Mịnh Phường Quyên
Chap 2 : Nhịp đập tăng nhanh quá mức giới hạn rồi!
– Cảm ơn thầy nha …_Cô vẫn lịch sự
– Không có gì đâu…
Thầy gãi đầu rồi cười nhẹ như hành động ngại ngần .
Anh và cô mặc đồ võ xong .
Không để ý tay anh khi nào đã có vết đứt ở cánh tay hồi nào nhỉ??. Anh cũng không nhớ ?. Hay là đụng trúng cái gì ta?Anh đang phân vân cái vết thương này ở đâu vậy ta ??? Không lẽ nó tự nhiên có.
Anh chạy lại cô.
– Quyên ơi … em có … à không . Cô Quyên có băng cá nhân không??
– Có , chi vậy …_Cô ngạc nhiên.
Anh đưa cánh tay , nơi có vết đứt lên trước mắt cô. Cô tròn mắt mà nhìn anh .
Vội lấy miếng băng cá nhân để trong cặp . Ân cần dán lại vết thương anh , không quên hỏi.
– Sao thầy đứt hồi nào mà không chịu nói tôi??
– À … , tôi cũng không biết nữa , bị đứt nào , cũng không đau hay rát nữa . Chỉ biết bị đứt sau khi mặt đồ võ xong_Anh cười nhẹ rồi nói.
Cô cằn nhằn …
– Thầy đúng là , sao lúc nào thầy cũng cười hết vậy??? , dù té hay bị thương đều cười hết.
– Chứ tôi phải làm sao?_Thầy hỏi lại.
– Thì …
Cô không nói lời nào nữa , vẻ mặt lúc đó của cô rất đáng yêu khiến anh phì cười . Anh nghĩ , sao cô lại dễ thương và tỉ mỉ đến như thế??. Cô tốt với anh làm cho anh càng yêu cô say đắm hơn . Yêu một cách cuồng nhiệt .
Giờ anh mới để ý , mặt cô hơi sát mặt anh . Anh như muốn hôn cô rất muốn , nhưng sợ cô ghét anh mất , với lại anh có là gì đâu của cô đâu mà đòi hôn cô . Chẳng là bạn trai hay bạn thân cả … tất cả chỉ là đối tác dạy chung thôi …
Điều đó không mấy lần làm cho anh buồn khi suy nghĩ chúng.
Dán xong , cô đi xa anh rồi về bàn mà cất cặp.
– Cảm ơn cô Quyên nha …
– Không có gì đâu , nhưng nhớ là phải cẩn thận hơn đó …_Cô điềm tĩnh nói.
– Thầy biết rồi , cô khỏi cần lo .^^
Và thế mấy đứa con gái đai xanh nhìn thấy cảnh đó , đứa ngứa mắt đứa thì cười như được mùa . Đứa thì ghen tị , đứa thì thích 2 cặp đôi này và hứa là chúc phúc cho họ =))) (t/g : I love you , cặp này à nha ).
2 người nói chuyện vui vẻ , không ngờ đã đến giờ tập hợp . 2 người bước ra cùng một lúc .
| Bây giờ t/g chỉ vt những khúc ra chơi , không viết mấy cái khúc học võ nha |
/ Ra chơi /
Anh vào phòng , đã thấy cô Quyên ngồi ở đó mà cầm điện thoại xem tin tức gì đó . Vừa xem vừa uống nước . Anh ngồi đối diện cô . Cô không quan tâm mà vẫn dán mắt vào cái điện thoại .
Anh như bị bơ nên bắt chuyện nói.
– À cô Quyên , nghe nói ngày mai có giáo viên mới dạy đó .
– Vậy à ? . Tôi cũng nghe nói là con gái đó , chắc thầy thích lắm nhỉ?_Cô chọc anh.
– HẢ ??? LÀ GÁI SAO?_Anh tròn mắt thì ra cô cũng biết.
– Sao thầy nói to vậy???_Cô nhíu mày.
– À … tại vì tôi hơi ngạc khi nghe tin giáo viên là nữ …
Cô không nói gì mà nhìn điện thoại .
Nữ hả ta? Ai đây? Không lẽ mới chuyển từ trường khác ra dạy?. Anh đang đặt dấu chấm hỏi , người này không biết anh có quen hay không???.
Anh cũng rất vui vì mai mình sẽ sang sẽ cho người đó dạy 1 cấm đai , miễn là cô dạy chung nhóm anh là được . Mấy bữa nay , anh toàn dạy xa cô . Nhớ cô lắm , mỗi lần dạy là cứ nhìn qua cô hoài à. Khiến cho t/g hơi nhiều chuyện 1 tí.
_ Tua nhanh thời gian _
Ra về …
– Cô Quyên lên xe nha …
– Ừm .
Thế là anh hộ tống cô về nhà an toàn . Nhưng sực nhớ ra . Chiếc móc khóa , sém nữa anh quên tặng cô rồi thì tiêu mất.
– À Quyên . Thầy có chuyện này muốn nói.
– Thầy cứ nói.
Anh đưa ra chiếc móc khóa rồi đưa cho cô . Cô nhìn thấy nó hơi ngạc nhiên mà hỏi anh.
– Gì đây???
– Tặng cô đó_Anh nói.
– Sao tặng tôi?
– Cứ nhận đi
Nói rồi , anh chạy đi mất bỏ lại cô đứng ngơ ngác . Rồi cô mỉm cười .
– Đồ ngốc quá đi …
– Hết chương 2 –
$ Mức độ tình yêu : 15 % $
@ Nhịp tim : 20 % @
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!