Mịnh Phường Quyên
Chương 12 : Hạnh phúc mỉm cười.
– Khoa , anh khỏe rồi sao?_Cô nhìn bóng lưng cậu.
Lúc đó , cậu không trả lời mà quay sang nhìn cô . Ánh mắt như có vẻ hận thù khiến cô sợ hãi và lo lắng . Cô đi đến chỗ đó , nơi cậu đang đứng đấy . Cô định đụng vào người cậu thì cậu lại hất tay cô ra . Không nhìn cô mà lại bảo.
– Đừng đụng vào người tôi!… Cô đã hại tôi phải nằm viện …
– … Em … Em không cố ý … Em xin lỗi …
Nước mắt cô nhạt nhòa khi nói những lời xin lỗi , cô ấp úng không dám nhìn mặt cậu . Cô cũng đâu muốn chuyện này xảy ra . Cũng tại cô vô ý mà lại làm cậu bị như thế . Cậu hận cô rồi sao?… Cô phải làm sao?
Cô khóc nức nở . Lắc đầu như không muốn.
Cô nắm lấy đôi tay cậu … Tay cậu biến mất bỗng hóa thành hoa bồ công anh rồi bay tung tóe lên trời cao . Cô tròn mắt khi cánh tay cậu biến mất . Cô lùi ra xa . Lắc đầu , nước mắt vẫn tuôn trào ra khóe mắt long lanh kia .
Cậu chỉ nhìn cô nhưng ánh mắt lại trở nên vô cảm không nguôi.
– Khoa … tay anh …_Chỉ vào tay cậu.
Cậu cười mỉm nhìn cô . Dang rộng tay còn lại như muốn ôm cô vào lòng .
Cậu bước lại nhưng cô lại lùi sau .
– Ôm anh lần cuối nhé!
– Lần cuối? … Không … Em không muốn anh biến mất …
Sau đó , cậu chỉ mỉm cười như mãn nguyện và biến thành hoa bồ công anh , để làn gió nhẹ kia thổi cậu đi mất trên trời cao mãi mãi .
…
Lúc này , cô hét lên đồng thời tỉnh giấc.
– Đừng đi mà …
Cô tỉnh giấc đã thấy cậu ngồi dậy trên chiếc giường kia . Cậu chỉ nhìn cô như lo lắng . Giờ , nước mắt cô rơi xuống nhìn anh . Cậu nghĩ chắc cô đã gặp ác mộng hay gì ấy .
– Phường , em có sao không?
– …_Cô lắc đầu.
– Mơ thấy ác mộng hả?
Cậu lo lắng cho cô . Hỏi quan tâm cô làm cô khóc nức nở . Làm cậu càng rối hơn , cậu không muốn nhìn thấy cô khóc lần nào nữa. Điều đó quá tồi tệ với cậu.
– Đừng khóc mà … Em mơ thấy cái gì?_Cậu lo lắng hỏi.
Cô không dám nhìn vào gương mặt cậu . Sợ cái ánh mắt của cậu như trong giấc mơ làm cô sợ hơn . Giấc mơ đó làm cô không muốn nhắc đến nữa . Cô sợ lắm .
Cô gục mặt xuống như không muốn nhìn mặt cậu . Cô không muốn nhìn vào cái khuôn mặt vô cảm trong mơ. Cậu khó hiểu nhìn cô .
Nước mắt cô vẫn chưa ngừng rơi xuống . Cô ngại ngùng nói lời.
– Em xin lỗi … là do em … em không cố ý …
Chưa nói dứt câu , cậu ôm cô vào lòng khiến cô tròn mắt . Khác xa với hình ảnh trước kia , cô cũng đáp trả lại và ôm cậu chặt hơn . Cậu cũng ngạc nhiên lắm vì cô ôm đáp trả lại cậu . Nhưng cũng tốt lắm . Cậu cứ sợ cô hất hủi mình ra , không cho cậu ôm.
Nước mắt cô thấm vào vai áo cậu. Cậu ân cần nói nhẹ nhàng những lời nói êm tai cô.
– Không sao , được bảo vệ em … Anh vui và hạnh phúc lắm rồi , đó đâu phải lỗi của em … Em không sao anh vui rồi , đừng khóc nữa!
– …_Cô nín khóc.
Cô như được lời dỗ ngon ngọt làm cô ngừng khóc . Cô chỉ rời bàn tay rồi cười mỉm nhìn cậu . Cậu cũng chỉ cười nhẹ , cái kết của cậu đây sao? quá là hảo tốt mà .
Cô ngồi xuống ghế.
– Mẹ anh đâu rồi ?
– À , mẹ anh hôm qua lo cho anh quá nên em kêu bác ấy về nghỉ ngơi rồi!
– Ừ …_Cậu gật gật.
Sau đó cô đứng lên nhìn cậu nói là đi rửa mặt rồi sẵn tiện bảo là đi mua cháo cho cậu ăn luôn . Cậu chỉ vui vẻ mà gật đầu trong hạnh phúc đang mỉm cười với mình thôi . Cuối cùng thì cậu cũng nhận được lời yêu từ cô sao?.
Lúc này , cô gặp Mịnh đang định vào phòng . Thấy cô , anh chỉ mỉm cười nhẹ , theo bản năng , cô đáp lại rồi chào anh.
– Khoa sao rồi?
– À , anh ấy tỉnh rồi …
– Mà cô Phường đi đâu thế?
– Tôi đi mua cháo cho anh ấy…
Nói rồi , cô chào anh đi một mạch không quay đầu lại nhìn anh . Anh tưởng chắc cô đã biết ai là người yêu cô rồi. Cô không còn yêu anh thì tốt rồi . Cô yêu cậu thì hay hơn nhiều.
Anh cũng chỉ vào phòng Khoa .
Về phía Phường thì cô không cảm nhận được gì từ Mịnh cả . Cái nụ cười ấy không làm cô xao động nữa . Chắc cô nghĩ mình vội hết yêu anh chăng? Chắc vậy. Cô không còn yêu anh thì cũng không sao , vì anh không yêu cô cơ mà . Có Quyên rồi , cô ấy có thể lo cho anh ấy giúp mình .
Trong đầu cô giờ đây chỉ có Khoa mà thôi . Không ai khác cả. Cô muốn bù đắp cho cậu hơn anh nhiều. Cô biết ai là người yêu cô mà.
Cô vào phòng WC bệnh viện rồi rửa mặt và VSCN . Cô đi ra trong khuôn mặt tươi vui không có chút gì là mệt mỏi . Hình ảnh trong giấc mơ xuất hiện lần nữa . Làm cô như ám ảnh không thể nhìn sâu trong đôi mắt cậu được . Cô gạt bỏ giấc mơ đó ra trong đầu rồi bước đi nhanh . Cô đi mua cháo ở căn tin bệnh viện.
…
/ Trong phòng bệnh /
Mịnh bước tới chỗ Khoa nằm . Nhìn anh , cậu cũng tỏ ra thân thiết hơn khi anh đã đến thăm cậu . Tuy anh là người Phường yêu , cậu cũng rất ghét anh . Nhưng bây giờ có chút thiện cảm vì anh không còn ý định gì nữa với Phường . Cậu cũng chỉ khẽ thoải mái hơn một chút .
Cậu mỉm cười ngồi dậy . Anh quan tâm hỏi cậu .
– Cậu sao rồi , Khoa?
– À , cũng còn đâu một chút ngay vùng bụng nhưng cũng đã ổn rồi! …_Cậu chỉ khẽ nói.
Anh nhấc ghế ngồi cạnh cậu . Nhìn xung quanh .
Khoa hỏi anh.
– Nè Mịnh … Anh không còn yêu Phường nữa phải không?
Anh ngạc nhiên với câu hỏi của cậu . Cậu muốn đặt câu hỏi với anh sao? Rõ là anh đã nói bao nhiêu lần với cậu là anh không còn yêu cô nữa kia mà . Hay là cậu lo lắng , sợ anh sẽ giành lấy cô không cho cậu có cơ hội?
Anh chỉ nói nhẹ nhàng .
– Tôi không còn yêu cô ấy nữa . Người tôi yêu chính là Bùi Tú Quyên …
Anh một lần nữa khẳng định cho cậu một cách chắc chắn . Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi nói.
– Tôi biết rồi . Tôi sẽ không để mất Phường đâu …
– Tôi cũng mong cậu với Phường sẽ thành một đôi …_Anh nói .
Cậu nhìn xa xăm . Gương mặt thoáng chút vô cảm . Nhìn cậu còn đẹp hơn anh nữa . Nhưng sao Phường lại không yêu cậu chứ?…
Cậu lại đặt ra câu hỏi với anh .
– Còn Quyên thì sao? … Chừng nào anh mới tỏ tình với cô?
Câu hỏi đó làm anh có hơi ngượng ngùng và không biết giải thích ra sao. Cậu biết , anh yêu cô lắm . Nhưng sao anh lại không thử tỏ tình chứ .
Còn đối với anh , chờ thêm một thời gian nữa anh mới thổ lộ được . Bây giờ mà thổ lộ thì không khéo Quyên lại ghét anh mất luôn.
– Hết chương 12 –
( T/G : Hơi dài , thông cảm nhé ! )
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!