Thần Y Ngốc Phi
Thần Y Ngốc Phi - Chương 33: Tâm tư của hắn
“ Bổn vương làm việc, há lại để cho kẻ khác can thiệp vào hay sao?” Thanh âm lạnh đến thấu xương đột nhiên vang lên. Thanh âm kia không lớn nhưng lại khiến ọi người có mặt trong đại điện phải ngừng thở, nó so với bùa chú đòi mạng từ địa ngục còn khủng khiếp hơn mấy phần. Mỗi người đều cảm giác như bị đóng băng từ đầu đến chân, máu toàn thân đông lại. Tất cả đều cứng đơ.
Mạnh Phất Ảnh cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng sớm đã biết nam nhân này là người rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Bởi vậy, nàng luôn tránh hắn, nhưng có một số việc, thật không ngờ, có tránh cũng không được.
Hiện tại, biểu tình trong giờ phút này của hắn khiến toàn thân Mạnh Phất Ảnh hơi cứng lại. Nam nhân này, lúc tức giận, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Hoặc là, hắn, nguyên bản chính là ma.
Cả thân mình hoàng hậu nhịn không được mà càng lúc càng run rẩy, dù sao vừa mới…
“ Giả sử can thiệp vào quyết định của bổn vương….” Môi hắn lại lần nữa cử động, thanh âm càng lúc càng lạnh như băng truyền ra từng chữ cực kì kinh khủng. Chính là, nói được một nửa, hắn lại đột nhiên dừng lại.
Nắm chặt cái chén trong tay, nháy mắt bóp nát.
“ Nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì giết!” Tốc Phong hiểu rõ chủ tử của mình, cấp tốc nói tiếp. Nhưng thân thể của hắn bất giác cũng run lên một chút.
“ Bản thân mình tự vả, hay để bổn vương sai người động thủ?” Hiên Viên Diệp vươn tay ra, những mảnh vỡ của chiếc chén kia sột soạt rơi xuống ào ào khiến mọi người ở đây tâm lại càng rét run. Mà lời hắn nói ra, càng lúc càng lạnh băng vô tình.
Hắn luôn luôn cụp mặt, không nhìn vào bất kì ai. Vì vậy, mọi người không biết những lời này, rốt cuộc là đối với người nào?
Hoàng hậu? Hay là Mạnh Phất Ảnh?
Hoàng Hậu dù sao cũng là hoàng hậu, Hiên Viên Diệp cho dù cuồng vọng đến đâu cũng không thể sai người đánh hoàng hậu được. Vậy nên, mọi người ở đây đều tự động cho rằng người kia chính là Mạnh Phất Ảnh. Toàn bộ con mắt ở đây, trử Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong ra, đều đồng loạt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Cả người Mạnh Phất Ảnh cứng đờ lại, trong mắt đầy lãnh ý. Hắn muốn nàng ở trước mặt mọi người mà tự bạt tai đánh mình ư?
Nàng có can thiệp vào quyết định của hắn sao? Nàng chẳng qua là khóe léo cự tuyệt hắn, chẳng lẽ nàng ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có hay sao?
Hừ! Lạnh lùng cười, đây chính là hoàng quyền cổ đại, nàng còn có thể hy vọng xa vời điều gì!?
“ Hảo! Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do của ta, đáng giá!” Tâm đã quyết liền thực hiện ngay, nàng giơ cao tay lên, không một chút do dự hướng thẳng đến gò má của mình.
Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do ình, thật là quá lời cho nàng rồi.
“ Tội của ngươi,chẳng lẽ chỉ đơn giản là năm mươi cái bạt tai như vậy thôi sao?!”
Nhưng, đúng lúc bàn tay của nàng sắp rơi xuống gò má của mình, thanh âm lạnh lùng như băng của hắn lại một lần nữa truyền đến. Lần này, lời nói càng thêm vô tình, càng thêm ngoan tuyệt.
Bàn tay Mạnh Phất Ảnh cứng đờ, hai mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía hắn. Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, nàng thật sự không nhìn ra cảm xúc của hắn.
Nàng phát hiện, nàng thật sự không nhìn thấu hắn, vĩnh viễn cũng không nhìn thấu.
Hắn nói, năm mươi bạt tai là không đủ, chẳng nhẽ muốn giết nàng?
Khóe môi mạnh Phất Ảnh chợt kéo dài một tia cười lạnh. Được rồi! Để nàng nhìn xem, hắn rốt cuộc muốn nàng như thế nào?
Nhưng trong thanh âm vô tình lạnh như băng kia có vẻ như thật sự mang theo âm hàn sát ý làm cho Mạnh Phất Ảnh nhịn không được mà cả thân mình lạnh run lên một cái.
Nhóm tiểu thư thế gia nhìn Mạnh Phất Ảnh có vài phần thương cảm. Kế tiếp, không biết Thất điện hạ sẽ xử phạt nàng như thế nào?
Đôi mắt thái tử hơi híp lại một chút, ở đáy mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
Gương mặt Hiên Viên Diệp vẫn lạnh lùng như băng, làm cho người xem không nhận ra được điều gì bất thường.
Chỉ có Tốc Phong đứng đằng sau lưng hắn mới cảm nhận được bàn tay đặt dưới lớp y phục kia đang siết chặt lại.
Mọi người kinh sợ, nói như thế… Người mà Hiên Viên Diệp muốn đánh nếu không phải là Mạnh Phất Ảnh, thì chính là hoàng hậu?
Hắn… hiện tại đang ở trên đại điện, thế nhưng lại thật muốn đánh hoàng hậu sao?
Này, chuyện này cũng quá…
“ Muốn bổn vương cho người động thủ sao?” Thanh âm lạnh như băng như bùa đòi mạng vang lên. Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hoàng hậu.
“ Hoàng thượng, thần thiếp….” Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, cầu xin hoàng thượng ngồi bên cạnh.
“ Nữ nhân trong hậu cung không được phép can thiệp vào chuyện của nam nhân. Thân là hoàng hậu nhưng lại can thiệp vào quyết định của vương gia thì nên bị trừng phạt như thế nào, điều này hoàng hậu hẳn phải rõ ràng!” Sắc mặt hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, thanh âm lạnh như băng, so với Hiên Viên Diệp còn vô tình hơn.
Đây là một nỗi bi ai của nữ nhân, nơi đây là cổ đại, cho dù là một hoàng hậu cao cao tại thượng thì thế nào? Cũng chỉ có như vậy thôi.
Nhớ năm đó khi hoàng hậu mới vào cung, thế lực nhà ngoại vô cùng cường đại, khi đó được hoàng thượng sủng ái, đương nhiên được hưởng vinh quang vô hạn. Nhưng hiện tại, thế lực đằng ngoại đã không còn, mà hoàng thượng lại độc sủng Nhu phi, ngôi vị hoàng hậu này được bảo toàn đến bây giờ cùng đã là tốt lắm rồi.
Kỳ thật, hoàng thượng cũng có ý muốn lập Nhu phi làm hậu, chẳng qua là do Nhu phi cự tuyệt.
Toàn thân hoàng hậu cứng đờ, trong con ngươi tràn đầy thất vọng. Nhưng, chính trong tình cảnh này, nàng…
Nàng về sau còn mặt mũi nào nữa!
“ Muội muội…” Bất đắc dĩ, hoàng hậu hướng Nhu Phi cầu cứu, trong lòng thì càng thêm hận Nhu phi. Nhưng hiện tại không thể không cúi đầu bới vì cả hai nam nhân kia đều nghe theo lời Nhu phi.
Nhu phi giật mình, môi đỏ mọng khẽ giật. Thanh âm say đắm lòng người lại được phát ra, bầu không khí bây giờ có phần nhu hòa hơn: “ Nguyên bản vốn là chuyện vui, vì sao lại thành như thế này? Hoàng hậu cũng chỉ muốn tốt cho con, sợ con ủy khuất, con hà tất phải làm cho người khó xử!”
Lời vừa xuất ra, đôi mắt của Nhu phi từ từ chuyển về phía Mạnh Phất Ảnh. Nhìn Mạnh Phất Ảnh ở đằng kia, đầu cũng đang cúi thấp, không dám nhúc nhích.
Lại nói tiếp, “ Con xem, Mạnh tiểu thư bị dọa thành như thế nào rồi kìa!?”
Tuy trong lòng nàng cũng thấy Mạnh Phất Ảnh kia căn bản không xứng với nhi tử của mình, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Mạnh Phất Ảnh thì lại không đành lòng.
Mạnh Phất Ảnh không phản ứng, bất quá nàng cũng không ngờ Nhu phi lại cầu tình giúp mình. Nàng cảm giác, Nhu phi này chẳng phải vì thích mình, nhưng làm thế này đủ thấy Nhu phi này quả có tấm lòng bồ tát.
Dọa? Hiên Viên Diệp mở mắt, nàng bị dọa đến sợ hãi sao?
Không ai phát hiện ra, lúc Nhu Phi mở miệng cầu tình, Hiên Viên Diệp hắn như âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“ Phải nói, tâm địa của Mạnh tiểu thư này thật sự rất chân thật, dám nói ra những lời thật lòng, nữ hài tử nhát gan, con xem con làm người ta sợ hãi đến mức nào, lại còn ở đó nói muốn trừng phạt người ta sao?” Nhu phi hơi liếc mắc quét qua Hiên Viên Diệp một cái, rồi lại ôn nhu nói.
Mạnh Phất Ảnh vẫn chỉ hướng Nhu phi cúi đầu. Quả thật là Bồ Tát , chính là một bồ tát sống.
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch chéo lên, tựa hồ như vừa bị ai quất ột cái. Nàng chân thật? Nói đều là sự thật? Nhát gan?
Nàng nhát gan thế mà dám đêm hôm khuya khoắt đến Bạch phủ ‘chuyển bạc’ sao? Nàng nhát gan mà lại có thể chỉnh người, từng người từng người một sao?
Nếu nàng nhát gan thì chắc chắn người trong thiên hạ này đều sớm bị hù cho đến chết rồi!
“ Diệp Nhi xin theo lời của mẫu phi!” Trong thanh âm của Hiên Viên Diệp có vài phần cung kính, chẳng hề có vẻ lạnh như băng như lúc vừa rồi, ngược lại có vài phần nhu hòa.
Người nào cũng biết, vị vương gia này tuy cuồng vọng nhưng lại rất vâng lời mẫu thân.
“ Vậy ý của con là thế nào?” Nhu phi khẽ gật đầu, lại ôn nhu hỏi, trong ý tứ rõ ràng là ám chỉ không bằng lòng với Mạnh Phất Ảnh.
“ Lần tuyển chọn phi này, hủy bỏ đi!” Hiên Viên Diệp há lại không hiểu lời của mẫu thân, không kiên nhẫn nói nhanh.
Đôi mắt của Mạnh Phất Ảnh hơi mở ra, theo bản năng hấp tấp nhìn về phía hắn. Trong mắt nàng hiện lên sự vui sướng không kìm được.
Tốt! Tốt! Hủy bỏ là chuyện rất tốt! Dù sao chỉ cần không phải là nàng thì tốt rồi. Nàng đã biết, Hiên Viên Diệp thật sự không có ý muốn nạp thê.
Hiên Viên Diệp hơi ngước mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt không kìm được sự vui sướng kia của nàng.
Con ngươi trầm xuống, nhưng khóe môi tựa hồ lại cười khẽ như có như không. Nữ nhân kia, ngươi không cảm thấy bản thân cao hứng quá sớm hay sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!