Quay lại vẫn thấy anh - Chương 66: Cứu Tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Quay lại vẫn thấy anh


Chương 66: Cứu Tinh


Thượng Hải,…
Lệ Dĩnh có lịch trình ở Thượng Hải, đáp xuống sân bay khi đã gần mười giờ tối. Tới nơi, Lệ Dĩnh ra theo cửa VIP, còn Nancy theo hướng khác. Đương nhiên là về khách sạn mà thường Lệ Dĩnh vẫn hay ở khi tới Thượng Hải. Còn Lệ Dĩnh lại lên một chiếc xe lạ hoắc khác đang chờ bên ngoài. Điểm đến của cô, căn nhà số 7 ở Bắc Thành, mà chủ nhân của ngôi nhà đó, đã đến tận đây đón cô. Đó chính là nguyên nhân mà lần này là một chiếc xe lạ hoắc, trước đó Kiến Hoa chưa từng ngồi qua.
Không có người bước xuống, nhưng khi Lệ Dĩnh lại gần chiếc xe, cánh cửa được mở ra từ bên trong. Lệ Dĩnh nhanh chóng bước lên xe. Cánh cửa đóng nhanh đến mức không nhìn kịp gương mặt của người ngồi bên trong. Lớp kính đen mờ, chỉ có thể nhìn từ trong xe ra ngoài khiến người đi đường có căng mắt ra tới cỡ nào cũng tuyệt đối không thể thấy là ai đang ngồi bên trong. Vì vậy mà Kiến Hoa có thể dễ dàng tới đây đón Lệ Dĩnh mà không sợ ai phát hiện.
“Sư phụ, em tới rồi”
Mới ban nãy trong sân bay Lệ Dĩnh còn trưng một bộ mặt lanh tanh, mệt mỏi với chiếc kính mắt dày hụ thì bây giờ vừa thấy Kiến Hoa đã thay đổi sắc mặc hoàn toàn trái ngược. Nữ hán tử gì thì khi trước mặt người yêu cũng chỉ là một cô gái muốn được chiều chuộng, bảo vệ. Kiến Hoa mỉm cười thích thú, kéo nhẹ một cái, Lệ Dĩnh đã ngay sát cạnh anh. Vị tài xế như mọi khi – vẫn là Khang Vũ. Không biết Khang Vũ làm cách nào kiếm ra được chiếc xe này, nhưng phải nói là Kiến Hoa rất tán thưởng. Nếu dùng xe mà anh vẫn thường chạy trong các lịch trình khác, bị bám theo là chuyện dễ như chơi. Mà cũng từ lâu, Khang Vũ đã tự luyện cho mình việc trông thấy cảnh người khác tình tứ mà coi như không thấy gì. Nhiều lắm cũng chỉ là tự cười một mình, việc của anh, vẫn là chú ý làm thể nào để về Bắc Thành an toàn thì hơn.
Hôm nay cũng như mọi lần khác, Kiến Hoa gặp Lệ Dĩnh, tâm trạng dĩ nhiên rất vui. Qua tấm gương gắn trên kính của ô tô cũng có thể soi thấy Khang Vũ không ngừng cười. Nhưng bỗng nhiên, nụ cười đó đanh lại, thay vào đó là một cự căng thẳng và tập trung cao độ.
“Hoa ca, có người bám theo chúng ta”
Lời nói của Khang Vũ vừa thốt ra, nét mặt của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng lúc chùng xuống, lập tức quay lại phía sau quan sát.
“Không thể nào. Lúc bọn anh đi không có ai bám theo. Xe này cũng đâu phải của anh” – Kiến Hoa suy nghĩ thật cẩn trọng. Anh đã cố tình chọn một chiếc xe mà sẽ không thể có ai nghĩ anh ngồi trên đó. Chiếc xe này cũng không hề xuất phát từ khu nhà của anh. Vậy nên chẳng có lý do gì có người bám theo nó đến tận sân bay.
“Có lẽ…anh ta đã chờ em sẵn ở cửa ra rồi” – Lệ Dĩnh nheo mắt cố nhìn tới chiếc xe đang bám đằng sau. Chỉ cách xe của bọn họ trên dưới chục mét. Có thể dễ dàng nhìn thấy tay phóng viên đó đang chăm chăm đi theo xe hai người. Mà dám chắc anh ta cũng không biết trên xe, ngoài cô còn có Kiến Hoa.
“Làm gì bây giờ?”
Khang Vũ lo lắng vừa chú ý lái xe, vừa thay đổi tuyến đường của họ. Còn may là phát hiện sớm. Nếu để xe về đến nhà rồi, phóng viên chụp được, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Chiếc xe tăng tốc hơn, khổ nỗi giờ đã là nửa đêm, đường phố Thượng Hải vắng vẻ, có muốn cắt đuôi bám theo cũng khó. Cả chục phút sau, vẫn khoảng cách đó, không hề bị mất dấu. Nhưng xem ra, tay phóng viên này cũng quá thiếu thận trọng, vừa mới bám theo đã bị phát hiện. Đã vậy, phải để anh ta thất vọng lần này thôi.
Kiến Hoa chống cằm suy nghĩ giây lát, trong đầu liền lóe lên một ý.
“Gọi Lạc Thành”
“Sao lại gọi cho anh ấy…” – Lệ Dĩnh có vẻ rất ngạc nhiên. Kiến Hoa biết Lạc Thành, nhưng thực tế thì chưa từng gặp mặt mà chỉ nghe qua lời kể của cô và Tố Thu. Tự nhiên nhắc đến Lạc Thành, quả nhiên cũng khiến cho Khang Vũ khó hiểu.
“Không phải em nói nhà Lạc Thành ở Thượng Hải sao. Còn có Tiểu Tịch, nếu em đến đó, sẽ không ai nghi ngờ gì cả. Cắt đuôi được phóng viên rồi, anh sẽ quay lại đón em”
Lệ Dĩnh nghe thấy cách này nghe chừng có khả thi. Nếu cô đến nhà Lạc Thành, sẽ chỉ như đến thăm một người bạn. Kiến Hoa không xuống xe, đương nhiên phóng viên sẽ không thể chụp hình anh. Đợi cô vào nhà rồi, đến lúc đó, tay săn ảnh kia cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc thất vọng ra về. Vậy thì chẳng lâu sau, anh có thể dễ dàng đón cô rời khỏi đó mà không ai phát hiện. Cách này là “nhất cử lưỡng tiện”. Lệ Dĩnh không suy nghĩ thêm, liền rút điện thoại:
“Lệ Dĩnh, anh đây” – Lạc Thành dường như vẫn còn thức, điện thoại mới rung một hồi chuông đã bắt máy.
“Thành ca, có phóng viên theo em. Em đang tới nhà anh. Nói Tiểu Tịch ra ngoài đón em nhé. Sẽ giải thích cho anh sau”
Lệ Dĩnh nói một lèo không để Lạc Thành phản ứng, thở phào nhẹ nhõm. Từ đây đến nhà Lạc Thành cũng đâu xa. Nhưng đầu dây bên kia, nét mặt Lạc Thành đột ngột biến đổi, có thể trông thấy sự khó xử và lúng túng.

Tay phóng viên cư nhiên muốn theo đuôi Lệ Dĩnh bằng bất cứ giá nào để chụp được hình cô sẽ đi đâu. Vì hướng Lệ Dĩnh đang đến chắc chắn không phải là khách sạn mà là nhà một ai đó. Nhà của Lạc Thành chỉ cách nhà Kiến Hoa không tới một giờ đi xe, nhưng từ sân bay lại là rẽ theo một hướng khác. Kể như nếu tay phóng viên kia có mảy may một chút nghi ngờ nào Lệ Dĩnh đến Thượng Hải để gặp Kiến Hoa thì đều đã bị dập tắt.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Lạc Thành, phóng viên đó cẩn thận xuống xe, chuẩn bị thật kĩ lưỡng máy ảnh mong chụp được bức hình đắt giá nào đó. Lệ Dĩnh đến Thượng Hải mà không khách sạn, lại tới một nơi khác, thực khiến cho anh ta tò mò, thực tâm rất mong đợi tối nay bám theo cô sẽ có kết quả. Vậy mà…
“Chị đến rồi” – Tiểu Tịch háo hức mở cửa, vui vẻ ôm Lệ Dĩnh, trước đó còn kín đáo gật đầu chào Kiến Hoa vì không muốn phóng viên đang theo dõi nghi ngờ còn ai khác trên xe.
“Tiểu Tịch chào em”
Lệ Dĩnh cố tình nói lớn để người khác nghe thấy được, trong đêm cũng đâu cần nói lớn đến thế. Tới khi ôm Tiểu Tịch lại hạ giọng nói nhỏ vào tai cô.
“Anh ta bám theo chị từ sân bay về đây”
Tiểu Tịch liếc một cái, sau bức tường đằng xa, quả nhiên có ánh sáng của đèn flash máy ảnh. Tuy nhiên, lần này anh ta phải về tay không rồi. Tiểu Tịch nhếch miệng cười, ra hiệu cho Kiến Hoa không có chuyện gì.
“Lát anh quay lại đón em” – Kiến Hoa dặn dò một câu, hai cô gái khoác tay nhau đi vào trong. Sau đó cánh cửa ô tô đóng sập lại, vút đi trong màn đêm.
Khu nhà của Lạc Thành bây giờ chỉ còn lại ánh sáng từ đèn cao áp và thứ duy nhất chuyển động bây giờ chính là tay phóng viên đang núp sau bức tưởng phía xa. Đến đèn pha ô tô anh ta còn không dám bật vì sợ bị phát hiện. Vậy mà kết quả hôm nay lại chẳng thu được gì.
“Lại công cốc” – Tay phóng viên hậm hực nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp được, chẳng có gì cả. Chỉ là đi gặp bạn bè, mất toi của anh ta một đêm. Bất mãn dúi chiếc máy ảnh trở lại túi rồi trở lại xe. Chẳng bao lâu sau, con đường trước nhà của Lạc Thành đã lại im lìm.

Lạc Thành, Tiểu Tịch cũng có thể coi như là người thân đối với Lệ Dĩnh. Chí ít họ đã quen nhau mười năm. Mấy năm nay, Lệ Dĩnh bận rộn hơn nên ít gặp bọn họ. Đối với Lạc Thành, cô luôn coi anh như anh trai, và yêu mến Tiểu Tịch như em gái. Vì thế mà đối với cô, nơi này cũng có chút quen thuộc. Lạc Thành thấp thỏm ngồi trong phòng khách ngóng ra ngoài. Chưa thấy mặt Lệ Dĩnh, nhưng tiếng của cô đã liền đi trước. Mới qua cửa, chưa vào đến phòng khách, Lệ Dĩnh đã nói một mạch, không đợi thở.
“Thành ca, xin lỗi, phóng viên theo em từ sân bay…sư phụ nói…”
Lúc này Lệ Dĩnh đã vào bên trong, chưa kịp nói hết câu thì chợt khựng lại. Hai người đàn ông trong phòng cùng lúc nhìn chòng chọc vào cô. Một người dĩ nhiên là chủ nhân ngôi nhà này – Lạc Thành. Một người còn lại, còn có thể là ai, ngoài Mạc Lăng.
“…lát nữa sẽ tới đón em” – Mấy tiếng cuối cùng này phát ra nhỏ hơn hẳn so với mấy câu trước. Nhưng Lạc Thành vẫn nghe thấy. Anh đã dự liệu được việc này, nên khi nãy Lệ Dĩnh nói sẽ đến đây, anh có chút lúng túng.
“Lệ Dĩnh, em không vui khi gặp anh sao?”
Từ sau hôm qua quảng cáo tại Tây Thi Kiều, Mạc Lăng chưa gặp lại Lệ Dĩnh, cũng bởi vì hai người đều quá bận. Anh có lòng cũng không thể gặp được cô. Lệ Dĩnh suốt ngày bay qua bay lại, chỗ này chỗ khác. Khó gặp như vậy, thế mà hôm nay Lệ Dĩnh lại tự tới. Không nói cũng biết Mạc Lăng thích thú thế nào. Tất cả đều viết rõ trên gương mặt anh. Nhưng Lạc Thành và Tiểu Tịch lại không thoải mái như thế. Vì họ biết nguyên nhân thực sự của việc Lệ Dĩnh đến đây, mà chuyện đó Mạc Lăng sẽ khó có thể chấp nhận được.
“Đâu có. Lăng ca, sao anh lại ở đây” – Lệ Dĩnh chỉ là bất ngờ một chút vì cô không nghĩ rằng lại gặp Mạc Lăng ở đây. Cô cũng quên mất, nhà Mạc Lăng cũng ở Thượng Hải. Cũng chính vì bất ngờ mà lời nói khi nãy của cô, nhắc đến Kiến Hoa bị chùng xuống. Đó chẳng qua là phản xạ tự nhiên của một người đang có bí mật cần che giấu.
“Em lại quên, hôm nay là sinh nhật của anh, theo ngày âm”
Nếu không phải vì Lệ Dĩnh bận không thấy tung tích, Mạc Lăng chắc chắn muốn cô đến đây mừng sinh nhật với anh. Nhưng chuyện đó là không thể, mà tiệc sinh nhật này là ý của Tiểu Tịch, thế nên từ tối ba người họ đã cùng ăn uống, chúc mừng với nhau…Cũng là sinh nhật đầu tiên sau năm năm Mạc Lăng xa nhà.
Lệ Dĩnh nhìn một lượt trên bàn, bánh sinh nhật mới cắt một góc, còn có rượu vang và mấy thứ đẹp mắt khác. Chắc chắn là do Tiểu Tịch chuẩn bị.
“Em không biết” – Lệ Dĩnh ngãi đầu ái ngại, cô nào có bao giờ nhớ sinh nhật ngày âm của ai bao giờ. Nhớ được ngày dương lịch đã là tốt lắm rồi. Nhiều khi cũng là do weibo nhắc nhở cô mới nhớ mà chúc mừng người ta. Đến giờ cũng chỉ có một người là cô nhớ sinh nhật ngày âm của anh ta, đương nhiên là Kiến Hoa. Mà việc đó cũng chẳng dễ dàng gì vì trước đó anh đã nhiều lần nhắc cô, muốn không nhớ cũng không được. Nhưng trông Mạc Lăng có vẻ thất vọng, Lệ Dĩnh lại cảm thấy có lỗi.
Lạc Thành, Tiểu Tịch không hề muốn xen giữa vào niềm vui của Mạc Lăng. Vì từ khi Lệ Dĩnh xuất hiện, Mạc Lăng vui hơn hẳn. Không ai nhắc đến nguyên nhân vì sao Lệ Dĩnh lại đến đây vào nửa đêm.
“Năm nay bỏ qua cho em, năm sau cần phải nhớ. Mọi người mau lại ngồi đi”
Mạc Lăng nháy mắt cùng thả một nụ cười hoàn mỹ cho Lệ Dĩnh, kéo tay cô lại ngồi cùng.
“Nhưng mà…sư phụ…” – Lệ Dĩnh mặc dù thật lòng muốn chúc mừng sinh nhật của Mạc Lăng, nhưng Kiến Hoa chỉ chút nữa thôi sẽ đến đón cô. Lệ Dĩnh thoáng chút ngập ngừng, lát lại ngóng ra cửa.
“Sư phụ? Em tính đổi gọi anh là sư phụ à?” – Mạc Lăng nổi hứng trêu chọc Lệ Dĩnh mà trong lòng lại không hề ngờ tới vị “sư phụ” đó là người mà cô đang mong.
“Ding!!!!” – Tiếng chuông cửa reo. Cùng lúc tất cả bọn họ hướng ra phía cửa. Ngoài Kiến Hoa ra, đâu thể có ai khác. Tiểu Tịch vội vàng ra mở cửa, chưa đầy một phút sau đã trở vào. Theo sau là Kiến Hoa.
“Sư phụ” – Lệ Dĩnh reo lên có phần mừng rỡ, vô thức rời khỏi tay Mạc Lăng, để lại cho anh chút hụt hẫng.
“Cắt đuôi được rồi”
Chỉ là phản ứng tự nhiên, Kiến Hoa đưa tay đón lấy Lệ Dĩnh. Và toàn bộ cử chỉ đó đều lọt vào mắt Mạc Lăng, không sót một khắc nào. Đường cong trên môi Mạc Lăng dần giãn ra, nụ cười dần tắt. Người này, anh ta vừa đến, Lệ Dĩnh liền vui vẻ, chạy đến bên anh ta. Và “sư phụ” mà cô vừa nhắc đến, không phải là gọi nhầm anh, mà chính là gọi người đó.
“Sư phụ, đây là Thành ca, Tiểu Tịch, và Lăng ca…bọn họ đều là bạn tốt của em” – Lệ Dĩnh chỉ một lượt ba người giới thiệu cho Kiến Hoa. Tất cả đều vui vẻ đáp lễ, chỉ riêng Mạc Lăng là nét mặt căng cứng, không chút biểu cảm gì là hào hứng cho cuộc gặp mặt này.
“Chào cậu” – Kiến Hoa lịch sự đưa tay ra trước mặt Mạc Lăng.
“Chào anh” – Mạc Lăng có chút giật mình khi Kiến Hoa chủ động anh, đưa tay phải lên bắt tay đáp lễ, nhưng đột nhiên cánh tay lạnh toát. Tiếng chào hỏi người đối diện cứng nhắc cho thấy anh đang cảm thấy không vui. Khác với Kiến Hoa nhìn thẳng vào mặt Mạc Lăng, thì ngược lại, Mạc Lăng chỉ nhìn lướt Kiến Hoa, anh có ấn tượng…đây là người đóng chung phim với Lệ Dĩnh, anh đã từng nhìn thấy đâu đó trên báo. Nhưng anh ta, tại sao lại ở đây…cái ý nghĩ muốn trốn tránh đáp án khiến Mạc Lăng không nhìn Kiến Hoa lâu mà quay sang hỏi Lệ Dĩnh.
“Em giới thiệu đi”
“Lăng ca, đây là Kiến Hoa, anh ấy là sư phụ…” – Lệ Dĩnh nhanh nhảu giới thiệu, đến nơi thì lại đắn đo. Đâu phải cô nói “sư phụ” thì ai cũng hiểu. Nghĩ vậy liền đổi lại.
“À không…là bạn..” – Chưa hết câu đã thấy đôi mày của Kiến Hoa nhíu lại.
“Là người..” – Lệ Dĩnh lại thay đổi, cô định sửa lại “là bạn” thành hai tiếng “người yêu” nhưng Kiến Hoa đã nhanh hơn, liếc cô một cái, thay cô trả lời nốt câu hỏi còn bỏ ngỏ của Mạc Lăng.
“Tôi là hôn phu của cô ấy”
Lạc Thành, Tiểu Tịch ái ngại nhìn nhau. Không khí tưởng như bình thường này lại quá căng thẳng. Mạc Lăng hai tay đã nắm chặt, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lại quay sang Lệ Dĩnh xác nhận.
“Lệ Dĩnh, có thật không?”
“Phải” – Lệ Dĩnh tự nghĩ, cô còn mới định nói là “bạn” đã bị anh nhíu mày cảnh cáo rồi. Kiến Hoa thực nghĩ Lệ Dĩnh là hôn thê của mình, không phải vì hôn ước con trẻ mà Lệ Dĩnh đã lập lúc cô mới bốn tuổi mà là do anh sớm đã nghĩ đến một đám cưới. Ở nhà anh mấy tháng trước, Lệ Dĩnh cũng đã đồng ý. Dù chưa có đính hôn, chưa cầu hôn…nhưng danh nghĩa “hôn phu” này là hoàn toàn chính xác. Đâu thể chối cãi. Nghĩ vậy Lệ Dĩnh e lệ gật đầu cái rụp, xác nhận cho nghi vấn của Mạc Lăng.
Khóe miệng Kiến Hoa cong lên một nụ cười hài lòng. Còn Mặc Lăng như “sét đánh giữa trời quang”. Hôm nay là sinh nhật anh, quà mừng sinh nhật này, thật quá lớn rồi, anh không thể nhận.
“Lệ Dĩnh, có phải bây giờ em vẫn thích người tài hoa?” – Sắc mặc Mạc Lăng tím ngắt, giọng nói rõ ràng gằn lên sự cố gắng bình tĩnh, tiếp tục hỏi Lệ Dĩnh.
“Đúng vậy” – Lệ Dĩnh cũng không chú tâm vào ý tứ của câu hỏi đã gật đầu. Cô luôn thích người tài hoa mà. Chuyện này không có phản đối.
“Vẫn thích người có thể bảo vệ em, quan tâm em” – Mạc Lăng nở một nụ cười nhàn nhạt chua xót, mỗi lần Lệ Dĩnh gật đầu là một lần như có lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh.
“Đúng vậy. Nhưng sao anh lại hỏi chuyện đó?” – Lệ Dính khó hiểu, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này, có chút kì cục. Cô không hiểu, nhưng Lạc Thành, Tiểu Tịch và cả Kiến Hoa, dù chỉ mới gặp Mạc Lăng cũng nhận ra điều bất thường. Ánh mắt kia, không phải là dành cho bạn bè.
“Không có gì. Anh biết rồi” – Mạc Lăng quay đi, cố trấn an cảm xúc của bản thân. Lệ Dĩnh vẫn không nhận thấy điểm gì bất thường. Năm lấy tay Kiến Hoa, chào bọn họ ra về. Cũng muộn rồi, không cần phải làm phiền Thành ca thêm nữa.
“Vậy em đi đây. Lăng ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Tiểu Tịch tiễn Kiến Hoa và Lệ Dĩnh về, trước đó Kiến Hoa còn ngoái lại nhìn Mạc Lăng một lần nữa. Anh nhận ra, với Mạc Lăng…tình cảm của anh ta đối với Lệ Dĩnh, chắc chắn không phải là tình bạn. Vì ánh mắt khi Mạc Lăng nhìn Lệ Dĩnh, cũng giống như bản thân anh vẫn hay nhìn cô.
“Cậu không sao chứ?” – Ba người kia vừa đi khỏi, Lạc Thành nắm chặt vai Mạc Lăng, có ý an ủi. Chuyện này sớm muộn bạn anh cũng cần phải biết, nhưng biết trong trường hợp này, lại là trong ngày hôm nay, quả thật khó mà chấp nhận được.
“Cô ấy nói vẫn thích người tài hoa, vẫn thích người quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy. Những chuyện đó mình đều đã làm được. Chỉ là…người trong mắt cô ấy, lại không phải là mình” – Mạc Lăng chua chát nói một câu cuối cùng, rồi cùng hướng cánh cửa đi tới.
“Lăng ca, còn sinh nhật…”
“Sinh nhật…cũng khỏi cần nữa”
Tiểu Tịch định đi theo Mạc Lăng, nhưng nhanh chóng đã bị anh trai cô giữ lại. Mạc Lăng mang hy vọng với Lệ Dĩnh về đây. Nhưng ngay đêm nay, lại mất đi hy vọng đó. Giờ cậu ấy cần ở một mình. Biết được Lệ Dĩnh đã có người yêu sẽ là một cú đả kích lớn nhưng đối với Mạc Lăng, điều này là cần thiết. Anh cần phải biết. Năm năm anh theo đuổi mục tiêu trở thành người mà Lệ Dĩnh mong ước, nhưng anh lại quên mất việc làm thế nào để nắm giữ Lệ Dĩnh trong năm năm đó. Và giờ, đã có người khác làm tốt hơn anh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN