Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không? - Chương 9: Cavat
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?


Chương 9: Cavat



Lúc Ngu Hành Chu buông tiểu thiếu gia ra thì eo cậu đã mềm đến không đứng vững rồi, môi hồng như điểm chu sa, ánh mắt ngập nước, rõ ràng là dáng vẻ ngại ngùng đấy nhưng tay vẫn ôm chặt Ngu Hành Chu không buông.

Ngu Hình Chu nghiến răng như là tức giận, tiểu thiếu gia mềm nhũn ngoan ngoãn này rúc trong ngực anh, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ỷ lại, ngây thơ hệt như nai con mới sinh.

Nếu Ngu Hành Chu trẻ lại vài tuổi, nếu lúc gặp gỡ tiểu thiếu gia anh vẫn còn là tên tiểu tử liều lĩnh, có lẽ anh đã chẳng thèm quan tâm gì sất, cứ ôm người về nhà, ôm lên giường anh, hóa thành ác long mà trông chừng cậu, đặt nụ hôn lên toàn thân cậu, tôn kính từng tấc trên làn da cậu.

Nhưng anh không phải, anh đã là Ngu Hành Chu ba mươi hai tuổi.

Anh là người lớn hơn tiểu thiếu gia những mười bốn tuổi.

Sự thật này như một cây kim đâm vào lòng Ngu Hành Chu.

Cái đầu nóng lên dần bình tĩnh lại.

“Anh đưa em về nhà” Anh buông tiểu thiếu gia ra, lại còn cầm tay dắt cậu đi.

Tiểu thiếu gia nhạy cảm nhận ra Ngu Hành Chu không còn vui vẻ như vừa rồi, cậu không nói gì, ngoan ngoãn theo Ngu Hành Chu lên xe, để anh đưa cậu về nhà họ Chung.

Dọc đường đi cậu cũng không lên tiếng, ngoan như một con mèo, hộp chocolate vẫn đặt ngay ngắn trên chân.

Cậu ăn thêm một viên, lần này là cookie chocolate trắng, ngọt đến phát ngấy.

Cậu nhìn gương mặt Ngu Hành Chu nghiêng nghiêng phản chiếu trên kính xe, vẫn là dáng vẻ cậu thích, sống mũi anh tuấn, đôi mắt thâm thúy, cằm hơi bén nhọn, bình thường là kiểu ôn hòa ổn trọng, thế mà trong tướng mạo này lại lộ ra chút tàn nhẫn.

Ngu Hành Chu ngậm điếu thuốc bên miệng nhưng không châm, chỉ cắn chặt khớp hàm giữ lấy nó nhưng đang tranh cao thấp cùng ai.

Tiểu thiếu gia lén đưa tay chạm lên cửa kính, miêu tả lại hình ảnh đôi mắt Ngu Hành Chu trên đó.

Không phải cậu không biết đau lòng.

Mỗi lần Ngu Hành Chu từ chối, cậu đều thấy đau lòng, ngực đau đến không thở nổi.

Nhưng cậu cũng hiểu rõ ràng, người động tâm trước là mình, kẻ theo đuổi cũng là mình.

Ngu Hành Chu không có nghĩa vụ trả lại cho cậu một tình yêu tương đương như thế.

Nên cậu chỉ có thể chờ đợi.

Chị gái từng dạy bảo cậu, càng muốn có cái gì thì càng phải nhẫn nại. Bất kể là cái gì, muốn có được thì phải trả giá.

Cậu muốn Ngu Hành Chu, rất muốn, rất muốn.

Cho nên cậu vẫn sẽ ở bên cạnh Ngu Hành Chu, chờ Ngu Hành Chu muốn có người ở cạnh, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cậu.

Lúc xuống xe, tiểu thiếu gia lấy từ trong cặp sách ra chiếc cavat nằm trong ấy đã lâu đưa cho Ngu Hành Chu.

“Em dùng học bổng của em mua cho anh” Tiểu thiếu gia sợ anh lại chê “Không đắt đâu”

Sau đó cậu không đợi Ngu Hành Chu mở miệng đã mở cửa xe chạy mất, cặp sách trên lưng nảy lên nảy xuống, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà, lúc này mới quay đầu lại vẫy tay với Ngu Hành Chu.

Ngu Hành Chu vẫn cắn chặt điếu thuốc bên miệng.

Mùi thuốc lá bao lấy cả không gian chật hẹp.

Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, là một cái cavat màu khói, rất xứng với áo sơmi tối màu của anh.

Ngu Hành Chu lật bên trong ra, quả đúng như lời tiểu thiếu gia nói, không quá đắt, là một thương hiệu tầm trung mà thôi.

Tiểu thiếu gia sống đến từng ấy tuổi có khi là lần đầu tiên chọn một chiếc cavat bình dân như thế.

Trong hộp còn có một tấm thiệp trái tim nho nhỏ viết ba chữ “Ngu Hành Chu”, là nét chữ tròn tròn của tiểu thiếu gia, sau đó là một dấu ngắt, chừng như là viết được một nửa, chần chừ rồi chẳng viết tiếp nữa.

Ngu Hành Chu chăm chú nhìn, khóe miệng bất giác cong lên.

Lúc vừa rồi tiểu thiếu gia ngồi trên đất viết chữ lên cây đèn, đèn tròn trịa không dễ viết, tiểu thiếu gia cứ cho rằng đã che hết nội dung mình viết nhưng thật ra Ngu Hành Chu đều đã nhìn thấy cả.

Tiểu thiếu gia viết tên hai người bọn họ, còn vẽ một cái trái tim vòng qua rất trẻ con, xong đâu đấy mới thả đèn vào nước, để ngọn đèn kia trôi xa vào lòng sông.

Nhưng tiểu thiếu gia không hề biết, dù thả đèn ở đây là để cầu phúc nhưng cũng chỉ có những ngày đặc biệt mới có thể thả. Đèn thả xuống rồi chẳng bao lâu sau sẽ có nhân viên đến vớt lên mang đi xử lý.

Ngày hôm sau sẽ lại là một mặt sông sạch sẽ.

Ngọn đèn viết tên của họ rồi cũng sẽ bị vớt lên, mang đi nghiền nhỏ cuối cùng hóa thành bột mịn.

Giống như chưa từng tồn tại.

Hạ cửa kính xe xuống một khe hở nhỏ, khói thuốc theo đó tràn ra.

Ngu Hành Chu quay đầu xe, quay trở lại hướng bờ sông.

Ngày hôm sau, thủ hạ của Ngu Hành Chu đến văn phòng làm việc bàn chuyện thì thấy bên bàn cạnh cửa sổ phòng làm việc của lão đại nhà mình nhiều thêm một ngọn đèn. Cũng chẳng phải tuyệt sắc gì, lại cứ thế chiếm lấy vị trí trung tâm.

Trên đèn còn có chữ viết, nhưng chữ quay vào phía tường nên không nhìn rõ lắm.

Thuộc hạ vừa báo cáo công việc vừa suy tính, chuyện tình yêu của lão đại hình như càng lúc càng sâu sắc rồi.

Ngu Hành Chu cầm văn kiện xem qua một lượt, nhìn tiểu đệ của mình, hắng giọng một cái, lắc lắc chiếc cavat màu khói trên cổ.

Thuộc hạ mù mờ nhìn lão đại, chắc là lão đại bị khô cổ rồi.

Đúng là không có mắt.

Ngu Hành Chu tức đến khó thở, bảo bọn họ mau cút đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN