Quân Nhân Trong Khói Lửa
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Trời tối rồi, thành phố Taunggyi cũng không lớn như trong tưởng tượng, mặt tiền cửa hàng ở Myanmar đa phần đóng cửa cũng sớm, dưới tình huống bình thường, chừng bảy giờ tối là đóng cửa rồi, ô tô vòng vòng hơn hai mươi phút, cuối cùng, lại quay lại tiệm mì ban đầu kia.
Tiệm mì nho nhỏ mộc mạc đơn giản, một tấm biển hiệu màu trắng ngay cả đèn cũng không có ẩn giấu ở trong góc, rèm ở cửa cũng hỏng hai chuỗi, thềm đá có chút cũ kỹ, hiện lên rêu màu xanh biếc, dù thế nào cũng thấy là không quá thu hút.
Chu Giác Sơn sải bước, vén rèm cửa, một tay để trong túi quần.
“Tiền thuê cửa hàng ở thành phố Taunggyi rất đắt, thông thường dân chúng đều không chịu nổi, tiền điện tiền nước trong buôn bán cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, cho nên, có thể sau khi trời tối vẫn còn kinh doanh, cũng đủ chứng minh buôn bán của tiệm này thật ra vẫn là rất không tệ.”
Phần lớn người Myanmar có tôn giáo tín ngưỡng, an ninh trật tự trong thành phố trái lại thật sự không tốt bằng nông thôn địa khu, hơn nữa địa khu kinh tế lạc hậu, cho nên ở nơi này căn bản là không có cái gì là sinh hoạt về đêm, trời tối, các thị dân [1] đều đóng cửa sớm về nhà nghỉ ngơi, cho nên thời gian đóng cửa tiệm đều rất sớm.
[1] Thị dân hay còn gọi là cư dân thành thị, bình thường dùng để chỉ công dân có hộ tịch và thường trú hợp pháp ở thành phố.
Cửa tiệm này còn chưa đóng cửa, có lẽ là bởi vì bên ngoài buôn bán làm ăn cũng khá, có mấy chiếc xe gắn máy đỗ ở ngoài cửa, xem ra chính là chuyên dùng để giao hàng, đương nhiên ở đây không có nền tảng mua hàng trên internet như ở Trung Quốc, muốn đặt hàng thì phải gọi điện thoại liên lạc.
Tại Tư ngửa đầu nhìn Chu Giác Sơn, nghe sơ qua, hiểu được một chút.
Trong tiệm cũng không có người phục vụ, trước quầy chính là ông chủ, ông chủ tuổi không nhỏ, thoạt nhìn dáng vẻ khoảng hơn năm mươi tuổi.
Ông ta từ dưới quầy chui ra ngoài, ông ta nói quạt điện trong cửa tiệm bị hỏng, ở trong phòng ăn sẽ nóng, hỏi hai người có ngại khi ăn ở bên ngoài không.
“Bày biện bàn ghế, đang mát mẻ.”
Chu Giác Sơn nhún vai, hắn luôn luôn cái gì cũng không xoi mói. Mang binh đi huấn luyện, thời gian đánh nhau, ngay cả hạt cát hắn cũng ăn rồi.
Tại Tư cũng không ngại, cô mỉm cười gật đầu.
Ông chủ cửa tiệm vội vàng bày một bộ bàn ghế ở sân sau cho bọn họ, sau khi lau khô sạch sẽ, lại vội vàng đi phòng bếp nấu mì.
Ở đây nói là sân sau, thật ra vốn là một mảnh đất trống lớn thuộc một khu dân cư tồi tàn [2], nhưng bởi vì trước đó sau khi phụ cận nơi này phá bỏ cũng chưa kịp quy hoạch lại, chính quyền địa phương lại vẫn luôn khất nợ chi phí di dời, sau cùng dứt khoát liền bị thương hộ ở đường phố gần đó phân chia ra, tự mình thêm cục gạch xây tường, vòng thành một cái sân sau.
[2] Khu dân cư tồi tàn: là một khu vực đông dân cư với nhiều dãy nhà sát nhau, được xây dựng bằng các vật liệu tạm bợ, được bố trí theo kiểu xếp củi và nằm trong tình trạng xuống cấp hoặc tồi tàn, lụp xụp, và không được đầu tư nâng cấp.
Mùi thơm từ trong phòng bếp chậm rãi bay tới…
Chu Giác Sơn ngắm nhìn bốn phía, sân sau nho nhỏ sạch sẽ giản dị, “Sẽ ăn ngon hơn nhà vệ sinh mà em lựa chọn.”
Tại Tư vừa giận vừa buồn cười, cầm chiếc đũa lên, muốn đánh hắn.
“Em vừa mới đó là…”
“Không có kiến thức.”
Tại Tư cắn môi, uốn nắn, “Là hiểu lầm.”
Chu Giác Sơn cười, từ chối cho ý kiến, hắn cầm siêu nước ở trên bàn lên. Lắc lắc, là trống không.
Hắn không nghĩ nhiều, cầm siêu nước đi tới bên cạnh vòi nước máy ở sân sau, hứng một siêu nước lã, lại đi tới bên cạnh bếp lò ở trong sân, ngồi xổm xuống, nhìn một chút liền thấy tro bếp đã lạnh rồi.
Quả nhiên, “Địa phương nhỏ chính là muốn tự cấp tự túc [3].”
[3] Tự cấp tự túc: tự làm ra để thỏa mãn yêu cầu tiêu dùng của mình.
Tại Tư một mình ngồi ở trước bàn cũng rất nhàm chán, cô đánh giá xung quanh, đi qua chỗ Chu Giác Sơn, khom lưng nhìn một chút, “Đem siêu nước qua chỗ ông chủ để ông ấy đun cho.”
Phòng bếp nơi đó nhất định có gas hoặc khí thiên nhiên [4], ba năm phút đồng hồ là xong rồi, rất tiện lợi.
[4] Khí thiên nhiên: là hỗn hợp khí cháy được, bao gồm phần lớn là các hydrocacbon, chủ yếu là CH4 (metan) (chiếm khoảng 85%).
“Không cần.”
Chu Giác Sơn cầm siêu nước đặt xuống bên cạnh, vén tay áo lên. Chi phí gas ở Myanmar đắt hơn nhiều so với dùng củi đốt. Nếu như bếp lò đặt ở chỗ này, đã nói lên tiệm này bình thường là nhất định không nỡ dùng gas đun nước.
Bên cạnh bếp lò còn bày một đống củi chưa bổ ra, hắn cởi áo khoác ra, lót ở phía trên.
“Em ngồi đi.”
Tại Tư mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi ở mặt trên, cô tò mò Chu Giác Sơn muốn làm cái gì, liền ôm đầu gối, ngồi ở một bên và sát lại gần hắn.
Chu Giác Sơn đi tới chân tường xa xa, vơ một đống lá cây lại, hắn móc ra cái bật lửa bật nhẹ hai cái, butan thể lỏng vừa vặn cháy hết, hắn cười một tiếng, lại từ trong đống lá cây lấy ra một cành cây nhẵn bóng.
Bên cạnh bếp lò có đặt một con dao nhỏ, hắn dùng dao đơn giản cắt đôi cành cây, lại dùng sống dao [5] đập đập nhánh cây. Bên cạnh bếp lò có sẵn một cái thớt gỗ, hắn dùng mũi dao khoét một lỗ, đem vụn lá cây nhét vào trong lỗ đó, lại cầm một ít đất cát rải vào trong để gia tăng ma sát.
[5] Sống dao: phần dày nhất của lưỡi dao, trên một con dao một lưỡi, sống dao ở phía đối diện với lưỡi cắt.
Cành cây bị khoét một lỗ, nhanh chóng mài lửa, dùng tốc độ không dùng sức lực.
Vài giây sau, lá cây bắt đầu bốc khói, chỉ chốc lát sau, lá cây khô ráo bị đốm lửa nhỏ đốt cháy lên, Chu Giác Sơn đem lá cây ném vào trong bếp lò, đứng dậy, nhặt cây rìu ở phía xa lên, lại bổ thêm vài khúc củi ném vào trong bếp lò.
Củi đốt cháy rất mạnh, ngọn lửa đỏ thẫm lúc lên lúc xuống, cương quyết, phun thẳng lên trên.
Chu Giác Sơn đem siêu nước đặt ở mặt trên bếp lò, hắn ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Tại Tư ở bên người.
Người phụ nữ này trước sau vẫn luôn an tĩnh nhìn hắn, nâng má, mắt sáng ngời, nhìn không hề chớp mắt.
Hắn cười một tiếng, chân mày khẽ động, vỗ vỗ tro bụi trên tay.
“Nhìn cái gì?”
“Thật là lợi hại!”
Tại Tư vẫn luôn giống như một tiểu hoa si nhìn chằm chằm hắn, cô dùng sức gật đầu, còn dịch một chút đến bên cạnh Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn không khỏi đắc ý, vuốt vuốt mái tóc ngắn màu đen của mình, “Cứ như vậy? Em không có cách bày tỏ nào khác sao?”
Hắn ho khan một tiếng, cơ thể thẳng tắp, đã chuẩn bị kỹ càng rồi, sẽ đợi người nào đó đến chủ động hôn hắn một cái.
Tại Tư mím môi, do dự một lát, cười hì hì nói, “Ừ… Thật ra em đây còn có một hộp diêm…”
Thời điểm cô vừa mới ngồi vào trên đống gỗ, phát hiện trên nắp lò ở bên chân. Hắn có cần thiết phải bỏ qua công cụ lấy lửa hiện đại mà nhân loại mới phát minh được hơn một trăm sáu mươi năm không, trái lại lựa chọn dùng phương pháp đánh lửa thời kỳ viễn cổ sao?
Chu Giác Sơn tức giận đến bật cười, “Em đưa cho anh!”
“Em không muốn.”
Tại Tư cười đùa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cô nhấc váy lên chạy nhanh, đột nhiên bị Chu Giác Sơn hai bước liền bắt kịp.
Hắn ôm eo của cô, dùng bụng ngón tay [6] xoa xoa eo của cô, “Không đưa cho anh? Hửm?”
[6] Bụng ngón tay: chỗ này t cũng không biết giải thích như thế nào, mọi người xem hình ảnh ở cuối chương để rõ hơn.
Tại Tư bị nhột quá, vội vàng xin tha, “Cho, em đưa cho anh, không phải, que diêm là dùng hết rồi, là dùng hết sạch rồi! Anh không sai, anh lựa chọn quyết định đánh lửa là chính xác!”
Hắn hình như biết rõ huyệt cười của cô ở chỗ nào, càng không ngừng ấn xuống, đến khi nhìn thấy Tại Tư vừa chảy nước mắt vừa cười thì hắn mới chịu buông tay.
Lắc lắc hộp diêm, quả thật là trống không.
“Bướng bỉnh, em đúng bướng bỉnh đến chết không chừa.”
Tại Tư nhịn rơi nước mắt, dựa sát vào trong ngực Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn ôm lấy cô, đi tới gần đống gỗ, nhặt lên áo khoác quân phục của mình.
Cô núp ở trong ngực hắn, cũng không dám lộn xộn, Chu Giác Sơn một đường ôm cô trở lại bên cạnh bàn ghế, hắn sải rộng chân, để cho Tại Tư ngồi ở trên một chân của hắn.
Mì vừa khéo làm xong, ông chủ cửa tiệm từ phòng bếp bưng tới. Ông ta nhìn một chút bếp lò đã được đốt cháy, có phần kinh ngạc, vội vàng cảm ơn cùng xin lỗi Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn khoát tay, không nói nhiều lời.
Mùi thơm của sợi mì đập vào mặt, là một bát mỳ gà nấu nước cốt dừa [7] và bún cá [8]. Thịt gà nấu nước dừa vừa trơn vừa mềm, nồng đậm mùi trứng, bún cá kết hợp với ngô chiên giòn, hương vị đậm đà.
[7] Mỳ gà nấu nước cốt dừa: hình ảnh ở cuối chương.
[8] Bún cá (鱼汤粉): tạm gọi là bún cá, chứ cũng có chỗ nó để sợi mỳ to nấu với canh cá. Hình ảnh ở cuối chương.
Chu Giác Sơn lấy ra một đôi đũa, để vào trong tay Tại Tư, “Ăn đi.”
Tại Tư chớp mắt, mắt thấy hắn cũng không có ý định thả cô xuống, suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không khách khí nữa, cúi đầu, ngoan ngoãn cắm đầu ăn mì.
Ông chủ cửa tiệm trở lại trước quầy, sân sau cũng chỉ có hai người bọn họ. Buổi tối còn rất an tĩnh, giữa các gian nhà cũng không ồn ào.
Lại nói tiếp…
Tại Tư nuốt vào một ngụm mì, nhìn về phía người đàn ông bên người, “Phương pháp đánh lửa của anh, là học từ chỗ nào thế?”
Thuần thục như vậy, cảm giác cũng không giống dáng vẻ làm lần đầu tiên.
Cô nhớ kỹ, cô trước đây ở trong nước lúc đi học cũng từng xem qua một vài chương trình giống như sinh tồn dã ngoại, trong TV cũng dạy đánh lửa, chỉ có điều nhóm lửa như vậy, nhìn như đơn giản, nhưng thực chất rất khảo nghiệm kỹ xảo và thao tác.
“Cuộc sống quân đội Myanmar nghiêm khắc như vậy sao?” Dù thế nào, những thứ tương tự như đá đánh lửa vẫn nên có chứ.
Chu Giác Sơn lơ đễnh, cắm đầu ăn mì, “Thì có người dạy chứ sao.”
Tại Tư bĩu môi, câu nói này đúng là chẳng khác gì không nói, cô còn không biết là có người dạy sao? Cô dùng chiếc đũa đâm đâm sợi mì, có phần nản lòng thoái chí, “Hừ, em không có ý gì khác, em cũng chỉ là hỏi một chút chuyện phiếm mà thôi.”
Hỏi một chút mà thôi, hắn có cần phải đề phòng cô như vậy không.
“Anh không phải đề phòng.”
“Anh đang đề phòng.”
“Anh…”
Hai người còn chưa nói xong, bỗng nhiên, bên ngoài tường rào bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Nơi phát ra âm thanh, hình như là sân nhỏ sát vách, Chu Giác Sơn và Tại Tư nhìn vào mắt nhau, ăn ý mười phần, ngậm miệng, tay chân nhẹ nhàng, bước nhanh đi tới.
Hai người dán sát vào tường, mượn một chút khe hở trên mặt tường nhìn về phía sân nhỏ sát vách. Chu Giác Sơn hơi nhíu mày, hạ thấp giọng nói.
“Chắc là thanh âm của thuốc nổ đen [9].”
[9] Thuốc nổ đen: là một trong bốn phát minh lớn của Trung Quốc thời cổ đại, đã có hơn 1000 năm lịch sử. Trong quân sự chủ yếu dùng làm thuốc nổ, thuốc súng, nhiên liệu cho tên lửa (rocket).
Tại Tư gật đầu, “Em nghe cũng thấy giống thuốc nổ.”
Có người đến, Chu Giác Sơn vội vàng ra hiệu đừng lên tiếng.
Giữa sân sát vách, có một bếp lò rất lớn, thế lực hừng hực, thiêu cháy ra một luồng khói đen, người nọ đi qua bếp lò tiện tay thêm chút gì đó, màu sắc ngọn lửa đột nhiên trở nên càng thêm tươi sáng.
Trong sân nhỏ, đều cài đặt máy giám sát, ở cửa còn tăng cường canh gác, có hai người thay phiên canh gác. Người canh gác đưa lưng về phía bọn họ, trên thắt lưng căng phồng, nếu không có gì bất ngờ, vậy hẳn là súng mang theo bên người.
Chân mày Tại Tư khẽ nhíu lại.
“Bọn họ đang làm gì?”
Chu Giác Sơn bụm miệng cô lại, “Xuỵt.” Trước tiên quan sát rõ ràng rồi tính tiếp.
Tại Tư sửng sốt, nháy nháy mắt — vừa rồi cô không có lên tiếng mà, hơn nữa thanh âm vừa rồi rõ ràng là của đàn ông.
Vừa quay đầu lại, ông chủ cửa tiệm đang ngồi xổm ở bên chân hai người họ. Cười hì hì, “Bọn họ đang làm gì?”
Đồng tử của hai người chợt co lại, che kín miệng của ông ta, “Xuỵt!”
“A… A a… A a a…”
Ước chừng nửa phút sau, mắt thấy người đàn ông ở giữa sân kia rời đi, Chu Giác Sơn và Tại Tư mới hơi buông lỏng cảnh giác, liếc nhìn nhau, cùng nhau đem ông chủ cửa tiệm kéo đến chỗ xa, lúc này mới buông lỏng ông ta.
Ông chủ cửa tiệm vỗ ngực một cái, thở hổn hển, “Ngạt chết tôi rồi…”
“Ông nói ít một hai câu đi!”
Ông chủ cửa tiệm có phần buồn bực, “Vì sao? Đây là nhà của tôi…” Lẽ nào cho ông ta mở cửa buôn bán còn không cho ông ta nói chuyện sao?
Chu Giác Sơn cùng Tại Tư liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ, lắc đầu.
Dù sao vẫn cảm thấy nhóm người sát vách kia có phần kỳ lạ…
“Ai, ông chủ, hai chén mì tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“4000 Kyat.”
Chu Giác Sơn cố ý đưa cho ông ta một tờ 10.000 Kyat, “Không cần trả lại.”
Ông chủ vui vẻ nhận lấy, định cúi người nói cảm ơn.
Chu Giác Sơn đột nhiên rút ra khẩu súng ở bên hông, đập trúng sau gáy của đối phương, khiến đối phương bất tỉnh nhân sự.
Hắn không hề có ý định rời đi, những tên ở sát vách kia khiến hắn cảm thấy không đúng lắm…
Bang Nam Shan rối loạn, thế nhưng bên trong thành phố Taunggyi cũng không cho phép tư nhân cất giấu hỏa dược, nếu sự việc đã bị hắn gặp phải, vậy hắn nhất định phải tìm hiểu một chút.
Tại Tư vẫn còn ngơ ngác nhìn ông chủ tiệm mì ngã ở dưới đất, há hốc miệng, hơn nửa ngày không phản ứng kịp…
Chu Giác Sơn từ trong đống cành cây ở chân tường tìm ra một sợi dây thừng, ném cho Tại Tư một nửa, “Đừng ngốc nữa, qua đây, trói ông ta lại.”
***
[6] Bụng ngón tay
[7] Mỳ gà nấu nước cốt dừa
[8] Bún cá
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!