Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh - #8#
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh


#8#


Buổi sáng, những tia nắng rọi xuống khiến cô phải nhíu mày khó chịu mở mắt ra. Nhẹ nhàng ngồi dậy dựa mình lên tường, thở nhẹ một cái:

-May quá! Tên ác ma đó đi rồi!

-Em bảo ai là tên ác ma cơ? Từ cửa sổ, hắn đang nhàn nhã uống trà, ánh mắt đen tối luôn nhìn cô, chân vắt chéo làm tôn lên một vẻ nam tính lạ lùng.

-Aaaaa! Anh đúng là…đê tiện mà! Thấy đôi mắt hắn không ngừng ráo riết rồi tập chung nhìn ngực cô, khiến cô có chút thẹn.

-Đừng rắc rối nữa! Em mau thay quần áo rồi ra đây ăn sáng! Tôi không có nhiều sự kiên nhẫn đâu. Nói rồi đi ra khỏi phòng, ánh mắt còn lưu luyến nhìn cô một hồi một cái rồi mới chịu đi. Cô nhàn nhạt khẽ môi “Biến thái!”

Sau khi thay quần áo và ăn sáng xong cô cùng hắn đi trên con siêu xe màu đỏ chót sang trọng. Hắn lái vun vút trên con đường phố cổ ngoằng nghèo.

-Chúng ta đi đâu vậy? Cô hỏi

-Đến nhà tôi, có việc gì sao?

-Ah…Có thể về sớm chứ? Tiểu An… tôi sợ thằng bé lo…

-Cô không cần lo! Tôi đã nhờ người đưa Tiểu An đi đến nhà tôi trước, đến nơi cô tha hồ mà chơi với nó!

Cô nghe thế cũng nhẹ lòng, nhàn nhạ đánh một giấc. Khoảng mười phút sau, hắn dừng trước một căn biệt thư lớn, ga lăng mở cửa xe cho cô xuống. Tiểu An trên người mặc một bộ quần áo hình siêu nhân đáng yêu từ trong nhà chạy lại cô, miệng nhỏ ríu rít:

-Mẹ!Mẹ! Những người này thật tốt, họ còn cho Tiểu An rất nhiều đồ chơi… Bỗng cậu bé dừng lại, nhớ có lần mẹ mình từng nói “Bất cứ ai cho con cái gì con cũng không được lấy! Con phải hỏi mẹ trước nhé!” Mắt cậu long lanh nhìn cô -Mẹ! Con có thể lấy chúng chứ?

Cô mỉm cười, vuốt đầu Tiểu An:

-Tiểu An rất ngoan! Đây coi như là phần thưởng của con nhé!

Đứa trẻ vui vẻ hết ôm chầm lấy mẹ lại vui vẻ nhảy chân sáo:

-Yeah!!! Con cảm ơn mẹ!

-Người con cần cảm ơn không phải mẹ! Mà là chú đằng kia kìa, chú ấy rất thích con nên mới tặng đồ chơi cho con đấy! Tiểu An ngoan, mau đi cảm ơn chú.

Tiểu An tròn xoe mắt tiến lại gần hắn, hai tay cúi trước mặt, cặp má phúng phíng nói nhỏ:

-Cảm ơn chú!

Tiểu An là một cậu bé hòa đồng nhưng khi gặp người lạ có chút ngại ngùng a! Hắn cũng vui vẻ trìu mến xoa đầu đứa trẻ:

-Ngoan lắm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN