(Fanfic TFBOYS) Thật ra - Chương 4:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


(Fanfic TFBOYS) Thật ra


Chương 4:


Đi qua những tháng ngày mùa hạ, cũng vì vội vã quá, nên dường như, đã bỏ quên mất điều gì ở lại. Nhưng thứ bị bỏ quên đó là cái gì, mãi mãi lại chẳng thể có đáp án.

Thu sang non nửa cũng đã được một tháng, vậy mà, mọi thứ cũng chẳng khác hơn là bao. Mà nếu có, cũng chỉ bớt đi được vài phần nóng nực, nắng cũng bớt chói chang hơn. Mà, bầu trời vẫn xanh như vậy.

Vẫn còn khá sớm, nên tôi cũng không định đợi xe tới mà đi bộ. Trên con đường đã quá quen thuộc, có vẻ như đã mất một khoảng thời gian, tôi mới có thể thong thả được như này. Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời cao, lại xanh như vậy, còn có cả gió thổi nhè nhẹ. Tôi khoác ba lô trên vai, nhanh chóng hòa vào với dòng người tấp nập.

Lúc tôi tới nơi thì mọi người cũng vừa đến. Chuẩn bị mọi thứ một chút, chúng tôi lại ngồi xe ra sân bay, đến thành phố ghi hình cũng không quá ba giờ bay.

Ngày ghi hình đầu tiên khá thuận lợi, đến lúc kết thúc, trở về khách sạn cũng đã là tối muộn. Tôi về đến phòng liền nằm úp xuống giường, trong lòng cũng không tránh khỏi một chút oán trách, công việc này, mỗi lần đều là mệt mỏi như vậy. Nhưng mà, công việc này, cũng là do tôi lựa chọn.

Tôi xoay người nằm ngửa ra, chút ít oán trách ban nãy sớm đã không còn. Không phải là, chính sự mệt mỏi này đã lại giúp cho khoảng cách giữa tôi và các anh ấy không bị kéo xa đến vậy, cũng không còn phải ngại ngại ngùng ngùng như những ngày đầu.

Nghĩ đến điều này lại khiến cho tôi bật cười. Thật ra, mấy viên kẹo Vương Tuấn Khải đưa tôi ngày hôm đó, cho đến bây giờ tôi cũng chưa nỡ ăn. Đúng vậy, mấy viên kẹo đó, tôi quả thật không nỡ ăn.

Tôi đứng ngoài ban công lau tóc, vừa hay lại có thể ngắm nhìn bầu trời. Bầu trời đêm nay rất đẹp, đặc biệt nhiều sao, nhưng đáng tiếc là, những ánh đèn điện kia quá mức rực rỡ, phần nào đã lấn át đi cả thứ ánh sáng đẹp đẽ đó.

Tôi chống hai tay lên lan can, cũng để mặc cho gió tùy ý thổi. Gió thổi vào mặt, luồn qua những sợi tóc của tôi, khiến cho chút buồn ngủ không rõ ràng kia, chớp mắt đã chẳng còn. Tôi hướng ánh mắt ra xa, nhưng chẳng rõ là bản thân đang tìm kiếm thứ gì, chỉ thấy trước mắt là màn đêm vốn tĩnh lặng lại bị hòa vào với thứ ánh sáng chói mắt, với sự ồn ã cuối ngày.

Trong đầu tôi dấy lên một suy nghĩ, có lẽ, là cũng có chút điên rồ.

Tôi vắt áo khoác mỏng trên tay, vừa mở cửa ra liền bị dọa cho giật mình. Tôi trừng mắt nhìn ba người đứng trước mặt, đã muộn như vậy rồi, bọn họ còn ở trước cửa phòng tôi làm gì cơ chứ. Nhưng đáng tiếc, ai cũng không thèm để ý đến cái trừng mắt này của tôi.

Vương Nguyên hạ cánh tay đang định gõ cửa xuống, anh ấy nhìn tôi, vui vẻ lên tiếng:

– Tiểu Nam, thật trùng hợp, em biết bọn anh đến nên ra mở cửa sao.

Tôi nhìn nét mặt vui vẻ của anh ấy, có chút không nỡ dập tắt. Mà, có vẻ anh ấy cũng hiểu được suy nghĩ này của tôi, rất nhanh sau đó đã lại lên tiếng:

– Được rồi, đùa một chút thôi. Thật ra bọn anh đến để rủ em ra ngoài cùng chơi. Mà, em như này là cũng định đi đâu sao?

Tôi hoàn toàn không nghe rõ mấy lời cuối anh ấy nói, bởi vì, sự chú ý của tôi hoàn toàn dồn vào câu nói trước đó. Anh ấy nói, là muốn cùng ra ngoài chơi. Tôi không tránh khỏi liền có chút kích động, ngay lập tức muốn đồng ý, nhưng mà, cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu. Tôi không dám để lộ ra sự kích động này, chỉ có thể dè dặt lên tiếng:

– Em có thể đi cùng các anh sao? Nhưng mà, như vậy sẽ không phiền chứ?

Bộ dạng tôi mặc dù dè dặt như vậy, nhưng tôi cảm giác được lúc này đây, hai mắt tôi cũng phát sáng cả rồi. Tay tôi nắm chặt tay nắm cửa, cảm giác hồi hộp cũng không khác hôm đó là bao.

Tôi cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt các anh ấy, cũng không nhìn được cái nhíu mày của Vương Tuấn Khải. Trên đỉnh đầu vang lên cười, khiến cho tôi càng thêm khẩn trương hơn, nhưng là vì điều gì, bản thân tôi lại không rõ. Tôi không nhịn được liền ngẩng đầu, vừa hay, lại bắt gặp khóe môi đang cong lên của tiểu Khải. Anh ấy nhìn tôi, chậm rãi mở miệng:

– Có gì mà phiền cơ chứ, mau đi theo bọn anh.

Anh ấy nói xong liền xoay người, bày ra dáng vẻ một người đội trưởng mà đi trước. Đi được mấy bước thì dừng lại, ngoái đầu gọi mấy người bọn tôi. Tôi vậy mà lại bị dáng vẻ này của anh ấy chọc cho cười.

Lúc đóng cửa, tôi có lén nhìn sang bên cạnh, chỉ là muốn nhìn sắc mặt anh ấy một chút, lại không ngờ sẽ cùng anh ấy chạm mắt. Không tránh khỏi lúng túng, tôi lại vội vàng quay mặt đi, chỉ là, anh ấy nhanh hơn tôi, trước lúc đó đã kịp để tôi lưu lại một cái gật đầu.

Tôi cúi đầu, khóe môi cũng chầm chậm cong lên.

Ra đến ngoài khách sạn liền có thể cảm nhận rõ được cái se lạnh mùa thu, nhưng dù là vậy, lúc này chúng tôi cũng chẳng còn để ý đến điều đó.

Phố xá sáng ánh đèn điện, vẫn đông người qua lại, nhưng là, không khí khác hẳn so với ban ngày.

Bốn chúng tôi, cũng không quá để ý đến sự ồn ã đó, đã quá quen thuộc, hoặc là, không muốn để nó chìm vào thế giới của riêng mình. Đi được một lúc liền có cửa hàng cho thuê xe đạp, bốn người chúng tôi, không hẹn mà cùng nhau dừng lại, lại không tránh khỏi nhìn nhau mà bật cười. Cuối cùng, vẫn là thuê bốn chiếc.

Tốc độ của chúng tôi không nhanh, cứ nhàn nhàn tản tản như vậy mà đạp qua những con hẻm, qua ngã tư đường, vượt qua cả những tòa nhà cao tầng.

Cơn gió se lạnh thổi qua chúng tôi, hòa vào cùng với chút ấm nóng của cơ thể.

Các anh ấy cũng không để cho tôi cảm thấy bị tách biệt, chủ đề câu chuyện đều là những thứ tôi biết, hoặc là sẽ kiên nhẫn giải thích cho tôi.

Trên con đường ánh đèn nhàn nhạt, in xuống bóng dáng chúng tôi, cũng vang lên tiếng cười nói vui vẻ của chúng tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN