Không Thể Buông Tay
Không Thể Buông Tay - Chương 16: Thỏa hiệp
Lúc Vệ Lam về tới nhà thì đã gần 11 giờ đêm. Bà nội cô nóng ruột cứ nhìn ra cửa suốt, thấy cháu gái đã về, tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn làm ràm cô cả buổi mới chịu thôi.
Vệ Lam chỉ nói mình và bạn học chơi vui quá nên quên giờ về, ra sức nói ngọt dỗ dành bà nội mình mấy câu xong mới gọi điên thoại cho Quách Chân Chân, nói là mình bị đau đầu nên đi về trước. Chuyện này cứ thế trôi qua.
Có điều, Vệ Lam vẫn không hề nghe lời Đoàn Chi Dực. Tuy là nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cứ ôm tia hy vọng mình sẽ không sao, đi đâu cũng kéo người đi cùng, cô nghĩ ban ngày ban mặc, chắc chắn Đoàn Chi Dực sẽ không dám làm gì. Mỗi ngày, sau khi tự học xong vào buổi tối, thấy chiếc xe màu đen đến đón Đoàn Chi Dực đậu cách cổng trường không xa, cô sẽ trốn thật nhanh.
Còn Đoàn Chi Dực, cũng đối với cô làm như không thấy, giống như là không hề để tâm đến chuyện này.
Mãi đến tối thứ 7, Vệ Lam và một đám bạn học đứng đợi xe bus sau khi tan trường, Triệu Phi cưỡi xe đạp chạy tới gọi cô. Nhưng khi chỉ còn cách có vài mét thì một chiếc xe hơi chạy sát qua, quẹt vào người Triệu Phi.
Vệ Lam cả kinh, ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Chi Dực ngồi trong xe, cửa kính hạ xuống một nửa, ánh mắt lạnh tanh, như cười như không mà nhìn cô.
Vệ Lam bỗng rùng mình một cái, thu mắt lại, nhìn Triệu Phi đang lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi đất trên quần áo và cười gượng.
Cô không thể không đưa ra quyết định.
Sáng chủ nhật, cuối cùng Vệ Lam cũng gọi điện thoại cho ba mẹ nói mình quyết định vào ký túc xá ở để tiện cho việc học. Đầu bên kia, ba mẹ cô đương nhiên là ủng hộ trăm phần trăm. Ông bà nội quen nuông chiều cô, chi bằng cho cô vào ký túc xá để rèn luyện khả năng tự lập. Huống chi bạn bè ở cùng nhau cũng có thể đốc thúc nhau, rất có ích cho việc học tập.
Ba mẹ cô có suy tính tốt đẹp như vậy nên dễ dàng đồng ý cho cô vào ký túc, đâu nào ngờ con gái mình lại rơi vào hang quỷ.
Lúc chập tối, Vệ Lam nhờ ông bà nội sắp xếp hành lý ình, rồi từ chối không cho hai ông bà đưa đi mà một mình bắt taxi đến trường.
Đến trường? Đương nhiên không phải.
Khi xe taxi dừng lại ở một khúc đường vắng vẻ, Vệ Lam trả tiền xe, xách hành lý, nhìn chiếc xe chạy vù đi, để lại mình cô lẻ loi trên đường thì nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng lại ùa tới.
Lúc này, trời đã bắt đầu vào đêm, cô quay người lại nhìn con đường uốn lượn quanh sườn dốc. Những cột đèn hai bên chiếu những luồng sáng mờ nhạt xuống mặt đường, từng cơn gió lạnh khẽ thổi qua, bóng cây lay động.
Vệ Lam bỗng nhiên rùng mình, nhưng không phải vì đêm thu lạnh.
Đây là con đường duy nhất để đến nhà Đoàn Chi Dực. Biệt thự của nhà họ Đoàn nằm ngay lưng chừng sườn đồi, xung quanh không có nhà nào. Điều này cũng có nghĩa là cả khu này đều thuộc về nhà họ Đoàn.
Vệ Lam không hề hiểu biết gì về tiền tài gia thế của họ, điều duy nhất mà cô cảm thấy chính là cái nơi cách xa trung tâm ồn ào này, đúng là địa ngục đáng sợ.
Nhưng biết làm thế nào được đây? Nghĩ đến những bức ảnh làm người ta thấy nhục nhã của mình, nghĩ đến gương mặt tươi tắn như ánh dương của Triệu Phi, lại nghĩ đến vẻ mặt tối tăm u ám của Đoàn Chi Dực, cô chỉ có thể cất bước bước tới, với dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt mà đi về nơi khiến cô kinh hoàng kia.
Vệ Lam nhớ tối hôm ấy, khi ngồi xe xuống đồi thì hình như phải đi mất mấy phút. Bây giờ cô chỉ có một mình, kéo hành lý đi lên, cũng không biết phải đi bao lâu nữa.
Xung quanh không một bóng người, cây cối lại mọc um tùm làm tim cô cứ đập thình thịch liên hồi, trong đầu lại nghĩ tới những cảnh kinh khủng.
Bịch, bịch, bịch.
Không biết từ đâu vang lên tiếng bước chân, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Trong đầu Vệ Lam lóe lên một hình ảnh kinh dị, sợ tới mức thiếu chút nữa là cắm đầu chạy.
Nhưng còn chưa kịp xoay người thì trước mặt đã xuất hiện một bóng người. Vệ Lam nín thở, đang định thét lên thì bỗng nhận ra người đang đi về phía này chính là Đoàn Chi Dực.
Mặc dù người này không tốt hơn ma quỷ là mấy, nhưng đối với Vệ Lam mà nói, ít nhất đó cũng là một người còn sống sờ sờ. Những hình ảnh kinh hoàng mà cô tưởng tượng ra để dọa mình lúc nãy chợt biến mất như thủy triều rút xuống, cô chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó.
Bước chân của Đoàn Chi Dực vẫn hơi cà nhắc. Cậu đi từng bước về phía cô, im lặng không nói, mãi đến khi đứng trước mặt Vệ Lam. Thấy hành lý trong tay cô, khóe môi cậu nhếch lên với vẻ trào phúng: “Lẽ nào còn sợ nhà tôi không có chăn sao, ngay cả mấy thứ rách rưới này mà cũng mang tới!”
Vệ Lam giận đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng vừa nghĩ đến tên trước mặt này chính là ma quỷ thì đành phải cố kìm nén lại, vừa nuốt giận, vừa khiếp sợ liếc cho cậu một cái rồi thở hồng hộc và kéo hành lý lách qua người cậu, tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn Chi Dực đuổi theo cô, tiếp tục cười lạnh. “Thái độ này của cậu, e là rất khó làm cho tôi hài lòng.”
Vệ Lam hít sâu một hơi rồi dừng bước, quay đầu lại, nở một nụ cười giả tạo với cậu ta, gằn từng chữ: “Xin lỗi cậu.”
Đoàn Chi Dực hừ một cái, gần như là giật lấy hành lý trong tay cô, rồi nói với vẻ dữ dằn: “Đi nhanh đi, đừng có rề rề rà rà nữa.”
Vệ Lam cố nhẫn nhịn không ình nổi đóa, giả vờ cười hì hì rồi quay người đi nhanh về trước.
Đoàn Chi Dực nhìn bóng lưng đang đi thật nhanh của cô, ánh mắt lạnh lùng. Sau đó nhắm mắt lại thở dài một hơi rồi mở mắt ra, kéo hành lý trong tay, bước từng bước một đi theo.
Lúc đi vào tới cổng, mấy bảo vệ đứng ngay hàng thẳng lối ngoài cổng, cung kính lên tiếng: “Thiếu gia.”
Vệ Lam đi trước, bĩu môi khinh bỉ. Cô không hiểu được bây giờ là thời nào rồi mà còn xưng hô như vậy. Nghĩ lại thì Đoàn Chi Dực biến thái là cũng có lý. Cô biết nhà họ Đoàn không hề thiếu người làm, Đoàn Chi Dực bảo cô tới đây rõ ràng là để áp bức cô, tra tấn cô.
Hừ! Cô là ai chứ? Cô là Vệ Lam xinh đẹp vô đối, sẽ không bị tên ma quỷ này hù dọa đâu! Cùng lắm thì nhẫn nhục chịu đựng, nịnh nọt cậu ta vài ngày, đợi cậu ta hài lòng tha cho cô thì cô sẽ không dính dáng gì tới loại người này nữa.
Sau khi vào cổng, Đoàn Chi Dực lại đi trước cô một chút, tỏ ý bảo cô đi theo, rồi đi vào nhà.
Tuy Vệ Lam đã tự động viên tinh thần ình nhưng khi đứng trong phòng khách với đèn màu rực rỡ thì vẫn có chút câu nệ.
Đoàn Chi Dực không hề khách sáo, ném hành lý trong tay sang cạnh cửa, rồi không biết lôi từ đâu ra những dụng cụ làm vệ sinh linh tinh như giẻ lau, cây lau nhà… quẳng đến trước mặt Vệ Lam, lạnh giọng ra lệnh: “Bắt đầu làm việc đi.”
Vệ Lam nhìn mấy thứ trước mặt mình, cả buổi trời không nhúc nhích, mãi đến khi Đoàn Chi Dực ngồi xuống sô pha, tiếp tục lạnh lùng nói: “Có cần tôi dạy cậu phải làm thế nào không?”
Vệ Lam hoàn hồn lại, lắc đầu lia lịa: “Tôi làm ngay đây.”
Đoàn Chi Dực cười xì một tiếng khinh thường rồi mở TV lên.
Thật ra, căn phòng này đã có thể dùng những từ ‘không một hạt bụi’ để miêu tả, nhưng Vệ Lam cũng không dám chần chừ, cầm lấy cây lau nhà và giẻ lau, lau chùi hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cái tên đang ngồi trên sô pha kia.
Ai ngờ cậu ta đang xem thế giới động vật.
“Mùa đông đã trôi qua, động vật lại đến kỳ động dục…”
Vệ Lam thầm khinh bỉ trong lòng.
Lau chùi suốt một tiếng đồng hồ, Đoàn Chi Dực không kêu dừng nên Vệ Lam chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Cô là một thiếu nữ quen sống an nhàn sung sướng, gần như chưa từng phải làm việc nhà, lúc này đã đau lưng mỏi gối gần chết nên bất giác hừ vài tiếng.
Đoàn Chi Dực sa sầm mặt, quay đầu sang nhìn cô rồi lạnh giọng nói: “Hôm nay làm tới đây thôi, mai làm tiếp.”
Vệ Lam như trút được gánh nặng, chạy vào nhà vệ sinh ở tầng trệt cất dụng cụ vệ sinh rồi chạy ra, ấp a ấp úng hỏi: “Vậy… tôi ngủ ở đâu?”
Đoàn Chi Dực ngồi trên sô pha, nhìn chằm chặp vào cô mấy giây, thấy trán cô hơi toát mồ hôi thì nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Nói xong, cậu đứng dậy đi lên lầu.
Vệ Lam vội vàng kéo mớ hành lý bị ném gần cửa đi theo cậu.
Khi cửa được mở ra, tim Vệ Lam bỗng đập thật nhanh và mạnh. Cô còn nhớ rõ căn phòng này, chiếc giường màu đen rộng lớn trong ấy gần như là cơn ác mộng của cô trong mấy ngày nay.
Cô từng nằm trần trụi trên giường, trong lúc ngủ say bị Đoàn Chi Dực chụp ảnh khỏa thân.
Thấy cô còn đứng đó, Đoàn Chi Dực bực mình nói: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Lẽ nào cậu định ngủ ngoài hành lang?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!