Thần Y Ngốc Phi
Thần Y Ngốc Phi - Chương 108: Chân tướng (Kinh hỷ ngoài ý muốn)
“Tinh nhi, lần đầu muội gặp hắn thì hắn đeo chiếc mặt nạ đó phải không?” Mạnh Phất Ảnh cố gắng đè nén sự kích động đang dâng lên trong lòng rồi thấp giọng hỏi Hiên Viên Tinh, có điều trong giọng nói của nàng lúc này đã có phần run rẩy.
Nếu Bộ Kinh Vũ mà Hiên Viên Tinh thích chính là Đông Phương Sóc thì việc này sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp. Có điều sự tình còn chưa được xác định rõ ràng nên nàng không dám nói cho Hiên Viên Tinh biết, nàng không thể để Hiên Viên Tinh mừng hụt được. Hiện giờ Hiên Viên Tinh đã không thể chịu nổi thêm một đả kích nào nữa, nếu giờ phút này làm cho nàng ấy hy vọng rồi cuối cùng phát hiện ra những điều nàng dự đoán đều không đúng thì việc này sẽ trở thành một sự đả kích trầm trọng đối với Hiên Viên Tinh.
Hiên Viên Tinh không biết những ý nghĩ đang diễn ra trong đầu Mạnh Phất Ảnh, nàng ấy vẫn đang cố gắng áp chế nỗi đau mãnh liệt của bản thân nên không chú ý gì đến sự khác thường của nàng. Nàng ấy cúi đầu đáp lời,vẻ mặt lại hiện lên nỗi đau xót mãnh liệt, “Đúng, vào một buổi tối ba năm trước , muội đang ở hoa viên thì hắn…”. Hiên Viên Tinh im lặng một lúc, nàng ấy ổn định lại ngữ khí rồi nói tiếp, “Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt muội, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ như vậy…”.
Hiên Viên Tinh có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, khóe môi lộ ra một nụ cười tự giễu, “Là do muội ngốc, lại đi tin lời nói đùa của hắn. Ngay từ đầu hắn đã trêu đùa muội, hắn bảo sẽ cưới muội đương nhiên cũng là nói đùa, thế mà muội lại ngây ngốc tưởng là thật.”.
Kết nối các lời nói rời rạc của Hiên Viên Tinh, Mạnh Phất Ảnh cũng mơ hồ đoán ra được sự việc.
“Muội cảm thấy hắn và Bộ Kinh Vũ đã gặp tại đại hội bán đấu giá hôm đó giống nhau sao? Muội có xác định được bọn họ chính là một người không?” Mạnh Phất Ảnh lại vội vàng hỏi lại, nàng muốn thử thăm dò xem Bộ Kinh Vũ mà Hiên Viên Tinh đã gặp với Bộ Kinh Vũ mà nàng gặp lần đầu tiên có phải là cùng một người không.
Hiên Viên Tinh ngây người nhìn Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt cũng mở to hết cỡ, trong ánh mắt vừa có vẻ kinh ngạc lại có phần suy tư. Một lát sau nàng ấy mới chậm chạp trả lời, “Lần đầu muội gặp hắn thì trông dáng vẻ của hắn rất vô lại và bất cần đời.” Nói xong, ánh mắt Hiên Viên Tinh bỗng trở nên xa xăm, nàng ấy đang hồi tưởng lại những chuyện ba năm về trước, vẻ mặt cũng lộ ra sự vui vẻ khác thường. Tuy khi đó dáng vẻ của hắn trông rất lưu manh nhưng nàng lại vẫn rung động trước hắn, nàng vẫn một mực thương hắn.
“Lúc ở hội bán đấu giá, có thể hắn còn phải chú ý đến thân phận của mình nên trông cũng không giống buổi tối hôm đó.” Hiên Viên Tinh nhíu mày chậm rãi nói tiếp. Nàng ấy đương nhiên không thể nghĩ Bộ Kinh Vũ không phải là một người, dù sao cũng là minh chủ của Săn Bảo, hẳn không ai dám giả mạo hắn, cho nên nàng ấy mới cho rằng Bộ Kinh Vũ mà nàng đã gặp hôm bán đấu giá với người đó chỉ là một.
Mạnh Phất Ảnh nghe nàng ấy nói xong thì trong lòng càng thêm hy vọng. Xem ra Bộ Kinh Vũ mà Hiên Viên Tinh đã gặp rất giống với Bộ Kinh Vũ nàng gặp lần đầu tiên, rất có khả năng đó chỉ là một người. Có điều đến giờ nàng vẫn chưa xác định được Bộ Kinh Vũ mà nàng nhìn thấy lần đó có phải là Đông Phương Sóc hay không, nhưng nàng biết Hiên Viên Diệp nhất định sẽ biết rõ, cho nên lúc này chỉ cần đi hỏi Hiên Viên Diệp là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
“Lúc ấy hắn đã tặng uội ngọc bội này, ngày đó muội đã muốn trả lại hắn nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, Thất tẩu, tẩu hẳn là biết hắn, tẩu thay muội trả ngọc bội này cho hắn nhé.” Hiên Viên Tinh xòe tay ra, trên tay nàng ấy là một miếng ngọc bội cực kỳ tinh xảo. Hiên Viên Tinh chậm rãi đưa ngọc ra trước mặt Mạnh Phất Ảnh, tuy nói muốn Mạnh Phất Ảnh trả lại ngọc bội cho người ta nhưng trên mặt nàng ấy vẫn có vẻ không cam lòng.
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng cầm lấy miếng ngọc bội trên tay Hiên Viên Tinh, vừa chạm tay vào nàng đã cảm nhận được sự tươi mát cực kỳ thoải mái, quả là một miếng ngọc bội hiếm có khó tìm.
Người đó đã đưa thứ đáng giá này cho Tinh nhi chứng tỏ hắn thật lòng để ý đến nàng ấy. Hơn nữa, vừa nhìn là biết ngay miếng ngọc bội này không phải là vật bình thường, người có được miếng ngọc bội như vậy nhất định thân phận cũng không phải là nhỏ.
“Tinh nhi, muội chờ ta một chút, ta đột nhiên nhớ tới một việc, muội ở đây chờ ta nhé, ta sẽ trở lại ngay.” Mạnh Phất Ảnh vội vàng quay sang nói với Hiên Viên Tinh, trong lòng nàng lúc này lại càng thêm kích động, xem ra khả năng người đó là Đông Phương Sóc càng lúc càng lớn. Chính vì vậy mà hiện tại nàng rất nóng lòng muốn biết rõ chuyện này.
Hiên Viên Tinh sửng sốt nghi hoặc nhìn nàng nhưng lại lập tức nhẹ giọng đáp lời, “Ừm, tẩu đi trước đi….”. Xem dáng vẻ sốt ruột vội vàng của Ảnh nhi thì không rõ là có chuyện gì?
“Muội không được ra ngoài đâu đấy, nhớ ở đây chờ ta.” Mạnh Phất Ảnh xoay người đi được hai bước lại đột nhiên dừng chân quay lại dặn dò Hiên Viên Tinh. Nàng muốn xác nhận xong chuyện kia sẽ nói ngay cho Hiên Viên Tinh biết, sẽ khiến nàng ấy vui sướng, cực kỳ vui sướng.
“Được.” Hiên Viên Tinh càng thêm khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của nàng thì liền nhẹ giọng đáp lời.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới nhanh chóng xoay người vội vàng rời khỏi. Có điều vừa ra khỏi viện của Hiên Viên Tinh thì nàng mới nhớ ra lúc này Hiên Viên Diệp còn đang lâm triều, nàng cũng không thể chạy tới đại điện hỏi hắn được. Vừa rồi do quá kích động nên nàng đã quên mất việc này, có điều đã đi ra rồi mà không xác định được mọi chuyện thì đương nhiên không thể trở về. Lúc này Mạnh Phất Ảnh chỉ hận không thể khiến Hiên Viên Diệp nhanh chóng hạ chiều để nàng hỏi cho rõ ràng. Do quá nóng ruột nên nàng cũng không tới Vĩnh Thọ cung chờ hắn mà bước tới một cái ao ngay cạnh đại điện, từ đây có thể nhìn được tình hình đại điện bên kia. Hiên Viên Diệp hạ triều đi tới Vĩnh Thọ cung nhất định sẽ đi qua nơi này.
Thời gian chờ đợi chính là khoảng thời gian buồn chán nhất, Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy đã chờ rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy Hiên Viên Diệp đi ra, bước chân cũng trở nên bồn chồn. Bình thường nàng vốn cực kỳ bình tĩnh nhưng giờ phút này chỉ chờ một chút đã không chịu nổi.
Mấy cung nữ đi qua đều kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Hiện giờ Mạnh Phất Ảnh đã khôi phục dáng vẻ chân chính của mình nhưng những người đã thấy dáng vẻ này của nàng cũng không nhiều. Tuy rằng trong cung cũng có một số người đã nghe được chuyện nhưng lúc này Mạnh Phất Ảnh không đi cùng Hiên Viên Diệp nên đương nhiên mọi người cũng không đoán ra được. Lại thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng hiện giờ thì bọn họ càng cảm thấy nghi hoặc.
“Ai vậy nhỉ?” Một tiểu cung nữ vừa đi ngang qua liền thấp giọng hỏi, “Nàng ấy đẹp quá.”
“Đúng đó, ta chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, đó có phải là nữ nhân của Hoàng thượng mới nhập cung không?”
“Ừm, cũng có thể. Trông nàng ấy có vẻ sốt ruột nhìn về phía đại điện, chắc là đang chờ Hoàng thượng hạ triều.”
“Nàng ấy đẹp quá, nhất định sẽ được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái à xem.” Tiểu cung nữ vừa nãy lại tỏ vẻ hâm mộ nói tiếp.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Đúng lúc này thì một nữ nhân trong Hậu cung đang chậm rãi bước đến, khi nghe được lời nói vừa rồi của tiểu cung nữ, nàng ta liền tức giận cất tiếng hỏi.
“Tham kiến Lưu chiêu nghi!” Đám tiểu cung nữ sợ hãi lập tức cúi người hành lễ.
Lưu chiêu nghi chau mày liếc nhìn đám tiểu cung nữ một cái rồi chậm rãi hướng đôi mắt đẹp nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang đứng. Khi thấy dung mạo tuyệt thế của Mạnh Phất Ảnh, tuy lúc này nàng đang đi đi lại lại nên chỉ nhìn được dáng vẻ nghiêng nghiêng của nàng nhưng nàng ta vẫn hết sức kinh sợ. Lúc trước nàng cũng không có mặt ở Vĩnh Thọ cung nên nàng ta không biết người trước mắt là Mạnh Phất Ảnh, khi nghe được lời bàn tán của đám tiểu cung nữ thì cũng tưởng đó là nữ nhân Hoàng thượng mới mang về. Trong lòng Lưu chiêu nghi không khỏi ngập tràn đố kỵ, trên mặt cũng không tránh khỏi hiện lên vài phần ngoan tuyệt.
Rất đẹp, đúng là rất đẹp, nữ nhân thế này chắc chắn sẽ được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, giống như Nhu phi vậy.
Kỳ thật nàng ta cũng rất xinh đẹp. Nhớ có lần chơi đàn ở trong đình viện, khi ấy Hoàng thượng cũng phải ngẩn người ra ngắm nàng ta, ban đêm liền triệu nàng ta vào thị tẩm, sau đó cũng thường xuyên triệu nàng ta tới tẩm cung. Tuy không có được vẻ đẹp như Nhu phi nhưng Lưu chiêu nghi này trẻ trung hơn so với Nhu phi nên nàng ta tin rằng một ngày nào đó mình có thể thay thế được vị trí của Nhu phi, có thể đạt được địa vị như Nhu phi. Chỉ tiếc là bụng của nàng ta vẫn mãi không thấy hoài thai long tử. Mà từ sau khi Nhu phi qua đời thì Hoàng thượng cũng không triệu nữ nhân nào vào tẩm cung nữa.
Vậy mà hiện giờ Hoàng thượng lại mang một nữ nhân vào cung, lại cũng giống Nhu phi năm đó không phải trải qua lễ tiết gì hết.
“Các ngươi còn không mau đi làm việc của mình đi?” Lưu chiêu nghi lạnh lùng nhìn lướt qua đám cung nữ vừa bàn tán về Mạnh Phất Ảnh rồi lạnh giọng mắng bọn họ.
“Vâng ạ.” Đám cung nữ sợ hãi đáp lời rồi vội vàng rời đi.
“Ngươi bảo vệ hai bên, không được cho người nào vào đây.” Lưu chiêu nghi híp mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười lạnh. Nàng ta lạnh giọng ra lệnh cho tiểu cung nữ bên cạnh.
Tiểu cung nữ lập tức hiểu ý liền gật gật đầu đáp lời, từ giờ đến lúc hạ triều còn chút ít thời gian nữa, thừa dịp lúc này nàng ta sẽ làm cho nữ nhân kia… Trong lòng âm thầm suy tư, Lưu chiêu nghi vẻ mặt âm ngoan chậm rãi bước về phía Mạnh Phất Ảnh.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh đang đứng cạnh ao, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn về phía đại điện nên không chú ý gì tới những chuyện khác.
Lưu chiêu nghi lặng lẽ đi tới phía sau Mạnh Phất Ảnh rồi chậm rãi áp sát người nàng.
Mặc dù mọi ý nghĩ đều đang tập trung vào chuyện của Hiên Viên Tinh nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn luôn cảnh giác cao độ, vì vậy nàng cũng cảm nhận được có người đang tới gần. Tuy Lưu chiêu nghi di chuyển rất nhẹ nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn nghe thấy được. Nàng nhíu mày lại, đôi mắt cũng từ từ trầm xuống, nàng biết người ở phía sau tuyệt đối không có ý tốt, nàng còn cảm nhận được sát ý từ người đó tỏa ra.
Muốn giết nàng? Muốn giết nàng ngay tại Hoàng cung này ư?
Hình như nàng cũng không hề đắc tội với nữ nhân nào trong Hoàng cung này thì phải?
Nếu là người của Thái tử thì tuyệt đối không dùng biện pháp ngu xuẩn thế này.
Mạnh Phất Ảnh nhếch môi cười khẽ, nàng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn giết nàng. Chính vì vậy nên nàng vẫn giả bộ không phát hiện ra điều gì, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía đại điện, có điều cả người thì đang tập trung nghe ngóng động tĩnh sau lưng. Cảm nhận được khoảng cách với người kia càng lúc càng gần lại, Mạnh Phất Ảnh hơi nheo mắt đề cao cảnh giác.
Lưu chiêu nghi đi đến phía sau Mạnh Phất Ảnh, thấy Mạnh Phất Ảnh không có phản ứng gì thì tưởng nàng không phát hiện ra nàng ta, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, trong đôi mắt cũng lộ rõ sát ý ngoan độc. Nàng ta nhanh chóng vươn hai tay ra dùng sức hướng về phía Mạnh Phất Ảnh.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh đang đứng bên bờ ao, bị nàng ta đột nhiên đẩy một cái thế này thì nhất định nàng sẽ rơi xuống nước.
Có điều, ngay khi bàn tay Lưu chiêu nghi sắp đụng vào người Mạnh Phất Ảnh thì thân mình Mạnh Phất Ảnh đã xẹt một cái nhanh chóng tránh sang một bên.
Lưu chiêu nghi không ngờ Mạnh Phất Ảnh đột nhiên né tránh, trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo của bản thân, cả người nàng ta liền thẳng tắp hướng về phía ao. Chỗ đứng của nàng ta vốn dĩ đã rất gần ao, sau khi Mạnh Phất Ảnh né sang một bên thì không còn gì ngăn trở, nàng ta liền thẳng tắp rơi tõm xuống nước.
Nước ao vốn hơi sâu, nàng ta lại nhào cả người xuống nên vừa rơi đã chìm hẳn vào trong nước, nước ao nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể nàng ta. Nàng ta cố gắng vùng vẫy giãy dụa ngoi lên rồi vội vàng hét to với Mạnh Phất Ảnh đang ở trên bờ, “Cứu mạng, cứu mạng với!”.
Mạnh Phất Ảnh chỉ lạnh lùng nhìn mà không có vẻ gì muốn cứu người. Đối với một người rắp tâm định hại nàng thì nàng cũng không tốt bụng đến mức đi cứu nàng ta.
“Sao ngươi lại muốn hại ta?” Mạnh Phất Ảnh nhếch môi lạnh lùng hỏi người đang vùng vẫy dưới nước. Nàng không hề biết nữ nhân này, trước kia dường như cũng chưa từng gặp qua, dù sao thì trong Hậu cung này cũng có quá nhiều nữ nhân, nàng cũng không thể gặp hết bọn họ được. Có điều sao nàng ta lại muốn hại nàng?
Nữ nhân kia vừa không ngừng đập tay đập chân vừa vội vàng nói, “Không có, ta không có ý hại ngươi, ta chỉ muốn qua đây chào hỏi ngươi thôi.” Lúc này nàng ta không dám thừa nhận mình định hại Mạnh Phất Ảnh, chỉ tiếp tục khẩn cầu, “Ngươi cứu ta trước đã.”.
“Hừ.” Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Ngươi cứ ở đó mà hưởng thụ đi.” Nữ nhân này vừa rồi rõ ràng còn định hại nàng mà giờ này lại không dám thừa nhận, còn muốn nàng cứu nàng ta nữa, đúng là buồn cười.
Mạnh Phất Ảnh đứng thẳng trên bờ, vẻ mặt bình thản nhìn nữ nhân đang không ngừng giãy dụa dưới nước, khóe môi nở ra một tia cười lạnh. Xem ra thì nữ nhân này cũng biết bơi, từ lúc nổi lên đến giờ không thấy nàng ta chìm xuống nữa, dáng vẻ vùng vẫy kinh hoàng của nàng ta có thể chỉ là giả vờ. Chỉ e nàng ta muốn lừa nàng tới cứu để kéo nàng xuống nước, nàng làm sao có thể mắc bẫy của nàng ta được.
“Cứu mạng, cứu mạng với! Người đâu cứu mạng!” Lưu chiêu nghi thấy Mạnh Phất Ảnh không có ý cứu nàng ta thì lại lớn tiếng hô vang.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh càng thêm mở rộng, sao nàng ta không sớm kêu to lên như thế ngay từ đầu? Nếu nàng ta thực sự không biết bơi thì một khi nổi lên sẽ phải hô to như vậy. Dù sao thì cách đây không xa cũng có mấy thị vệ, hơn nữa xem cách ăn mặc của nữ nhân này thì hẳn là người có chút thân phận và địa vị, bên người nhất định có cung nữ theo hầu.
Quả nhiên, khi tiếng la của nàng ta vừa cất lên thì mấy tiểu cung nữ đã vội vàng chạy tới, đám thị vệ đang ở cách đó không xa cũng lập tức chạy lại.
“A, chủ tử, mau cứu chủ tử của ta.” Cung nữ theo hầu Lưu chiêu nghi vội vàng hô to. Một thị vệ nhanh chóng nhảy xuống nước cứu Lưu chiêu nghi lên bờ.
Sau khi được đưa lên khỏi mặt nước, toàn thân Lưu chiêu nghi nhịn không được bắt đầu phát run, vẻ mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, cái đầu còn lắc qua lắc lại. Khi quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, nàng ta còn tỏ vẻ đặc biệt sợ hãi, khóe môi run rẩy phát ra từng tiếng, “Ngươi, sao ngươi lại đẩy ta xuống nước?”.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, trong lòng lại cười thầm, rốt cuộc hôm nay nàng đã biết cái gì là ‘ác nhân tiên cáo trạng’*, rõ ràng nữ nhân này muốn đẩy nàng xuống nước mà giờ lại lật ngược phải trái trắng đen. Nữ nhân trong chốn Hậu cung này đúng là âm hiểm đê tiện hơn người.
(*Ác nhân tiên cáo trạng: Đại loại nghĩa là kẻ ác luôn là kẻ ra tay trước.)
Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái nhưng không nói gì thêm, nói thật là đến giờ nàng vẫn chưa hiểu nữ nhân này rốt cuộc vì sao lại hại nàng.
“Cái gì, hóa ra là ngươi, là ngươi muốn hại chiêu nghi?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Lưu chiêu nghi nghe nàng ta nói xong thì lập tức căm giận nói với Mạnh Phất Ảnh.
Đám thị vệ bên cạnh nghe xong thì nhất loạt kinh sợ, khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì vẻ mặt bọn họ càng lộ rõ sự kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy một nữ tử nào xinh đẹp thế này, nữ tử này rốt cuộc là ai? Sao nàng lại ở trong Hoàng cung? Vì sao nàng muốn hại Lưu chiêu nghi?
“Các ngươi còn ngây người ra đấy làm gì, nàng ta đã đẩy Lưu chiêu nghi xuống nước, muốn hại chết Lưu chiêu nghi, các ngươi còn không mau bắt nàng ta lại?” Cung nữ bên cạnh Lưu chiêu nghi lại giận dữ quát to.
“Nữ nhân này không rõ thân phận là gì lại trà trộn vào trong cung, không biết là định làm gì nữa. Vừa rồi ta tới xem thế nào liền bị nàng ta đẩy ngay xuống nước, các ngươi mau dẫn nàng ta đi, trước hết cứ đánh cho năm mươi roi, hỏi rõ xem nàng ta tiến cung là có mục đích gì?” Lưu chiêu nghi thấy đám thị vệ cũng không nhận ra Mạnh Phất Ảnh thì vẻ mặt lộ rõ sự ngoan tuyệt.
Năm mươi roi, cho dù là một nam tử cũng không chịu nổi, huống chi nàng lại là một nữ tử, nữ nhân này quả thật độc ác. Xem ra nữ nhân này thực sự muốn đẩy nàng vào chỗ chết rồi, chẳng lẽ trước đây nàng ta và nàng có thù oán gì?
Đám thị vệ lại đồng loạt sửng sốt rồi nhất thời do dự. Nhưng mà quả thật bọn họ chưa thấy nữ nhân này bao giờ, nàng đột nhiên xuất hiện trong Hoàng cung này cũng thật sự có chút khả nghi.
“Các ngươi còn không mau động thủ đi!” Lưu chiêu nghi thấy bọn họ đều bất động thì tức giận quát to.
“Vâng.” Lúc này một thị vệ đứng đầu mới thấp giọng đáp lời rồi đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đúng lúc đó thì một giọng nói uy nghiêm pha lẫn tức giận đột nhiên truyền tới.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp với.” Lưu chiêu nghi vừa nhìn thấy người kia thì vội vàng kêu lên, trên mặt hiện rõ vẻ uất ức. Giờ đang là mùa hè, y phục mặc trên người nàng ta vốn dĩ đã mỏng manh mà lúc này lại còn ướt sũng, vải vóc bám sát vào da thịt làm lộ ra những đường cong vô cùng mê người.
“Hoàng thượng, nàng…, nàng muốn hại thần thiếp, nàng vừa mới đẩy thần thiếp xuống ao đó.” Lưu chiêu nghi lại dùng chiêu ‘ác nhân tiên cáo trạng’, quả thực nàng ta đã luyện tới mức thuần thục chiêu này.
Hiên Viên Diệp ở đằng sau đang định tiến lên phía trước nhưng nghe thấy lời nói của Lưu chiêu nghi thì dừng chân lại, ánh mắt nhìn về phía Lưu chiêu nghi ẩn hiện vài phần lãnh ý.
“Nàng nói nàng ta muốn hại nàng sao?” Hoàng thượng nhíu mày lại, trong giọng nói uy nghiêm cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo.
“Đúng ạ. Vừa rồi thần thiếp thấy nàng ta đứng bên cạnh ao nên tiến đến định chào hỏi nàng ta, chẳng ngờ nàng ta lại đẩy ngay thần thiếp xuống nước.” Lưu chiêu nghi càng tỏ vẻ uất ức, trong giọng nói còn cố ý thêm chút nức nở, dáng vẻ thì trông hết sức điềm đạm đáng yêu.
“Sao nàng ta lại phải hại nàng?” Hoàng thượng nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, có điều ánh mắt nhìn về phía Lục chiêu nghi thì càng thêm phần lạnh lẽo.
Nữ nhân này thật to gan, dám lừa cả hắn. Nói Phất nhi hại nàng ta sao? Hừ, đúng là buồn cười.
“Thần thiếp cũng không biết, thần thiếp chưa gặp nàng ta bao giờ, cũng không biết nàng ta là người ở đâu. Hoàng thượng đã gặp nàng ta bao giờ chưa? Có thể nàng ta trà trộn vào trong cung trộm đồ cũng nên?” Lục chiêu nghi suy tư một chút rồi đáp lời, ánh mắt hướng về phía Hoàng thượng cẩn thận quan sát.
“Ha ha…” Hoàng thượng đột nhiên bật cười thành tiếng, “Nàng ta ngông nghênh trà trộn vào cung thế này để trộm đồ sao?”. Trong tiếng cười của Hoàng thượng vừa lẫn vẻ chế giễu lại thêm phần lãnh ý.
Toàn thân Lưu chiêu nghi trở nên cứng đờ, khi thấy vẻ băng lạnh trong mắt Hoàng thượng, nàng ta nhịn không được lại thấy run rẩy, trong lòng càng thêm chắc chắn nữ nhân kia là người Hoàng thượng mang vào cung. Nàng ta lại cất tiếng khẳng định, “Thần thiếp cũng chỉ đoán vậy, bởi vì thần thiếp thực không hiểu sao nàng lại đẩy thần thiếp xuống nước.”.
“Bổn vương cũng không hiểu.” Hiên Viên Diệp đứng một bên từ nãy đến giờ mới chậm rãi tiến lên phía trước, khóe môi nhếch lên chậm rãi phát ra từng tiếng, khi hắn nói xong thì cũng đã tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh. Hắn nhanh chóng ôm nàng vào ngực rồi lạnh lùng hỏi, “Vương phi của bổn vương sao phải hại Lưu chiêu nghi?”.
Trong ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lúc này cũng ẩn chứa vài tia cười lạnh, bây giờ nàng đã hiểu được vì sao nữ nhân này lại muốn hại nàng, chỉ sợ nàng ta tưởng nàng là nữ nhân của Hoàng thượng, tưởng nàng là tình địch của nàng ta.
Lưu chiêu nghi trợn tròn hai mắt khó tin nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong cặp mắt xinh đẹp đang tràn đầy kinh ngạc còn lộ rõ sự sợ hãi. Sao nàng ta lại không nghĩ ra nữ nhân này chính là Thất vương phi? Nhìn vẻ băng lạnh của Điện hạ, nàng ta hiểu rõ hôm nay hắn sẽ không bỏ qua ình. Nghĩ đến đây, thân thể Lưu chiêu nghi đã trở nên mềm nhũn. Nàng ta xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt cũng trắng bệch, giờ phút này nàng ta biết rõ có giải thích thêm điều gì thì cũng uổng công.
Thất vương phi không có lý do gì để hại nàng ta, mà với tình huống hiện tại thì lời nói của nàng ta so với lời nói của Thất vương phi cũng chỉ là những lời nhỏ bé không đáng kể. Tuy rằng cho đến lúc này Thất vương phi một câu cũng không thèm nói.
“Người đâu, đem nữ nhân này đi đánh năm mươi roi, không cho phép bôi thuốc, sống chết tùy mệnh.” Ánh mắt Hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, khóe môi phát ra những âm thanh lạnh lùng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, xin Hoàng thượng tha mạng cho thần thiếp!” Lưu chiêu nghi nghe Hoàng thượng nói xong thì đôi mắt tràn đầy vẻ sự hãi, nàng ta vội vàng cầu xin tha thứ.
“Đem đi!” Hoàng thượng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lời nói vẫn vô cùng lạnh lẽo không cho phép thương lượng.
“Vâng.” Đám thị vệ nhanh chóng đáp lời rồi đem Lưu chiêu nghi đi.
“Phất nhi, con không sao chứ?” Hoàng thượng hướng về phía trước hỏi Mạnh Phất Ảnh với vẻ áy náy, Hậu cung vốn dĩ hiểm ác, những nữ nhân sống trong Hậu cung ngày ngày đều đấu đá với nhau như vậy. Có điều Hoàng thượng cũng không ngờ việc này lại liên lụy đến Phất nhi.
“Phất nhi không sao đâu ạ.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, trong lòng cũng có phần nặng nề, nàng hiểu rõ sự tranh đấu của những nữ nhân sống trong Hậu cung này.
Trước kia khi còn ở trong Hoàng cung, Nhu phi hẳn là phải luôn luôn cẩn thận đề phòng, cuộc sống của Nhu phi khẳng định là luôn luôn mệt mỏi. Hiện giờ Nhu phi đã rời khỏi đây, đó quả thật là sự lựa chọn chính xác. Nếu tương lai Hiên Viên Diệp trở thành Hoàng thượng thì trong Hậu cung có thể có những nữ nhân khác hay không? Nàng có thể cũng…?
“Đi thôi, chúng ta về thôi.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp cũng có chút âm trầm. Hắn gắt gao ôm nàng rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ nặng nề, ánh mắt cũng ẩn chứa vài phần lo lắng.
Trước đây Phụ vương đã nói sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, lúc trước hắn cũng muốn trở thành Hoàng đế của vương triều Hiên Viên này. Nhưng một khi hắn đã lên ngôi Hoàng đế thì cho dù hắn không muốn cũng sẽ có những nữ nhân khác tiến vào Hậu cung. Quy củ này đã có từ nhiều đời nay, hắn không thể tự ý muốn thay đổi là đổi luôn được.
Hiện giờ trong Hậu cung cứ ba năm sẽ có một lần tuyển chọn phi tần, mỗi lần tuyển chọn như vậy thì đám nhi nữ của các quan trong triều đã chiếm hơn phân nửa. Chính vì điều này mà các vị đại thần chắc chắn sẽ không đồng ý với việc hủy bỏ. Một khi hắn đã lên ngôi Hoàng đế thì sẽ có nhiều việc không thể làm theo ý mình, lại càng không thể tùy tiện được. Dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm với vương triều Hiên Viên, có trách nhiệm với thần dân của vương triều Hiên Viên.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang ôm Mạnh Phất Ảnh không khỏi siết chặt, vòng tay cũng khép lại một chút.
Nếu có thể thì hiện giờ hắn chỉ muốn vứt bỏ ngôi vị hoàng đế này, nhưng nếu lúc này mà từ bỏ thì vương triều Hiên Viên nhất định sẽ rơi vào tay Hiên Viên Triệt. Hắn không thể trơ mắt nhìn vương triều Hiên Viên bị hủy trong tay Hiên Viên Triệt, không thể trơ mắt nhìn thần dân của vương triều Hiên Viên phải chịu khổ.
Mạnh Phất Ảnh chẳng lẽ lại không đoán được tâm tư của hắn, trong lòng nàng cũng càng thêm nặng nề. Nàng biết trong lòng Hiên Viên Diệp chỉ có mình nàng, nàng biết hắn thực tình yêu thương nàng. Nhưng nàng cũng hiểu được có một số việc chỉ sợ bọn họ không thể khống chế được.
Nàng nhất thời quên hỏi chuyện của Hiên Viên Tinh.
Sau khi trở về vương phủ, ánh mắt Hiên Viên Diệp vẫn ẩn hiện vẻ nặng nề, khóe môi hắn hơi nhếch lên nhưng không mở miệng nói câu nào. Mạnh Phất Ảnh thấy dáng vẻ của hắn thì không tránh khỏi cảm thấy đau lòng. Dù sao những chuyện này cũng chỉ là lo lắng của bọn họ, bây giờ mọi chuyện còn chưa xảy ra, bọn họ cần gì phải vì những chuyện chưa xảy ra mà cảm thấy thương tâm. Biết đâu trong tương lai mọi chuyện sẽ xảy ra ngoài dự liệu của bọn họ?
Đang muốn dời đi sự chú ý của hắn, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ tới chuyện của Hiên Viên Tinh.
Khi nhớ tới chuyện này, Mạnh Phất Ảnh không khỏi cảm thấy áy náy, thế nào mà nàng lại quên mất chuyện này, thật đáng chết. Nàng vội vàng quay sang hỏi Hiên Viên Diệp, “Diệp, thiếp hỏi chàng một chuyện nhé?”.
“Được, chuyện gì?” Hiên Viên Diệp ngây người nhìn nàng, ánh mắt hắn chợt lóe lên, vẻ mặt hiện ra chút lo lắng. Nếu lúc này nàng hỏi hắn về chuyện kia thì nhất thời hắn cũng không biết phải trả lời thế nào. Đối với chuyện đó hiện tại hắn còn chưa nắm chắc nên không muốn nàng phải lo lắng, nhưng hắn lại càng không muốn lừa nàng.
“Thiếp muốn biết Bộ Kinh Vũ là ai? Người lần trước giúp thiếp hủy hôn là người nào?” Mạnh Phất Ảnh vội vã hỏi mà không chú ý gì đến vẻ khác thường của hắn. Trong buổi bán đấu giá nàng đã biết Bộ Kinh Vũ đó là Phi Ưng, giờ nàng chỉ muốn biết người nàng đã gặp trước kia là ai?
Hiên Viên Diệp giật mình, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi ngờ, có vẻ như hắn không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này. Hắn im lặng một lúc rồi khóe môi nhúc nhích nhẹ giọng hỏi lại nàng, “Sao tự nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”.
“Trước hết chàng không nên hỏi nhiều như vậy, chàng cứ nói cho thiếp biết người đó rốt cuộc là ai đã?” Mạnh Phất Ảnh không trả lời câu hỏi của hắn mà lại vội vã truy vấn.
“Nàng nghĩ đó là ai? Chẳng lẽ nàng không hề phát hiện ra điều gì?” Hiên Viên Diệp cũng không trả lời mà lại hỏi nàng, giọng nói của hắn đã trở nên dịu dàng, mà sâu trong đáy mắt cũng hiện lên một vẻ khác thường.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh không khỏi sửng sốt, nàng nhíu mày suy tư một chút rồi kích động hỏi, “Là Đông Phương Sóc phải không?” Hiên Viên Diệp nói như vậy có thể chứng minh nàng biết người đóng Bộ Kinh Vũ lúc đó. Trong lòng càng thêm nắm chắc nên tâm tình cũng trở nên kích động.
Hiên Viên Diệp thấy vẻ kích động hiện rõ trên mặt nàng thì không khỏi nhíu mày, không hiểu sao nàng lại kích động như vậy. Hắn nheo mắt thăm dò tìm hiểu nàng, “Nàng cảm thấy chính là hắn à?”.
“Ý chàng là gì?” Mạnh Phất Ảnh lại sửng sốt, nghe được ngữ khí của hắn thì lời nói của nàng cũng trầm xuống một chút, “Chẳng lẽ không đúng sao?”. Lúc này nàng chỉ hy vọng Bộ Kinh Vũ lúc đó chính là Đông Phương Sóc, nếu đúng vậy thì đối với Hiên Viên Tinh và đối với Đông Phương Sóc đều tốt đẹp.
Hiên Viên Diệp chăm chú nhìn nàng, hắn im lặng một lúc rồi trả lời, “Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra điều gì đặc biệt sao?”.
“Cái gì đặc biệt cơ?” Lông mày Mạnh Phất Ảnh càng thêm nhăn lại, có gì đặc biệt nhỉ? Khi đó nàng vốn không biết Bộ Kinh Vũ, chỉ nhìn hắn qua một lớp mặt nạ thì có gì mà đặc biệt?
“Nàng cẩn thận nghĩ lại đi.” Hiên Viên Diệp nhìn ánh mắt nàng thì dường như có phần buồn bực.
Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn, ánh mắt lại tràn đầy nghi hoặc, nghĩ lại cái gì? Cần phải nghĩ lại cái gì?
Nói thật là lúc đó nàng không muốn tìm hiểu bất cứ điều gì về Bộ Kinh Vũ vì sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết, cũng vì vậy mà nàng không chú ý tới bất kỳ vấn đề hay chi tiết nào. Khi Bộ Kinh Vũ muốn cho nàng xem bộ mặt thực của hắn thì nàng còn từ chối, nếu sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra thì lúc đó nàng hẳn đã muốn xem mặt hắn rồi.
“Nàng thật sự không nghĩ ra được điều gì à?” Hiên Viên Diệp thấy vẻ mặt nghi hoặc và dáng vẻ khó hiểu của nàng thì trong giọng nói đã pha thêm chút buồn bực, chẳng lẽ lúc ấy nàng không phát hiện ra điều gì thật sao?
“Thiếp quả thực không nghĩ ra được. Chàng nói thẳng cho thiếp biết rốt cuộc hắn là ai đi được không, cần gì phải phiền toái như vậy?” Mạnh Phất Ảnh vốn đang nóng ruột liền không khỏi thấp giọng quát hắn một câu.
“Haizzz.” Hiên Viên Diệp thở dài, “Lúc ấy muốn cho nàng xem nàng lại không xem, giờ lại còn hỏi.” Lời nói của hắn vô cùng thản nhiên nhưng có ám chỉ rõ ràng. Khi nhìn vào mắt nàng, hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong thì hoàn toàn kinh sợ, cho nàng xem mà nàng lại không xem? Chẳng lẽ…? Chẳng lẽ Bộ Kinh Vũ khi đó thật sự là hắn?
“Chàng… ý của chàng là, chàng chính là Bộ Kinh Vũ?” Mạnh Phất Ảnh trợn tròn hai mắt, vẻ mặt nhìn hắn hiện rõ sự khó tin, nàng run rẩy hỏi.
“Ha ha…” Hiên Viên Diệp bật cười thành tiếng, hắn chỉnh giọng một chút rồi nói, “Không bằng nàng theo ta bỏ trốn đi?” Lời nói đó, ngữ điệu đó dứt khoát chính là của Bộ Kinh Vũ trong buổi tối hôm đó.
Mạnh Phất Ảnh kinh hãi trợn mắt há mồm, trời ơi, sao lại là hắn?
Nghĩ lại thì lúc đó đúng là hắn có rủ nàng bỏ trốn cùng hắn.
Nam nhân âm hiểm này, nếu lúc đó nàng đồng ý thì chẳng phải là…?
“Đúng là chàng à?” Mạnh Phất Ảnh đã lấy lại được tinh thần nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại, giọng nói của nàng lúc này đã thêm sự khác thường.
“Bằng không thì nàng tưởng là ai?” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng cọ lên mũi nàng rồi khẽ giọng cười nói, “Nàng cho rằng ta sẽ để cho nam nhân khác tùy tiện bước vào nơi ở của nữ nhân của ta sao?”. Kỳ thật sau buổi tuyển phi hắn đã cho người âm thầm bảo vệ nàng, đương nhiên người khác sẽ không dễ dàng vào được nơi nàng ở.
“Bộ Kinh Vũ là chàng ư? Bộ Kinh Vũ là chàng ư?” Mạnh Phất Ảnh thì thầm, trên mặt hiện ra vẻ hoảng hốt, nàng đương nhiên vẫn có chút khó tin. Dù sao khi đó nàng chỉ thấy Hiên Viên Diệp là một người quá bình tĩnh, quá lạnh lùng, Bộ Kinh Vũ trước mặt nàng lại khác xa như vậy, nàng căn bản không ngờ đó chỉ là một người. Có điều trải qua thời gian sống chung với hắn, nàng đã từng được chứng kiến bộ dáng vô lại của hắn, cũng đã được chứng kiến sự phúc hắc của hắn nên hiện giờ cẩn thận nghĩ lại thì cũng không phải là không thể. Nàng cũng biết Săn Bảo thực ra là của Hiên Viên Diệp. Có điều chuyện của Hiên Viên Tinh sẽ phải giải thích thế nào?
“Vậy chuyện xảy ra với Tinh nhi là thế nào?” Mạnh Phất Ảnh lại nghi ngờ hỏi.
“Cái gì?” Lần này lại đến Hiên Viên Diệp sửng sốt, hắn khó hiểu nhìn nàng, “Sao lại liên quan đến Tinh nhi?”.
“Tinh nhi nói người mà muội ấy thương chính là Bộ Kinh Vũ. Muội ấy kể rằng ba năm trước đây trong một buổi tối muội ấy đang ở trong hoa viên thì gặp Bộ Kinh Vũ đeo mặt nạ, lúc ấy Bộ Kinh Vũ còn nói muốn cưới muội ấy.” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày nhăn trán thấp giọng kể lại sự việc. Nàng dừng lời một chút rồi chằm chằm nhìn vào Hiên Viên Diệp. Âm thầm thở ra một hơi, nàng lại chậm rãi nói tiếp, “Chàng vừa mới nói chàng là Bộ Kinh Vũ, vậy chàng…?”.
“Nàng ngốc, nói linh tinh gì vậy?” Hiên Viên Diệp vỗ nhẹ lên đầu nàng rồi ảo não nói, “Muội ấy là muội muội ruột thịt của ta, sao ta có thể đem loại chuyện đó ra mà đùa giỡn với muội ấy.” Có điều Hiên Viên Diệp cũng nhăn mày lại, không phải hắn thì hẳn chính là…
“Không phải là chàng thì là ai nhỉ? Còn ai có thể mang chiếc mặt nạ đó?” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầu lưỡi hơi le ra, rốt cuộc vừa rồi nàng đã nghĩ cái gì vậy nhỉ, thật là khờ.
Chắc hắn biết ai đã đeo mặt nạ của hắn?
“Ừm.” Hiên Viên Diệp gật gật đầu đáp lời, hắn đương nhiên đoán được người đó là ai.
Hắn và Đông Phương Sóc đã quen biết từ lâu, quan hệ cũng không tồi. Trước kia khi xuất hiện với thân phận Bộ Kinh Vũ, hắn sợ người khác phát hiện ra thân phận thực nên đã phỏng theo ngữ khí vô lại của Đông Phương Sóc.
Đông Phương Sóc cũng đã sớm biết thân phận đó của hắn, thỉnh thoảng Đông Phương Sóc cũng cầm chiếc mặt nạ của hắn đi ra ngoài rêu rao. Tuy rằng lúc thường Đông Phương Sóc có bộ dáng khá vô lại nhưng khi có việc thì cũng cực kỳ cẩn thận.
Hắn biết Đông Phương Sóc sẽ không gây ra chuyện gì rắc rối cho hắn, ngược lại còn giúp hắn che dấu thân phận nên hắn cứ mắt nhắm mắt mở mặc kệ Đông Phương Sóc chơi đùa.
Ba năm trước, khi đó Đông Phương Sóc đang ở vương triều Hiên Viên. Lúc ấy hắn nhớ rõ Đông Phương Sóc nói là đang rất buồn chán và muốn chơi đùa một chút, rồi vài ngày sau lại nói với hắn là muốn lấy Hiên Viên Tinh.
Khi đó hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao Tinh nhi cũng đã đến tuổi xuất giá, hắn lại cực kỳ yên tâm về Đông Phương Sóc nên rất hài lòng đối với hôn sự này, có điều không ngờ Tinh nhi lại cự tuyệt dữ dội.
Lúc này khi nghe Mạnh Phất Ảnh kể rõ sự tình, hắn cũng cảm thấy chuyện này có chút quái dị.
“Chàng nói Bộ Kinh Vũ mà Tinh nhi đã gặp chính là Đông Phương Sóc sao?” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lóe lên, nàng thử hỏi lại lần nữa.
“Chắc là vậy.” Hiên Viên Diệp suy tư một chút rồi thấp giọng nói, “Rất có khả năng Đông Phương Sóc cầm theo mặt nạ của ta vào Hoàng cung gặp Tinh nhi. Bằng không ba năm trước hắn đã không đột nhiên cầu hôn.”
“Đông Phương Sóc này sao không nói rõ với Tinh nhi mọi chuyện, hại muội ấy phải lấy cái chết ra để cự tuyệt hôn sự, lại còn phải đợi chờ ba năm, đau khổ ba năm, Đông Phương Sóc này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Mạnh Phất Ảnh đã biết người đó chính là Đông Phương Sóc thì không khỏi vui sướng thay cho Tinh nhi, nhưng khi nghĩ đến những việc làm của Đông Phương Sóc thì trong lòng nàng không tránh khỏi cảm thấy tức giận.
Nếu lúc ấy Đông Phương Sóc trực tiếp giải thích rõ ràng với Tinh nhi thì không phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?
Hiên Viên Diệp cũng cảm thấy khó lý giải được cách làm này của Đông Phương Sóc, nhưng dù sao Đông Phương Sóc cũng có đáp lại tình cảm của Tinh nhi dành cho hắn.
Hiên Viên Diệp suy tư một chút rồi thấp giọng nói, “Có thể hắn cho rằng Tinh nhi biết hắn là ai?” Sự việc này chỉ có thể giải thích rằng Đông Phương Sóc nghĩ Hiên Viên Tinh biết người đó là hắn nên sau khi bị Tinh nhi cự tuyệt hắn đã không nói gì mà bỏ đi luôn.
“Ồ.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bội mà Hiên Viên Tinh vừa đưa cho, nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ, “Vấn đề hẳn là xuất phát từ miếng ngọc bội này.” Nàng vừa nói vừa giơ miếng ngọc bội trong tay ra trước mặt Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp sững người. Hắn nhanh chóng cầm lấy miếng ngọc bội trong tay nàng rồi nhẹ giọng kêu lên, “Ngọc bội này chính là chi bảo của Bắc Nguyên quốc, là ngọc kỳ lân nổi tiếng thiên hạ và là vật tùy thân của Đông Phương Sóc, là vật tượng trưng cho thân phận của Đông Phương Sóc mà.”.
“Quả nhiên là thế.” Mạnh Phất Ảnh than nhẹ, sự hiểu lầm này thật quá thương tâm.
Đông Phương Sóc đưa một vật quý hiếm đặc biệt thế này cho Hiên Viên Tinh, một là cho nàng ấy thấy hắn rất thực lòng, hai là nghĩ rằng Hiên Viên Tinh nhìn thấy ngọc bội này sẽ biết được thân phận của hắn. Chỉ tiếc Hiên Viên Tinh lại chưa từng nghe qua điển cố của miếng ngọc bội này, lại càng không biết nó tượng trưng cho thân phận thái tử của Bắc Nguyên quốc.
“Ngọc bội này là do Đông Phương Sóc đưa cho Tinh nhi hả?” Hiên Viên Diệp nghe lời nói của nàng thì cũng hiểu được sự việc, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Không ngờ Đông Phương Sóc lại đem một vật trân quý thế này đưa cho Tinh nhi, rồi khi bị Tinh nhi cự tuyệt lời cầu thân cũng không lấy nó về.
“Đúng vậy, chỉ tiếc là Tinh nhi không hiểu được điều này.” Mạnh Phất Ảnh lắc lắc đầu, “Đúng là hai kẻ đáng thương, rõ ràng là yêu thương nhau lại cố tính làm khổ nhau, dày vò nhau nhiều năm như vậy.”.
“Đông Phương Sóc này đúng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, lúc ấy mà hỏi thêm một câu thì có thể sẽ không có ba năm thống khổ này rồi.” Mạnh Phất Ảnh im lặng một lúc lại tiếp tục lên tiếng.
Có đôi khi chuyện tình cảm vốn là như thế, nếu cứ lùi từng bước từng bước thì có thể sẽ bỏ qua rất nhiều thứ, rất nhiều, thậm chí là hạnh phúc cả đời. Nếu không phải hôm đó nàng đã khuyên Tinh nhi nên đến hội bán đấu giá, nếu không phải hôm nay nàng truy vấn Tinh nhi, nói không chừng cả đời này Hiên Viên Tinh và Đông Phương Sóc cũng không hiểu được tâm ý của nhau.
“Vì vậy nên nếu ta đã biết ta muốn thứ gì thì sẽ không chút do dự, không chút lùi bước mà thực hiện cho kỳ được, cho dù nàng có trốn đi bao xa thì ta cũng sẽ tìm đem nàng về.” Hiên Viên Diệp ôm chặt Mạnh Phất Ảnh, hắn kề môi bên tai nàng nói nhỏ, “Hơn nữa, cả đời cũng không buông tay.”.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở ra một nụ cười khẽ, trong lòng nàng cũng ngập tràn hạnh phúc và cảm động.
Đúng vậy, nàng và hắn, nếu không phải Hiên Viên Diệp luôn luôn chủ động, luôn luôn kiên trì thì chỉ sợ hai người cũng sẽ bỏ qua nhau.
“Diệp, cảm ơn chàng đã bao dung với thiếp như vậy.” Mạnh Phất Ảnh vùi mặt vào ngực hắn rồi thấp giọng nói. Nàng không thể không thừa nhận nam nhân này khi đối mặt với tình cảm thì quả thật không hề lùi bước chút nào. Một khi hắn biết trong lòng hắn muốn gì là sẽ thực hiện cho bằng được. Không giống như Đông Phương Sóc, khi bị Tinh nhi cự tuyệt, Đông Phương Sóc liền lập tức lùi bước, ngay cả một lời giải thích cũng không có. Thậm chí cả một câu hỏi cũng không dám, nếu năm đó Đông Phương Sóc bước thêm một bước thì lúc này có lẽ hắn và Tinh nhi đã sớm ở chung một chỗ rồi, cả hai cũng sẽ không phải chịu quá nhiều đau thương như vậy.
Cũng may bây giờ nàng đã phát hiện ra mọi chuyện. Nếu nàng đã phát hiện ra thì đương nhiên sẽ không thể không quản.
“Diệp, chúng ta cùng tìm cách để hai người bọn họ đến được với nhau nhé.” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt nhìn Hiên Viên Diệp rồi kiên định nói.
“Được, nàng vốn rất am hiểu những loại chuyện thế này, giao cho nàng xử lý đó.” Hiên Viên Diệp nhìn nàng cười khẽ, hắn đương nhiên biết nàng sẽ không bỏ qua chuyện này, hơn nữa hắn cũng muốn Đông Phương Sóc và Tinh nhi được hạnh phúc bên nhau.
Đôi môi đỏ mọng của Mạnh Phất Ảnh hơi cong lên, đôi mắt hiện lên vẻ suy tư mơ màng. Có điều chỉ trong chốc lát ánh mắt của nàng đột nhiên lóe lên, vẻ mặt hiện rõ sự hưng phấn, “Thiếp có cách rồi, phải cho hai người bọn họ ngạc nhiên bất ngờ mới được.”.
“Được, cứ theo ý nàng.” Hiên Viên Diệp cũng không hỏi nàng đó là cách gì, vừa nghe nàng nói xong hắn đã lập tức phụ họa. Hắn biết cách mà nàng nghĩ ra nhất định sẽ hiệu quả.
Khi hai người tới nơi trọ của Đông Phương Sóc thì thấy Đông Phương Sóc đang đi ra khỏi khách điếm, trên người có mang theo hành lý, hiển nhiên là hắn đang định rời khỏi. Khi thấy Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh, hắn không khỏi sửng sốt nhưng lập tức cười nói, “Thế nào? Các người biết bổn cung sắp rời đi nên cố ý tới đưa tiễn hả?”.
“A!” Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, nếu nàng và Hiên Viên Diệp đến trễ một bước thì chỉ sợ Đông Phương Sóc đã đi mất rồi. Chuyện của hắn và Tinh nhi sẽ bị bỏ qua một lần nữa, lần sau gặp lại thì không biết là khi nào?
“Ngươi định trở về rồi à?” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía hắn lộ rõ sự tức giận, nam nhân này còn trốn tránh đến bao giờ nữa, trong lòng hắn rõ ràng yêu Hiên Viên Tinh mà sao không nói rõ với nàng ấy? Chẳng lẽ chỉ vì sợ ảnh hưởng đến lòng tự tôn đáng buồn cười của hắn, chỉ vì sợ bị tổn thương cho nên ngay cả dũng khí để hỏi một câu cũng không có?
“Sao vậy? Không nỡ xa ta à?” Đông Phương Sóc nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy thì hơi sững người nhưng trên mặt lại nhanh chóng hiện ra vẻ cười cợt vô lại.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày suy nghĩ, ở trước mặt nàng thì hắn luôn tỏ ra vô lại, cái gì cũng dám nói, nhưng vì sao ở trước mặt Hiên Viên Tinh thì lại không chịu nói gì cả? Không phải nàng không nỡ mà là Tinh nhi không nỡ, nếu không phải vì Tinh nhi thì nàng sẽ mặc kệ hắn, nam nhân này ngay cả lời yêu cũng không dám nói thì chịu khổ cũng đáng.
Hiên Viên Diệp híp mắt khẽ liếc đống hành lý bên cạnh Đông Phương Sóc rồi dựa theo kế hoạch đã bàn với Mạnh Phất Ảnh nói, “Bổn vương có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”.
“Chuyện gì thế?” Đông Phương Sóc nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diệp, lại nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của hắn thì vẻ vô lại cũng nhanh chóng biến mất. Hai tròng mắt nhanh chóng tập trung vào Hiên Viên Diệp, Đông Phương Sóc trầm giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì thế?”.
“Vừa rồi bổn vương nhận được một phong thư khiêu chiến.” Hiên Viên Diệp chậm rãi đưa lá thư khiêu chiến trong tay ra trước mặt Đông Phương Sóc.
“Khiêu chiến với minh chủ của Săn Bảo ư?” Đông Phương Sóc nhanh nhẹn tiếp nhận lá thư, nhìn một chút rồi kinh ngạc hỏi.
“Đúng.” Hiên Viên Diệp gật gật đầu, “Bổn vương biết người này thật ra là muốn khiêu chiến với bổn vương, vẫn có người nghi ngờ bổn vương chính là minh chủ của Săn Bảo nên muốn thử thăm dò xem thế nào.” Hiên Viên Diệp nhíu mày lại, trên mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ trầm trọng, trong ánh mắt cũng hiện lên sự lo lắng. Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn mà kinh ngạc, không thể không thừa nhận trình độ diễn trò cao thủ của Hiên Viên Diệp.
“Ngươi muốn bổn cung thay ngươi chấp nhận khiêu chiến?” Đông Phương Sóc là người thông minh nên đương nhiên hiểu được ý của Hiên Viên Diệp.
“Đúng.” Hiên Viên Diệp đang trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng liền gật đầu.
“Được, không thành vấn đề. Bổn cung sẽ đi thay ngươi.” Đông Phương Sóc không hề do dự liền gật đầu đồng ý. Không thể không nói Đông Phương Sóc này quả là người đầy nghĩa khí, chuyện này dù sao cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Đông Phương Sóc lại xem phong thư khiêu chiến rồi thì thào nói nhỏ, “Khiêu chiến ở chỗ nào vậy?” Khi nhìn thấy địa điểm trên thư, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên, “Ở Ngọc Hồ? Đầu óc tên này có vấn đề rồi, ai lại đi khiêu chiến ở Ngọc Hồ?”.
“Đúng đó, bổn vương cũng cảm thấy kỳ quái.” Hiên Viên Diệp cũng nghiêm trang nói, hắn nói dối mà không hề đỏ mặt, hơi thở cũng chẳng bị rối loạn.
“Ha ha…” Đông Phương Sóc cười thành tiếng, “Được, bổn cung sẽ đi gặp hắn.”.
“Đây là mặt nạ của bổn cung.” Hiên Viên Diệp thấy Đông Phương Sóc đồng ý liền lặng lẽ đưa mặt nạ cho hắn.
Đông Phương Sóc cũng không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhanh chóng cầm lấy chiếc mặt nạ rồi tin tưởng nói với Hiên Viên Diệp, “Ngươi yên tâm đi, cứ chờ tin tốt của ta.”.
“Được, bổn vương chờ tin tốt của ngươi.” Hiên Viên Diệp nói một lời hai ý, hắn tin chẳng bao lâu sẽ có tin tốt lành thật.
Mạnh Phất Ảnh thấy Đông Phương Sóc nhanh chóng rời đi thì đôi mắt tràn đầy ý cười, hai oan gia này khi gặp mặt không biết sẽ gây ra chuyện gì đây…
Về phía Tinh nhi nàng cũng đã an bài ổn thỏa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!