Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh - #9#
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nếu được chọn lại, tôi ước mình chưa từng gặp anh


#9#


Điện thoại hắn reo lên:

-Ngài Trương, đã có xét nghiệm DNA của cậu Lâm An xong, hiện tại tôi đang ở bệnh viện Hoa Mỹ, họ không cho tôi lấy vì không có dấu vân tay của ngài, ngài có thể đến đây không?

-Được rồi! Chờ tôi 5 phút..

Hắn mỉm cười nhẹ, từ bây giờ hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc, ấm no. Nhưng nếu Lâm An không phải là con của hắn thì sao, hắn cũng không biết mình nên làm gì nữa! Nhưng mà hắn cũng rất thương mẹ con Lâm An, dù Lâm An không phải con hắn, hắn cũng sẽ đem hai mẹ con họ về nhà chăm mẵm!

-Nè! Hai người cùng tôi đến bệnh viện được không?

-Làm gì chứ? Cô thắc mắc hỏi, tay bế bồng Lâm An cưng nựng như không muốn bỏ xuống

Hắn nhìn khuôn mặt Lâm An mỉm cười:

-Lâm An! Chú tìm được ba con rồi, con đi theo chú, chú lập tức làm con rất hạnh phúc nha!

Lâm An nghe từ “ba” lập tức rất hào hứng, nài nỉ cô đi đến bệnh viện, không biết còn cách nào cô đành chiều theo. Lâm An háo hức nhảy tọt vào xe ngồi, cô đến bên hắn nói nhỏ:

-Anh lại có âm mưa gì?

Hắn buông hai câu nhẹ “Không có”

Chiếc xe chở ba người nhanh chóng đến bệnh viện, vừa bước vào, Lâm An không những bán đứng mẹ, kể bao nhiêu tật xấu còn lại còn cực kì thân thiết với hắn làm cô như nổi một cục tức lớn. Cô đi đằng sau giận giữ, nếu giết người không phải vào tù chắc chắn cô đã sớm đâm dao vào người hắn để trút bao nhiêu cơn giận thầm kín, mà cũng đâu đến lượt cô, người như hắn biết bao nhiêu kẻ thù, chắc mấy người họ đã giết hắn từ lâu rồi:

-Tiểu An! Dám bán đứng mẹ… về nhà rồi xem…

Hắn đi đến phòng của vị bác sĩ già đang ngồi nhâm nhi ly trà như thưởng thức tuổi già chín mọng. Thấy người lạ, ông đeo cái kính lên hỏi:

-Anh là ngài Trương chăng?

-Đúng vậy!

Ông ồ một cái, lấy ra một xấp văn kiện dài gần 4 trang, hắn đọc liếc quả, khóe miệng run run:

-90%, Tiểu An! Tôi 90% chính là bố nó! Haha …

Lâm An nhìn hắn đôi mắt tinh ý hiểu chuyện ôm chầm lấy hắn:

-Wào!! Thật bất ngờ mà…chú…là bố cháu a!

-Đúng vậy! Ta thực sự rất cảm ơn con, cảm ơn con đã mang đến cho ta niềm vui lớn như vậy!

Cô đứng nhìn, khuôn miệng chợt nở nụ cười:

-Hai bố con này… thật là trẻ con!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN