy nghĩ sâu xa…
Chu Giác Sơn lại có thể biết chế tạo bom…
Hắn rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào?
Nếu như nói hắn làm nghiên cứu khoa học, xuất thân chế tạo trang bị kỹ thuật thì cô cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng không phải hắn xuất thân chuyên ngành quân đội sao? Hơn nữa chủ yếu nhất là vật liệu và công cụ hắn sử dụng để chế tạo bom cũng không phải là vật liệu mà quân đội bình thường hay sử dụng, mà là bình thủy tinh, son môi, bột mì, dây kẽm, v.v… đều là đồ vật thường xuyên sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày…
Trường quân đội của Myanmar sẽ dạy mấy thứ này? Chế tạo loại vũ khí bàng môn tả đạo [1] như thế này, thế nào cũng không giống như là học trong quân đôi.
[1] Bàng môn tả đạo: chỉ trường phái học thuật hoặc trường phái tôn giáo không chính thống. Nói về cách thức, con đường bất chính.
Cô biết rõ quân đội chính quy ngay cả một viên đạn cũng phải ghi vào trong hồ sơ, chứ nói gì đến một quả bom phòng ngự có thể tạo thành sát thương quy mô lớn… Tại Tư làm phóng viên chiến trường hai năm, cũng ít nhiều nhìn thấy một ít mặt tốt của chiến trường và chiến dịch [2], mà trường hợp tự tay chế tạo bom, lâu như vậy cô cũng mới chỉ gặp qua một lần mà thôi…
[2] Chiến dịch: toàn bộ nói chung các trận chiến đấu diễn ra trên một chiến trường và trong một thời gian, tiến hành theo kế hoạch và ý định thống nhất, nhằm thực hiện mục đích chiến lược nhất định. (VD: Chiến dịch Điện Biên Phủ)
– — Người nọ xuất thân là thủy quân lục chiến [3] hoàng gia Anh, gần bốn mươi tuổi, là lính tình nguyện quốc tế ở Syria khoảng gần một năm.
[3] Thủy quân lục chiến: là thành viên của lực lượng quân sự phục vụ với tư cách lực lượng vũ trang ngoại biên, thường tập trung trên các chiến hạm và tham gia tấn công từ biển vào đất liền.
Mà Chu Giác Sơn bên cạnh cô lẽ nào cũng là thân phận tương tự như vậy sao?
Tại Tư trải qua một phen suy nghĩ tinh tế, lại thay đổi ý nghĩ, hẳn là không phải…
Dù sao theo cô biết, bởi vì sự khác biệt với người châu Á và để đảm bảo an ninh quốc gia cùng thông tin vũ khí, các quốc gia châu Âu và Hoa Kỳ rất ít khi tiếp nhận người châu Á gia nhập quân đội. Hơn nữa thông thường mà nói, kinh nghiệm gia nhập quân đội ở nước ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc quay về nước nhập ngũ.
“Thang Văn.”
“Ừ?”
Bầu trời trong xanh, cả ngày không có một gợn mây, mấy người lính bị thương ngồi lẻ tẻ trong phòng. Người đàn ông gầy gò đang ngồi trên chiếu, một vòng lại một vòng tháo ra băng gạc trên đùi.
Tại Tư giúp Thang Văn đem cây nạng để gọn sang một bên, chính mình dời một cái mã trát đoan đoan chính chính ngồi trước mặt cậu ta.
“Tôi hỏi cậu cái này, cậu chỉ cần chỉ lời phải hoặc không phải là được. Đoàn trưởng của các cậu có phải xuất thân từ học viện kỹ thuật quân sự Myanmar không?”
Thang Văn xoay người, hơi thu chân lại, “Cô đừng hỏi tôi, tôi không thể nói.”
Lần trước hắn ta tiết lộ với cô ta thời gian cụ thể đoàn trưởng trở về từ Kachin, sang ngày hôm sau Du Tại Tư liền chạy. Chu đoàn trưởng mặc dù nể tình trên đùi hắn ta có thương tích nên chưa nói gì, nhưng trong lòng Thang Văn lại hiểu rõ – đều do hắn ta làm sai, hắn ta cũng không nên nhẹ dạ nói cho cô ta biết.
Lúc đó hắn ta cũng ngây dại, bị quỷ ám. Rõ ràng toàn bộ binh lính trong thôn trại chỉ có mình hắn ta và đoàn trưởng có thể nghe hiểu người phụ nữ này nói chuyện, đoàn trưởng lại không có ở đây, thế nào hắn ta lại tin câu nói “Tôi hỏi người khác cũng giống vậy” của Du Tại Tư chứ.
Kia căn bản cũng không giống nhau, không giống nhau. Những binh lính kia căn bản là nghe không hiểu Du Tại Tư nói chuyện.
Cho nên từ nay về sau, Thang Văn đã quyết định chủ ý, sau này chuyện có liên quan đến quân đội, chuyện của đoàn trưởng, hắn ta một chữ cũng không nói cho Du Tại Tư.
Tại Tư nhíu mày, sóng mắt khẽ động.
Cô đột nhiên nâng má, nháy nháy mắt, cách Thang Văn rất gần rất gần.
Nói về 36 kế quân sự ở thời cổ đại của Trung Quốc, bác đại tinh thâm [4], mà Du Tại Tư cô chỉ nhớ rõ duy nhất một chiêu mỹ nhân kế mà thôi.
[4] Bác đại tinh thâm: dùng để miêu tả tư tưởng và học thuật uyên bác thâm thúy.
Lông mi dài của người phụ nữ xinh đẹp nhấp nháy nhấp nháy, đen nhánh, giống như hai cánh quạt nhỏ, hấp dẫn mê người.
Thang văn mới không để ý đến Du Tại Tư. Hắn ta ôm bắp đùi, khom lưng, cắm đầu bôi thuốc.
“Cô cẩn thận, nếu như bị đoàn trưởng nhìn thấy cô cách tôi gần như vậy, để chứng minh sự trong sạch và lòng trung thành của mình, tôi nhất định sẽ đập chết cô đầu tiên.”
“…”
Tại Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [5], bực mình gấp lại mã trát, dậm chân rời đi.
[5] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: miêu tả sự bất mãn đối với người được kỳ vọng không chịu đấu tranh không chịu tiến lên.
Ngu trung [6], ngu trung.
[6] Ngu trung: là từ đa nghĩa, trong trường hợp này chỉ sự mù quáng trung thành, không suy nghĩ đến hậu quả, không cần biết nguyên nhân, không so sánh lợi hại, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh làm việc, không có suy nghĩ của mình.
“Cậu nhớ kỹ, sau này có việc gì cũng đừng có đến cầu xin tôi.”
Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện chính mình đang đi tới giáp ranh của thôn trại, hai bên đều trồng cây đại thụ tươi tốt, bên tường có một ít gỗ và gạch bỏ đi.
Cô đi tới, ngồi lên viên gạch phía sau gốc cây, lặng lẽ móc ra cuộn vải trắng ở sau hông, cô lại nhìn xung quanh một chút, xác nhận ở đây không có ai cũng cách phòng thương binh vừa mới đi ra đủ xa, lúc này mới vén vải trắng lên, rút ra con dao quân sự lần trước Chu Giác Sơn đưa cho cô.
Ánh mặt trời chói mắt, chợt lóe lên ánh sáng trắng trên mũi dao, cô tỉ mỉ quan sát con dao này — sắc bén, chắc chắn, chuôi dao màu xám đen có chút vết xước, rãnh máu [7] trên thân dao cũng không được sạch lắm.
[7] Rãnh máu: hình ảnh ở cuối chương.
Đây không phải là con dao mới, cũng không biết trước đây Chu Giác Sơn có từng dùng nó để giết người không.
Trong lòng cô suy nghĩ có nên đem con dao này đi bán không, hoặc là dùng nó làm điều kiện trao đổi, hỏi người khác có biết chút gì về chuyện lúc trước của Chu Giác Sơn hay không.
Ánh mặt trời từ từ chiếu xuống, chiếu sáng mặt dao và chuôi dao…
Tại Tư trong lúc lơ đãng nháy nháy mắt.
Kỳ quái, con dao này hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không ra…
“Du tiểu thư, Chu trưởng quan gọi cô trở về một chuyến.”
Buổi chiều rực rỡ, trong thôn trại một mảnh an tĩnh thanh bình, Khang tẩu đi ra đây tìm người, Tại Tư thu hồi con dao.
Cô lên tiếng trả lời, vội vàng theo Khang tẩu nhanh chóng chạy về, binh lính canh giữ ở bên ngoài sân nhanh chóng mở cửa giúp cô, cô nói cảm ơn, chạy vào trong phòng vội vã nhìn quanh một vòng. Tầng một sạch sẽ rộng rãi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Chu Giác Sơn.
“Có phải ở trên tầng hai không?” Khang tẩu chỉ chỉ cầu thang đi lên trên tầng.
“…” Tại Tư ngẩng đầu, dừng lại, do dự một chút, tầng hai chỉ có phòng ngủ.
Gần đây, từ khi Chu Giác Sơn quay trở về từ Kachin, thái độ của hắn đối với cô càng ngày càng kỳ quái, trước kia hắn ôm cô đi ngủ, nhưng gần đây hắn trở mình nhiều lần mà không chịu ngủ.
Cô cũng không phải con giun trong bụng hắn, cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cô có một loại trực giác, cô mơ hồ cảm thấy, liệu có phải thời điểm trước đó hắn lắp đặt máy giám sát ở trong phòng ngủ, lúc đang theo dõi thì nhìn thấy cái gì đó hay không.
Thế nhưng không phải cái không nên nhìn thì hắn cũng đã sớm nhìn thấy rồi hay sao… Dù sao từ lần đầu tiên lúc gặp mặt, cô cũng đã bị hắn cởi hết quần áo, Tại Tư thẹn thùng, thầm nghĩ, người đàn ông kia ngay cả hôn cũng đã hôn qua rồi, vậy còn có cái gì chưa thấy qua…
Khang tẩu không ngừng thúc giục cô. Tại Tư gật đầu, cô nhấc váy lên, bước chân thong thả, tâm tình hơi có chút trầm trọng bước lên tầng.
Phòng trúc tầng hai, cửa phòng khép một nửa, Chu Giác Sơn quả thực đang ngồi ở bên giường chờ cô.
Gần tới chạng vạng, ánh sáng trong phòng giống như sợi vàng tinh tế chiếu vào bên chân hắn, hai chân hắn duỗi ra, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bên chân để một quyển vở da bò màu nâu đỏ.
Hắn thấy cô lên đến nơi, rút ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn đầu lọc của điếu thuốc.
Tại Tư đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi vào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng, bạch câu quá khích [8], trôi qua có chút vô ích.
[8] Bạch câu quá khích: ẩn dụ thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau cùng, vẫn là Chu Giác Sơn dời đi ánh mắt trước, ho khụ một tiếng, Tại Tư có chút không được tự nhiên đi tới bên cạnh bàn dưới cửa sổ, cô nhấc bình trà lên, rót ra một chén trà, khẽ uống một hớp, cẩn thận liếc nhìn người ở phía sau.
“Anh tìm tôi…”
“Ừ.”
Chu Giác Sơn móc bật lửa ra, châm điếu thuốc lá. Gần đây hắn vừa nhìn thấy cô liền cảm giác nóng phát hoảng.
“Trả lại cô.”
Hắn cầm lên quyển vở da bò ở trên giường, thuận tay đưa tới.
Tại Tư để chén trà xuống, chậm rãi đi qua, nhận lấy quyển vở trong tay hắn, cô để trên tay tỉ mỉ lật qua một lần, hóa ra là quyển nhật ký của cô, chỉ là bìa ngoài ban đầu hình như bị hỏng, Chu Giác Sơn lại giúp cô bọc lại một lớp.
“…”
Cô nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói cái gì?” Chu Giác Sơn cúi đầu hút một hơi thuốc.
Cô lại nhìn chỗ bên người hắn, cẩn thận đi tới, ngồi xuống, “Cảm thấy rất thần kỳ.”
“Chỗ nào?”
“Vậy mà anh thật sự có thể đọc hiểu tiếng Trung, hơn nữa giống như hết sức thông thạo.”
Cô cho rằng hắn là một người ngoại quốc, có thể nói tiếng Trung rõ ràng, có thể đọc hiểu được tờ giấy nhỏ cô lưu lại hôm trước cũng đã rất lợi hại.
Thế nhưng trong quyển nhật ký này, bây giờ có rất nhiều ghi chú và ký hiệu, khi còn bé cô viết chữ cẩu thả, có mấy lời cô đọc lên cũng thấy rất kỳ cục, nhưng người này xem quyển nhật ký của cô hiển nhiên là xem hiểu hết, hơn nữa nét chữ lưu lại còn rất rõ ràng lưu loát.
“Cái này là anh viết đúng không?”
Cô chỉ vào một dòng chữ viết bằng bút máy lưu lại bên rìa quyển nhật ký, cô đã nhìn qua văn tự hắn viết bằng chữ Myanmar, chính là bút pháp như vậy, mạnh mẽ, sắc bén.
Chu Giác Sơn hơi gật đầu, cười nhẹ một tiếng.
“Cô muốn nói cái gì?”
“Tôi cảm thấy anh thật sự không đơn giản, tôi rất muốn biết rốt cục lai lịch của anh là như thế nào?”
“Cô đoán xem.”
“Tôi đoán không được.”
Nếu như cô đoán được thì có lẽ cô có thể ngồi lên vị trí kia của hắn rồi.
Tại Tư lẳng lặng nhìn hắn, không hề chớp mắt, quyển nhật ký trong tay cũng bị đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô siết chặt.
“Tôi chính là một người lính.” Chu Giác Sơn nhìn ngoài cửa sổ, “Cô yên tâm đi theo tôi, những cái khác tốt nhất là nên ít tò mò ít xen vào.”
Hắn biết rõ cô là phóng viên chiến trường, lòng hiếu kỳ rất lớn, thế nhưng có rất nhiều chuyện cũng không phải là biết càng nhiều càng tốt.
“…”
Tại Tư hờn dỗi rũ mí mắt xuống. Yên tâm… Cô cũng muốn yên tâm, thế nhưng ngay cả hắn là ai cô cũng không biết, mỗi ngày đều sống ở ranh giới sinh tử, hắn muốn cô yên tâm thế nào.
Lính gác dưới tầng lại đổi tốp, Chu Giác Sơn nhìn thoáng qua thời gian, đứng dậy xuống dưới tầng.
“Này.”
Tại Tư nắm lấy ống tay áo của hắn.
“Còn có việc?”
Tại Tư buông hắn ra, chỉ chỉ nhật ký của mình, “Tấm ảnh tôi kẹp ở trong đây đâu rồi?”
Có một tấm ảnh một tấc, cô giữ lại đã nhiều năm, chẳng lẽ hắn đã ném đi rồi?
Chu Giác Sơn cau mày xoay người lại, đưa điếu thuốc ngậm lên miệng, hai tay cho vào túi.
Tấm ảnh?
“Tấm ảnh nào?”
“…”
***
[7] Rãnh máu: vị trí khoanh màu đỏ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!