Không Thể Buông Tay - Không Thể Buông Tay - Chương 20: Dục vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Không Thể Buông Tay


Không Thể Buông Tay - Chương 20: Dục vọng



Cách ngày, theo bản năng lợi tới hại tránh, Vệ Lam lại rúc vào bên người Đoàn Chi Dực để tìm kiếm sự ấm áp, một chân còn gác lên người cậu.

Tính cách Đoàn Chi Dực trước giờ không có kiên nhẫn, còn có chút cáu kỉnh, mỗi lần thức dậy nhìn thấy loại tình huống thế này, lần nào cũng chán ghét đẩy Vệ Lam ra, có vài lần suýt chút nữa là đuổi cô xuống giường.

Nhưng lúc này đây, cậu lim dim mở mắt ra, nhìn thấy cái chân bên hông mình kia, giật mình, bất ngờ nhưng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy chân cô dời đi, lẳng lặng nằm nghiêng qua nhìn người ở bên cạnh, không nhúc nhích.

Vệ Lam còn ngủ sâu nên không biết chuyện gì, nửa thân trên lộ ra ngoài chăn. Không biết khi nào mà áo ngủ đã cuộn lên đến ngực, lộ cái bụng và vòng eo trắng nõn ra bên ngoài.

Không phải Đoàn Chi Dực chưa từng nhìn thấy cơ thể cô. Hai lần thay đồ cho cô, đều đã thấy hết rồi, nhưng lúc đó trong lòng đều là mất kiên nhẫn và chán ghét, chưa từng có ý nghĩ gì không sạch sẽ. Đây có lẽ là do Vệ Lam ngủ chung một giường với cậu, dần dần không còn sợ hãi nữa. Bởi vì Vệ Lam cảm thấy cậu lạnh lùng như núi băng, làm sao có thể giở trò lưu manh được chứ.

Đoàn Chi Dực không phải là một chàng trai sôi nổi, thậm chí ở tuổi này mà nói, cậu có thể được gọi là lãnh cảm.

Mấy năm trước, anh họ Quách Tử Chính có cho cậu xem qua một cuộn phim, bên cạnh tụi con trai nhiệt huyết dâng trào, sẽ không biết xấu hổ mà tự xử tại chỗ. Nhưng còn cậu lúc mười sáu mười bảy tuổi, chỉ nhìn cơ thể trắng lóa trên màn hình, cùng bộ phận xấu xí ấy, chỉ cảm thấy từng cơn ghê tởm và chán ghét. Cơ thể thanh niên hoàn toàn không có phản ứng gì.

Quách Tử Chính hoảng sợ không hề nhẹ, còn tưởng rằng thằng em họ này có bệnh không tiện nói ra, sau đó trực tiếp dẫn cậu đến hộp đêm. Trong hộp đêm cao cấp đủ mọi cô gái trong trắng xinh đẹp, nhưng bất luận khiêu khích thế nào, cậu đều thiếu hứng thú.

Đoàn Chi Dực đương nhiên biết mình không có vấn đề, cậu cũng đã từng mơ thấy những giấc mơ tươi đẹp kia, sau khi thức dậy thì đáy quần lót đều ướt đẫm một mảng. Cũng có nhiều lần sáng sớm thức dậy, cảm thấy thân dưới bừng bừng phấn chấn.

Vậy thì chỉ có thể nói, dục vọng của cậu vẫn còn đang ngủ say, hoặc là, ngay từ đầu cậu đã có thể khống chế được dục vọng của chính mình.

Nhưng lúc này đây, không biết có phải là do đầu óc vừa mới tỉnh dậy, còn chưa đủ tỉnh táo để chống lại hóc môn tuổi trẻ không, cậu thất thần nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Vệ Lam, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc chưa từng có, dục vọng sáng sớm như nước lũ ập tới tập kích cậu.

Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó với Vệ Lam. Cô chẳng qua chỉ là một cô gái chưa dậy thì hoàn toàn. Ngoại trừ khuôn mặt đầy sức sống, cơ thể mười mấy tuổi bình thường không hiếm, hoàn toàn khác biệt với mấy cô gái đầy đặn trong cuộn phim của Quách Tử Chính.

Đoàn Chi Dực cảm thấy, loại chuyện thế này không thuộc về cô gái nhỏ như Vệ Lam. Thậm chí còn không thuộc về cậu.

Nhưng hiện giờ, cậu nhìn da thịt cô lộ ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể bình thường không hiếm này của cô có một sức hấp dẫn mê người, khiến cậu khó có thể chống cự.

Cậu vô cùng ao ước được kề sát từng tấc da thịt kia— mà cậu cũng làm vậy thật.

Hai tay Đoàn Chi Dực chậm rãi mò mẫm vào bên hông Vệ Lam đang ngủ say, mười ngón tay cẩn thận dán chặt lên da thịt kia. Cảm giác ấm áp khiến lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp tục hướng lên trên, khẽ chạm vào nơi mềm mại kia.

Cậu cảm thấy bản thân giống như tên biến thái, đang dâm loạn một cô gái ngủ say. Đúng lúc sự kích thích dục vọng trong cơ thể quá mức chân thật, cậu rất muốn làm một việc, chẳng hạn như cởi sạch quần áo của người ở trước mắt này, ôm lấy cô vuốt ve nhập vào cơ thể đang bừng bừng phấn chấn của chính mình, hệt như đôi nam nữ xấu xa trong cuộn phim của Quách Tử Chính.

“Ưm!” Trong lúc ngủ mơ, Vệ Lam nói mớ một tiếng.

Đoàn Chi Dực ngẩn ra, rốt cuộc cũng kiềm chế rút tay lại. Nhưng lại trực tiếp nhét tay vào trong quần lót của chính mình. (Á á á cậu mần gì zậy cậu *bịt mắt*)

Giường hơi rung khiến Vệ Lam thức giấc.

Cô mở to mắt, nhìn thấy Đoàn Chi Dực quay lưng về phía mình, cơ thể lại run lên một cách kỳ lạ.

Cô ngáp một cái, thuận miệng hỏi: “Đoàn Chi Dực, cậu làm gì vậy?”

Cơ thể Đoàn Chi Dực chấn động mạnh, rồi sau đó như là đột nhiên mệt mỏi, nằm im ru. Sau một lát, lúc quay đầu nhìn cô, sắc mặt ửng hồng kỳ lạ, ánh mắt khá dữ tợn, còn mang theo vẻ muốn cắn người.

Bình thường cậu cũng dữ dằn cũng lạnh lùng, nhưng Vệ Lam cảm thấy cậu bây giờ, khác với sự dữ dằn lạnh lùng thường ngày. Ánh mắt kia giống như muốn ăn cô.

Trong lòng cô phát run, nắm chặt chăn lui về sau theo bản năng, hít một hơi than thở: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

Đoàn Chi Dực hung dữ liếc cô một cái, thô lỗ lên tiếng: “Còn không ngồi dậy!”

Nói xong, quay lưng xuống giường, đi thẳng vào toilet.

Đây rõ ràng không phải là sự khởi đầu tốt đẹp. Một khi dục vọng bật nắp, sẽ rất khó kiểm soát lại. Tối đến, Đoàn Chi Dực bắt đầu trở nên khó nhịn, chỉ cần Vệ Lam xoay người một cái, đều khiến cậu như gặp đại quân của địch. Dục vọng sáng sớm của thanh niên khiến cậu khó chịu bất an.

Nhiều lúc, cậu cũng muốn bảo cô cút đi. Nhưng như lại luyến tiếc chút ấm áp bên giường kia, cho dù cậu biết sự ấm áp đó chẳng qua chỉ là hư ảo.

Lúc đầu, Đoàn Chi Dực ép buộc Vệ lam ở bên cạnh mình, chẳng qua chỉ muốn chứng minh, cô là một nữ sinh khiến người khác chán ghét, không có gì khác biệt với tất cả các nữ sinh mà cậu không thích. Nhưng một khi chứng minh, những thứ trong lòng cậu xem nhẹ, tâm tư cậu che giấu, liền có thể tan thành mây khói.

Trên thực tế, Vệ Lam quả thật khiến cậu chán ghét. Cậu ước gì có thể ném cô tới Thái Bình Dương không dưới một lần, mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền. Nhưng bất luận thế nào, việc che giấu tâm tư trong lòng kia là vẫn có. Hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, như là ngọn núi lửa muốn phun trào, thiêu hủy cậu.

Đoàn Chi Dực cảm thấy bản thân rất khó chịu.

Đương nhiên Vệ Lam càng buồn rầu hơn. Thái độ của Đoàn Chi Dực với cô ngày càng tệ, mấy lần vừa thức dậy, đã bị cậu đuổi xuống giường. Còn ép cô ngày nào cũng làm bài tập đến khuya. Thành tích của cô có thể cao hơn được không? Cô đâu muốn thi vào trường đại học nổi tiếng.

Tình hình của hai người lại căng thẳng.

Có điều Đoàn Chi Dực là kiếm là nỏ, còn Vệ Lam lại là bia ngắm, là con mồi. Trước kia cô còn hăng hái phản kháng, nhưng từ lúc Đoàn Chi Dực ngày càng âm tình bất định, sức phản kháng của cô cũng ngày càng yếu đi.

Vả lại, lui một bước trời yên biển lặng, nhịn một lúc trời biển bao la. Trong mấy đề tài làm văn đều dạy như vậy mà.

Vệ Lam sẽ không ngu ngốc lấy đá chọi đá với người kia đâu.

Rồi cũng đến cuối học kỳ, tới kỳ nghỉ đông, Vệ Lam không cần ở lại nhà của Đoàn Chi Dực chịu tra tấn nữa, tâm trạng đương nhiên tốt vô cùng. Hơn nữa cảm thấy thi cuối kỳ cũng không tệ, ngày nghỉ hôm ấy, Triệu Phi hẹn cô đi xem phim, cô đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.

Có lẽ trước giờ phải chịu sự áp bức của Đoàn Chi Dực, lâu rồi không được thoải mái thế này. Xem phim xong, Vệ Lam vô cùng hào hứng, trò chuyện với Triệu Phi thật vui, tiếng cười đùa vui vẻ hầu như thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Nhưng hai người vừa mới đi ra, Vệ Lam vừa mới khởi động lại điện thoại, tiếng chuông lại đúng lúc reo lên. Cô liếc nhìn cuộc gọi trên màn hình, tuy rằng không báo tên, nhưng cô biết số điện thoại này.

Vệ Lam bĩu môi, đúng là cú điện thoại phá hoại mà. Cô và Triệu Phi đang chuẩn bị đi ăn lẩu đây.

Vệ Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chớp tắt, do dự một lát, dưới ánh mắt hoài nghi của Triệu Phi, rốt cuộc cô cũng miễn cưỡng nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Quẹo trái hai trăm mét, lập tức lại đây.” Giọng Đoàn Chi Dực lạnh lùng, lời ít ý nhiều.

Vệ Lam quay đầu lại theo bản năng. Đây là trung tâm nội thành, người rất đông. Qua đám đông nhộn nhịp, Vệ Lam nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở ven đường cách đó không xa.

“Để làm gì?” Giọng điệu Vệ Lam không vui.

“Tôi nói, lập tức lại đây, nếu cậu còn lề mề, tôi dám cam đoan, hai mươi phút sau chắc chắn Phi của cậu sẽ nằm bệnh viện.”

Không biết xấu hổ, lại là chiêu này. Vệ Lam tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên, lúc này bên tai vang lên tiếng nói của Triệu Phi: “Vệ Lam, sao vậy?”

Phẫn nộ cúp máy, Vệ Lam cố nén cảm xúc, nói với Triệu Phi: “Phi, cậu về trước đi, có bạn học cũ đến đây tìm mình, mình ở đây đợi bạn ấy.”

“Vậy mình ở đây đợi với cậu.”

“Không cần không cần, cậu cũng không quen, sẽ khiến bạn ấy không thoải mái.”

“Ờ.” Triệu Phi gật đầu, quyến luyến rời đi.

Đợi Triệu Phi đi một khoảng xa, Vệ Lam lập tức nhanh chân rẽ trái chạy đến chỗ chiếc xe kia.

Tài xế sớm đã quá quen Vệ Lam, nhìn thấy cô đến, liền mở cửa xe cho cô, để cô chui vào.

Đoàn Chi Dực thờ ơ ngồi ở ghế sau, ngắm nghía điện thoại di động trong tay, biết Vệ Lam vào ngồi, thoáng nâng mắt lên một chút, nhìn thấy người nổi giận đùng đùng, lại nhìn xuống điện thoại, khẽ chế nhạo nói: “Coi như ngoan ngoãn.”

Vệ Lam đen mặt: “Rốt cuộc cậu muốn gì? Hôm nay là ngày nghỉ rồi mà, trước đây cậu nói lúc nghỉ, tôi không cần đến nhà cậu mà.”

Sắc mặt Đoàn Chi Dực sa sầm, giọng nói như đóng băng ba thước: “Cậu có thái độ gì vậy? Là trách tôi làm hỏng cuộc hẹn của cậu?”

Đây là sự thật mà, Vệ Lam thành thật giận dữ nói: “Tôi và Phi đang định đi ăn lẩu, cậu có phiền hay không?”

Đoàn Chi Dực ngẩn người, cười khẩy: “Vệ Lam, da mặt cậu cũng không phải dày bình thường nha, tối qua còn ngủ chung giường với tôi, hôm nay lại vui vẻ hẹn hò với Triệu Phi, cậu không sợ sau khi cậu ta biết, sẽ cảm thấy ghê tởm cậu sao?”

Mặt Vệ Lam bỗng dưng đỏ lên, nghẹn lời, hồi lâu mới lớn tiếng bắt bẻ lại: “Là cậu ép tôi ngủ cùng cậu, vả lại tôi với cậu cũng đâu có làm gì, sao lại ghê tởm tôi chứ?”

Đoàn Chi Dực cười lạnh lùng liếc cô một cái, nói với tài xế phía trước: “Chú Chu, lái xe về nhà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN