Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh - #1#
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh


#1#


Hà Nội về đêm thật lạnh lẽo, Ngọc Chi khẽ ôm thân mình ám muội. Cô có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen thẫm nhìn về phía xa xa, sóng mũi cao dọc dừa, đôi môi hồng tô lên một lớp son bóng đỏ nhìn trông trong sáng nhưng cơ thể thì hoàn toàn ngược lại. Cái áo da bò bó sát lộ ra cặp ngực lớn hồng hào, khoe vùng bụng thon gọn. Chiếc quần ngắn hình chữ V như nổi bật nơi tư mật của nữ nhân, càng khiến bao nhiêu nam nhân ham muốn. Cô còn táo báo đeo lên mình đôi tất sọc gợi cảm làm nổi bật đôi chân khẳng khiu.

-Hey em gái! Đi chơi tụi anh không nèk!

Từ đâu, một đám ăn chơi ngáng đường cô, chúng còn nhìn cô bằng đôi mắt đồi trụy đến dơ bẩn.

-Chúng mày mau tránh đường!

-Đừng nổi nóng chứ em gái! Tên có vệt sẹo từ mắt trái xuống dọc xương mũi nhìn như vẻ cầm đầu tay chạm vào vai cô vẻ dâm đãng.

Cô hất hắn ra tiện đường chạy thoát thân, từ xa nghe tiếng đuổi theo của bọn chúng mà khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Sức con gái làm sao mạnh hơn con trai, mới chạy được vài phút cô đuối sức đã bị bọn chúng đuổi kịp, khoảng cách chỉ hơn một mét.

Rồi cô đâm mạnh vào ngực một chàng trai trẻ vạm vỡ, khuôn mặt cô bối rối rõ rệt nhưng lại vô cùng đáng yêu. Như thấy một tia hy vọng nào đó lẻ loi trong khu bụi rậm đầy gai góc. Cô khuôn mặt âu lo ngập tràn nhưng vẫn chắp tay cầu xin, đôi mắt to màu ngọc pha lê khẽ rưng rưng:

-Anh! Làm ơn mà! Cứu tôi a…

Hắn nhìn bọn ăn chơi xa kia thì như hiểu rõ câu chuyện, đôi mày hơi nhướng lên nhưng đại khái khuôn mặt vẫn lạnh lùng góc cạnh. Trời tối, cả cô và hắn đều không thể thấy rõ, chỉ biết rằng đối phương thật sự rất gợi cảm.

-Cứu cô? Tôi sẽ có gì… Hắn mặc dù là điều hành cả một công ty lớn cũng không để bản thân chịu thiệt thòi, nhặt rác cũng phải nhận đồ ăn.

-Anh sẽ được gì!? Tôi…tôi chỉ có 200 nghìn thôi…

Hắn lắc đầu, thật là quá ít nhe!

-Tôi…giỡn đó…tôi có 500 nghìn…được không…tiền ăn cả tháng của tôi đó…Làm ơn đi mà!

Hắn nghiêng đầu, dùng ngón tay chạm vào giữa khe ngực cô, ánh mắt đăm chiêu:

-Bán thân…

Cô còn chưa kịp nghĩ gì thì tiếng bọn nghiện đã đuổi kịp khiến tâm trí cô trở nên rối bời hẳn, cứ thế đồng ý:

-Được! Được! Bán bao nhiêu lần cũng được! Cứu tôi đi…

Hắn khẽ cười, nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cầm trên tay chiếc gậy sắt hùng dũng tiến vào đám ăn chơi. Chúng khẽ nhướng mày:

-Anh hùng rơm! Mày mau tránh ra!

-Xin lỗi vì đã khiến chúng mày thất vọng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN